Chương 162
“Em rất vui, anh vì em mà chạy tới đây vì em, điều đó có nghĩa là trong lòng anh em vẫn có một vị trí nào đó.
Nhưng mà anh cũng đừng tự dằn vặt bản thân mình nếu em chết đi.
Em sẽ ở thiên đường bảo vệ anh, kiếp sau em nhất định sẽ nắm chặt anh không buông.”
Chu Nhã Tĩnh chua xót cười, Chu Nhã Tĩnh buông tay lan can ra, thân mình cuốn theo chiều gió mà ngã xuống, trên miệng vẫn là nở một nụ cười an tĩnh, nụ cười này chính là để anh yên tâm cô bước sang thế giới bên kia.
Tất cả mọi người hét lên, rất nhiều người không dám nhìn cảnh tượng trước mắt lấy tay che đôi mắt mình lại.
Liền ngay lúc này, Vân Thiên Lâm nhanh chóng phóng nhanh tới nắm lấy can một tay kéo người trở lại khu Chu Nhã Tĩnh sắp rơi xuống, nắm giữ chặt người trong tay.
Chu Nhã Tĩnh khiếp sợ nhìn Vân Thiên Lâm, cô liền biết Thiên Lâm sẽ không bao giờ đứng trơ mắt nhìn cô chết, cô liền biết trong lòng Thiên Lâm vẫn để ý đến cô.
Chu Nhã Tĩnh lặng lẽ rơi nước mắt xuống, cô thật sự biết sai rồi, chỉ hy vọng Vân Thiên Lâm có thể tha thứ cho cô.
Cô rất mong anh có thể bắt đầu lại từ đầu với cô.
Thấy Chu Nhã Tĩnh một mực nhảy xuống phía dưới, trong đầu Vân Thiên Lâm chỉ có một ý niệm chính là phải cứu Chu Nhã Tĩnh.
Cũng may thân thủ anh không tôi, vừa vặn ở thời điểm mấu chốt nhanh chóng kéo người trở lại, anh cả người quỳ rạp trên mặt đất, một bàn tay nắm chặt lấy gắt gao lấy bàn tay Chu Nhã Tĩnh, đột nhiên dùng sức, Chu Nhã Tĩnh bị anh kéo đi.
Mọi người thấy một màn như vậy, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở hắt ra, không hẹn mà cùng vỗ tay, Vân thiếu không hổ là Vân thiếu, có thể ở trong tình huống nguy cấp nhất ra tay cứu người mặc nguy hiểm, nếu đổi lại là người bình thường chưa chắc đã làm được.
Chu Nhã Tĩnh nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, thấy trước mặt mình là người thương nhớ ngày đêm, cô không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, ôm chặt láy Vân Thiên Lâm.
Mày Vân Thiên Lâm nhăn lại, vốn định đẩy cô ra, nhưng đã không còn kịp, anh do dự khi nghe Chu Nhã Tĩnh nói cứ như thế buông tay.
“Đừng đẩy em ra có được không? Thiên Lâm, hiện tại em chỉ có mình anh là thân thuộc, cho em mượn bờ vai một chút thôi, một chút nữa em sẽ trở nên tốt hơn, anh đừng đối xử tàn nhẫn với em nhé.”
Nghe thấy âm thanh tội nghiệp đáng thương cầu xin của Chu Nhã Tĩnh, khó khăn lắm mới làm cô trấn an cảm xúc xuống, không tự tử nữa, anh không muốn kích thích tâm trạng cô ấy để rồi lại một lần nữa náo loạn, vì thế Vân Thiên Lâm cứ để mặc Vân Thiên Lâm ôm.
Dựa người vào trong lồng ngực Vân Thiên Lâm, Chu Nhã Tĩnh tham lam hít thở mùi hương riêng trên người anh, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cứ như vậy, nếu thời gian có thể ngừng lại ở giây khắc này thì tốt biết mấy.
Một lát sau, Chu Nhã Tĩnh buông Vân Thiên Lâm ra, nhưng cô lại gắt gao bắt lấy ống tay áo của Vân Thiên Lâm.
“Thực xin lỗi, là em không tốt, làm anh lo lắng rồi.
Cảm ơn anh, Vân Thiên Lâm…” Chu Nhã Tĩnh gượng cười khuôn mặt tái nhợt, lời còn chưa nói xong, người đã té xỉu vào trong người của Vân Thiên Lâm.
Vốn Vân Thiên Lâm định đặt cô lên trên cán giường bệnh, nhưng Chu Nhã Tĩnh cứ ôm lấy ống tay áo không buông, anh cũng không dám chậm trễ, mạng người là quan trọng nhất, chỉ có thể ôm ngang người Chu Nhã Tĩnh, hướng xuống dưới lầu chạy thật nhanh trở lại phòng bệnh để bác sĩ xem xét.
Tình huống khẩn cấp nên Vân Thiên Lâm căn bản không chú ý tới, một người trong giữa đám đông ở hiện trường đã sớm chụp lại cảnh vừa rồi, ở góc độ này, có thể thấy trông chẳng khác gì là một cặp đôi yêu nhau, mà tiêu để sẽ càng lại hấp dẫn người đọc.
Tổng tài của tập đoàn RV, Vân thiếu lại nửa đêm nửa hôm xuất hiện ở bệnh viện, liều mình cứu người đẹp.
Tin tức này sau khi được đăng trên Weibo đã có rất nhiều người hứng thú, mọi người đều thay nhau chia sẻ tin này.
Vân Thiên Lâm đang ở trong bệnh viện, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...