Chương 163
Bác sĩ kiểm tra một lúc lâu, không phải là vấn đề quá lớn, mà là quá mức kích động cho nên mới bị ngất, sau một chút nữa tỉnh tại sẽ tốt hơn.
Nhưng Chu Nhã Tĩnh vẫn cứ gắt gao ôm lấy Vân Thiên Lâm không buông.
Nhân viên bệnh viện bên cạnh thức thời mà lui ra ngòi hết, để lại phòng bệnh chỉ con hai người, một hồi nháo như vậy chờ Chu Nhã Tĩnh tỉnh trợ lại thì trời cũng đã sáng.
Vân Thiên Lâm cũng không thể ra về ngày mà ngồi lại bên cạnh Chu Nhã Tĩnh túc trực cô.
Chu Nhã Tĩnh mở mắt ra, thấy được đầu tiên chính là Vân Thiên Lâm, trong lòng cô vô cùng ấm áp, cô còn đang lo lắng chính mình sẽ bị bỏ lại một mình ở bệnh viện, lẻ loi, cô đơn, không ai đoái hoài gì tới cô.
Nhìn Vân Thiên Lâm an tỉnh ngủ, Chu Nhã Tĩnh tràn đầy thỏa mãn, nếu như thời gian dừng lại ngay bây giờ thì tốt rồi.
Đáng tiếc, hiện tại người đàn ông này không còn thuộc về mình nữa, cho nên mà nói cô phải nỗ lực hơn mới được.
Vân Thiên Lâm ngủ không sâu lắm, không có Bạch Hiểu Nguyệt bên người, anh rất khó đi ngủ vào giấc ngủ, điều này tựa hồ đã trở thành một thói quen, anh cảm giác được có người cứ nhìn mình nên không bao lâu là anh tỉnh lại.
Vân Thiên Lâm mở mắt ra nhìn Chu Nhã Tĩnh bình yên nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, anh xoa xoa trán mình ngay vầng huyệt thái dương.
“Em cảm thấy sao rồi?”
“Em không có việc gì, đều là do em, hại anh không ngủ được, thực xin lỗi anh.” Thời gian trước đó, mỗi lần anh tức giận, Chu Nhã Tĩnh đều giống như bây giờ, liên tục xin lỗi, hiện tại cô vẫn như vậy, chỉ là một chút cảm giác Vân Thiên Lâm cũng không còn nữa.
“Không có việc gì là tốt rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi.” Vân Thiên Lâm nói, liền đứng dậy định rời đi.
Anh vẫn còn Bạch Hiểu Nguyệt chờ ở nhà, buổi sáng cô ấy dậy mà không thấy anh cô ấy sẽ thấy không quen, có khi lại ngủ quên vì không có anh đánh thức, càng nghĩ anh lại càng muốn nhanh chóng trở về nhà.
“Thiên Lâm, anh đừng đi!” Chỉ là, Vân Thiên Lâm chưa kịp rời đi thì đã bị người trên giường ôm chặt lấy người lại không thể nhúc nhích.
Chu Nhã Tĩnh dựa người vào lưng Vân Thiên Lâm, gắt gao ôm lấy eo Vân Thiên Lâm không muốn buông.
Ba năm, hình như dáng người anh chẳng thay đổi gì cả mà còn tốt hơn, anh cứ ưu tú như vậy thì Chu Nhã Tĩnh cô sao đành lòng từ bỏ được anh nhường anh cho Bạch Hiểu Nguyệt.
“Em biết, hiện tại anh đã có vợ, em không dám hy vọng xa vời gì để có thể cùng anh như trước kia.
Nhưng mà mỗi lần em được anh che chở, chăm sóc là em lại không khống chế được mình, suy nghĩ nhiều về anh.
Thiên Lâm, anh thật là tàn nhẫn, làm cho em yêu anh, thế mà anh lại cưới một người khác, em không trách anh điều này, dù sao cũng là em sai.
Hiện tại em chỉ cần cầu xin anh, cho em một chút ấm áp vòng tay của anh không được sao? Trừ bỏ anh ra, em cái gì cũng không có.”
Chu Nhã Tĩnh giọng điệu nghẹn ngào, như thế nào cũng không chịu buông tay, cô biết, chỉ cần cô bỏ lỡ cơ hội này là về sau cô sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Em của trước kia, không như bây giờ” Vân Thiên Lâm do dự một chút, anh vẫn mạnh mẽ rút lấy tay cô ra, xoay người lại, nhìn vào anh mắt cô đã trở nên xa lạ.
Chu Nhã Tĩnh bắt đầu hoảng hốt, không không thích Vân Thiên Lâm nhìn cô như vậy, chi bằng anh hận cô còn hơn là nhìn cô bằng anh mắt đã không cò hơi ấm nào..
Cô không hy vọng, anh chỉ xem cô là một người xa lạ không hơn không kém.
“Thiên Lâm, em biết anh đối với em nhất định là vẫn còn cảm giác, bằng không sao vừa rồi anh liều mình cứu mạng em ở sân thượng ngay lúc nguy hiểm nhất.
Anh rõ ràng không có đẩy em ra, vì cái gì lại khống chế tình cảm chính mình, chúng ta vốn dĩ là một đôi yêu nhau, em không rõ tại sao anh cứ đẩy em ra, chia cách tình yêu của chúng ta.”
Chu Nhã Tĩnh bị đẩy ra, không cam lòng, cô không thể cứ như vậy từ bỏ, như vậy thì cô cái gì cũng không còn nữa, cô buông bỏ hết tất cả lý tưởng ở bên Paris chỉ về để có được anh, cô không thể lại mất Vân Thiên Lâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...