Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người


Chương 112
“Chu tiểu thư, cô đừng tự cho mình là đúng.

Cô cho rằng mình như thế nào thì người khác cũng phải như thế.

Cô có biết, đó chỉ là thói quen ba năm trước của A Lâm.

Có thể nói, cô ở bên A Lâm được hai năm, nhưng anh ấy lại không cho cô động vào điện thoại của anh ấy sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt ra vẻ bộ dáng kinh ngạc, ánh mắt đầu tiên nhìn đến người phụ nữ này chính là không thích.

Nếu như Chu Nhã Tĩnh thật sự trở về chỉ là du ngoạn, rồi tình cờ gặp Vân Thiên Lâm không có ý gì khác thì cô không tin.

Rõ ràng cô ta có mục đích, lấy trực giác của một người phụ nữ, có thể cô ta đang muốn quay trở lại với Vân Thiên Lâm.


Thật ra đây chỉ là suy nghĩ không có căn cứ của cô mà thôi, nên không thể nói chắc chắn được.
Dù sao, cô với Lý Khanh Vũ cũng có mối quan hệ như vậy.

Ai biết được, có khi Chu Nhã Tĩnh trở về là vì chán ở nước ngoài rồi, muốn về nước một thời gian để khuây khỏa.

Cô cũng không nên vì ghen quá mức mà ghán ghép người ta vào tròng được.

Nhưng mà nếu như cô ta có mục đích thật với Vân Thiên Lâm, cô thề là sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, để cô ta muốn làm gì làm.

Cô nhất quyết đấu tranh với cô ta tới cùng để giữ lại Vân Thiên Lâm.

Để xem mèo nào cắn mỉu nào.
Những lời này làm cho Chu Nhã Tĩnh đau nhói, đánh trúng vào điểm yếu của cô ta.

Cũng bởi vì hai người bên nhau quá mức bình yên, mà Vân Thiên Lâm đối xử với cô vô cùng ảm đạm cho nên lúc ấy cô mới không chịu nổi mà bứt mình muốn làm gì đó cho riêng mình, vừa hay lại có một cuộc tuyển chọn bên Paris.

Thế là cô cứ đăng ký, và không ngờ là lại được chọn.
Cô không hề cảm giác được Vân Thiên Lâm cuồng nhiệt với tình yêu, mà khi ấy cô lại mong mỏi một tình yêu sôi nổi, một tình yêu nhiệt thành của tuổi trẻ mà Vân Thiên Lâm lại không thể cho cô một tình yêu như thế.
Đối với lúc đó, Vân Thiên Lâm có cô bên cạnh nhưng vẫn không thay đổi nguyên tắc, cho thấy cô cũng chẳng phải là cô gái đặc biệt gì trong lòng anh.
“Thiên Lâm tự có không gian riêng của mình, tôi tôn trọng sự riêng tư của anh ấy cho nên không có đam mê quản anh giống như cô.” Bạch Hiểu Nguyệt nghe thấy Chu Nhã Tĩnh nói thế, cô liền cười, nhún vai một cái.

Như thế nào cũng được, chuyện này Bạch Hiểu Nguyệt cô không muốn lôi Thiên Lâm vào, đây là cuộc chiến của những người phụ nữ với nhau.
“Phải không? Sao cũng được, quản hay không quản không quan trọng nữa.


Quan trọng là bây giờ cô không còn là bạn gái của anh ấy nữa.

Cho nên cô không có quyền yêu cầu anh ấy làm bất cứ thứ gì hết.”
Những lời này làm cho Chu Nhã Tĩnh nói cũng không nói được, chỉ có thể trợn to mắt nhìn cô.
“Tôi không nói không có nghĩa là tôi chịu thua cô.

Đừng tưởng rằng mình gả cho Vân Thiên Lâm, thì vĩnh viễn vị trí Vân phu nhân sẽ thuộc về cô.

Các người căn bản là không có tình cảm, hiện tại tôi đã trở về, người anh ấy yêu nhất chính là tôi mà không phải là cô.

Anh ấy sẽ nhanh chóng nhận ra ai mới là người phù hợp nhất ở bên cạnh anh ấy.

Cô thì có cái gì nổi bật, cô chẳng có gì cả.

Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường không có gì đặc biệt, căn bản là không xứng với Vân Thiên Lâm.”
“Xứng hay không xứng thì do cô quyết định chắc.


Trong lòng Vân Thiên Lâm yêu ai, anh ấy biết rõ nhất, không cần phải tranh định đoạt.

Tôi hôm nay tới đây chính là muốn nhìn rõ rốt cục bạn gái cũ của Vân Thiên Lâm là người như thế nào mà có thể khiến cho anh ấy tuyệt tình đến mức không muốn gặp mặt lại.
Hóa ra lại khác với sự tưởng tượng của tôi, cô bề ngoài xinh đẹp nhưng thực chất bên trong mục ruỗng hết rồi.

Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại yêu phải một người như cô.”
Từ đầu đến cuối, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn duy trì bộ dáng ưu nhã đối chất với cô, chính là giọng cười trên cao này làm cho Chu Nhã Tĩnh hận không thể chạy đến xé rách cái miệng của cô ta ra.

Nụ cười đó quá mức chói mắt làm cô không nhịn nổi.
“Thực sự là không nghĩ tới vợ của Vân Thiên Lâm là người mồm miệng đến thế, tôi nhìn bề ngoài của cô cứ tưởng là ngây thơ đơn thuần, dễ bị bắt nạt nhưng thực chất trong tâm cũng đầy dã tâm không kém.
Hôm nay cô xin Vân Thiên Lâm đến gặp tôi ắt hẳn là trong lòng cảm thấy rất lo sợ vì vị trí của mình sẽ bị đe dọa đúng không? Nếu không đúng tại sao không dám để cho Vân Thiên Lâm đến đây mà phải tự mình Vân phu nhân đến thăm tôi, thật là quý hóa cho tôi.” Chu Nhã Tĩnh cười lạnh một tiếng, đối với Bạch Hiểu Nguyệt khịt mũi coi thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui