Bọn họ một bên đùa giỡn, một bên chạy vào nội viện, lại phát hiện nha hoàn và mấy ảnh vệ trong thôn đã bắt đầu ở trong sân chơi đùa, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.
Hai người bất ngờ không kịp đề phòng xông vào, bông tuyết rơi khắp trời, chạy không thấy người là ai, phía nhà gái theo bản năng kéo Mộc Tình Tiêu vào trận doanh, mấy ảnh vệ thấy rõ điện hạ nhà mình, nhưng thấy điện hạ và Mộc tiểu thư cũng đang chơi, bọn họ không câu nệ tự động điền điện hạ vào trận doanh bên mình, không nghĩ tới bị đập đầu.
Ảnh vệ kháng nghị: "Điện hạ, ngài rốt cuộc ở bên nào?!”
"Đương nhiên là ta ở bên phu nhân ta." Cố Diễn nói xong lại liên tiếp ném mấy quả cầu tuyết đi ra ngoài.
Gần như là cùng lúc đó, một quả cầu tuyết từ phía sau đánh tới, kèm theo giọng nói ngọt ngào của Mộc Tình Tiêu: "Còn chưa thành thân đâu, ta cũng không nhận!”
Sau khi chơi đùa hơn một giờ, bầu trời cuối cùng đã sáng hơn một nửa.
Mộc Tình Tiêu ở thôn trang có một tiểu viện riêng biệt để lại cho mình dùng, bên trong cũng có suối nước nóng riêng biệt.
Trong thôn đều là người một nhà, nàng không chút kiêng dè dẫn Cố Diễn vào viện của mình, dù sao cũng có mấy gian sương phòng.
"Cả quãng đường tới đây, chàng nhất định rất mệt mỏi đi, vừa lúc dùng suối nước nóng này là dễ chịu nhất." Mộc Tình Tiêu nói.
"Mới vừa rồi náo loạn lâu như vậy, nàng hẳn cũng mệt mỏi, chúng ta cùng nhau đi?" Cố Diễn vẻ mặt thành khẩn.
Mộc Tình Tiêu giúp hắn cởi bán giáp, nghe vậy xấu hổ một trận, ỗ vỗ tấm lưng rắn chắc rộng lớn của hắn, nói: "Chàng nghĩ thật hay!”
"Chàng ngâm trước đi, thiếp đã cho người thu dọn phòng, trong thôn trang có trung y chuẩn bị cho khách nhưng chưa dùng đến, chàng có thể mặc tạm trước, xiêm y của chàng để thiếp cho người về thành lấy."
Mộc Tình Tiêu nói xong, phát hiện Cố Diễn đã cởi sạch xiêm y trước mặt nàng, một bên còn dùng ánh mắt tinh khiết vô tội dính lấy nàng, vô cùng nhu thuận nói: "Tiêu Tiêu thật tốt.”
“............”
Hai má Mộc Tình Tiêu đỏ bừng, đỉnh đầu bốc khói ra khỏi phòng suối nước nóng.
Sau khi dùng bữa sáng, nàng lại không tự chủ được nhớ tới Cố Diễn chắc còn chưa ăn nên chọn mấy món điểm tâm tinh xảo đặt vào khay, đi đến phòng suối nước nóng, đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, cảnh tượng kia trong nháy mắt trong nháy mắt hiện lên rõ ràng trong đầu, không xua đi được, Mộc tiểu thư tức giận ném khay cho Ngự Nhất yên lặng canh giữ ở cửa, xoay người nghênh ngang rời đi.
Ở thư phòng tạm thời trong tiền viện một lát, đột nhiên có người gõ cửa, Mộc Tình Tiêu cho rằng là người bên cạnh nàng, lên tiếng nói: "Vào đi.”
Ngẩng đầu lại thấy là Ngự Nhất.
Lúc này nàng mới phát hiện, dáng vẻ của Ngự Nhất có bảy tám phần tương tự Niệm Cửu, nàng không khỏi hỏi: "Niệm Cửu và ngươi có quan hệ gì?”
"Hồi Mộc tiểu thư, Niệm Cửu là đệ đệ lưu lạc bên ngoài của thuộc hạ." Ngự Nhất nghiêm trang đáp, sau đó giải thích mục đích tới đây: "Điện hạ phái thuộc hạ đến truyền lời, tuy rằng ngài bởi vì đi đường đã ba bốn ngày không chợp mắt, nhưng Mộc tiểu thư không ở bên cạnh, ngài không ngủ được.”
Mộc Tình Tiêu: "..."
Sắc mặt nàng cổ quái nhìn Ngự Nhất, không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã làm như thế nào, nghiêm túc kể lại những lời không biết xấu hổ này của Cố Diễn.
"Ta biết rồi." Nàng đặt cuốn sách trong tay xuống và đứng dậy và đi ra ngoài.
Lúc trước nàng sai người dọn dẹp tất cả các phòng khác trong tiểu viện, Cố Diễn chọn một gian gần phòng nàng nhất, trong phòng ấm áp, hắn ngồi trên giường, chỉ mặc trung y màu trắng, nửa người quấn trong chăn, mái tóc đen xõa tung như mưa, ánh mắt sâu kín nhìn về phía cửa, từ sau khi nàng xuất hiện, một khắc cũng không dời đi.
"Có người nói, một ngày không gặp như cách ba thu, tính ra, ta đã sáu bảy mươi năm không gặp nàng."
"Chàng đang nói nhảm cái gì vậy." Mộc Tình Tiêu lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại ấm áp mềm mại.
Trong khoảng thời gian chia tay, nàng làm sao không nhớ hắn, hắn tổng cộng gửi thư hai lần, cũng không biết bị nàng đọc bao nhiêu lần, đến bây giờ vẫn mang theo bên mình.
Mộc Tình Tiêu vừa mới ngồi xuống bên giường, lập tức bị hắn vòng tay qua eo, gác đầu lên vai trái của nàng, truyền đến hơi ấm, hắn thì thầm vào tai nàng với giọng hơi khàn khàn: "Ở đây với ta đi, ta nói cho nàng nghe về chuyện ở Thượng Kinh, nói xong lập tức đi ngủ.”
Mộc Tình Tiêu không có lý do gì để không theo hắn, nàng đẩy đầu hắn, nói: "Vậy chàng nằm xuống nói đi, bằng không chàng ngủ thiếp đi đè lên người thiếp rất nặng.”
Cố Diễn cọ cọ vào cổ nàng, lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ là hai tay vẫn cố chấp vòng quanh vòng eo mảnh khảnh của nàng, hương ngọc lan quen thuộc quanh quẩn giữa mũi, tâm trạng bay bổng hồi lâu đã ổn định lại, hắn kể lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian ở Thượng Kinh.
Mộc Tình Tiêu ngẫu nhiên hỏi vài câu, về sau nàng phát hiện càng hỏi hắn, hắn càng có vẻ tỉnh táo, vậy nên để cho hắn tự mình nói.
Dù sao nàng hiện tại đã gần như biết mọi chuyện về hắn, những chuyện chưa biết thì còn rất nhiều cơ hội hỏi hắn.
Gần nửa canh giờ, tiếng Cố Diễn nói chuyện đã chậm lại đến mức giống như đang nỉ non, qua một lát nữa, hoàn toàn không còn âm thanh gì chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Mộc Tình Tiêu ngồi một lát, đợi hắn ngủ say hơn một chút mới thật cẩn thận rời khỏi cánh tay hắn, đứng dậy xuống giường.
Nhưng mà nàng lại không nỡ lập tức rời đi, nửa ngồi xổm trước giường, thừa dịp hắn ngủ, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết được chạm khắc tỉ mỉ kia một lúc lâu, mới rón rén đi ra ngoài.
Mới vừa rồi nàng từ trong miệng Cố Diễn biết được chuyện của cữu cữu, mới biết cữu cữu đã đến Ninh Châu trước một bước, không chỉ bình an vô sự, còn dẫn người chặt đứt cánh chim của Tần quốc công.
Nếu cữu cữu đã trở về, Cố Diễn lại muốn thành thân ở Ninh Châu trước, hơn nữa...!Bản thân nàng cũng rất gấp gáp, hôn sự cũng nên được lên lịch, lần này cũng không cần làm rùng beng lên với mục đích khác như đính hôn.
Đối với việc đính hôn lúc trước, nàng cảm thấy từ sau chuyện của Sở Vương, Cố Diễn đã đoán ra điều gì đó, chỉ là không nói ra, ngày sau nếu hắn hỏi nàng cũng có thể nói bất cứ lúc nào.
Nghi thức thành thân ở Ninh Châu, nàng và Cố Diễn rất ăn ý, đến Thượng Kinh tự nhiên có cơ hội làm lớn, nhưng cũng sẽ không được tự nhiên một chút, ở chỗ này hai người chỉ muốn ở trước mặt người quen làm đơn giản như vậy, sau đó đến quan phủ lập một phần hôn thư như bình thường.
Sau khi lâm bệnh nặng, bệ hạ đối với triều sự lực bất tòng tâm, Cố Diễn nhiều nhất cũng chỉ có thể ở Ninh Châu mười ngày, Mộc Tình Tiêu lật lịch, phát hiện mười ngày này lại chỉ có một ngày thích hợp để thành hôn, chính là hôm nay.
Tuy rằng vội vàng một chút, nhưng...!Cũng không phải không được, dù sao hắn hận không thể gả ngay lập tức.
Buổi sáng gặp mặt, lại vứt bỏ chút nghi thức rườm rà không quan trọng, cũng là hợp lý.
Khi chuẩn bị đính hôn hơn một tháng trước, Mộc Tình Tiêu đã để cho Tú Trang cùng chuẩn bị lễ phục thành hôn, dù sao lễ phục thành hôn cũng phức tạp hơn, vừa vặn phải mất một tháng, lần trước nàng đi xử lý chuyện của Mạnh Tú Nương, lễ phục cũng đã làm xong, thợ may đã tùy chỉnh rất nhiều y phục cho hai người, kinh nghiệm phong phú, kích thước đương nhiên sẽ không thành vấn đề, hiện giờ vừa vặn có thể trực tiếp dùng.
Nàng lập tức phân phó người dưới chuẩn bị, nghi thức được tổ chức trong thôn trang, sau khi Thanh Đại và Lục La kinh ngạc thì vô cùng vui mừng, mấy ảnh vệ đã sớm quen thuộc với bọn họ cũng vui vẻ, cùng nhau bận rộn.
Mộc Tình Tiêu mang theo vài người vào thành, đến Tú trang lấy lễ phục, mua đồ, mời đầu bếp...
Mấu chốt nhất chính là gọi cữu cữu tới đây.
Cố Diễn tỉnh lại đã là giờ Thân, hai tay trống rỗng, vì chưa hoàn toàn tỉnh táo nên có một khoảnh khắc hoảng loạn, hắn lập tức ý thức được mình đang ở đâu, trái tim treo lơ lửng mới lặng lẽ rơi xuống.
Bên ngoài có chút ồn ào khác thường, hắn vội vàng đi tìm Mộc Tình Tiêu, thấy trên giá đã treo xiêm y của hắn lúc ở Mộc phủ, tùy ý chọn một cái mặc vào rồi đi ra ngoài.
Trong sân treo đầy lụa đỏ, cửa ra vào và cửa sổ đều dán chữ hỉ đỏ thắm, khắp nơi giăng đèn kết hoa, thật là vui mừng.
Đám tôi tớ hầu như ai cũng bận rộn, cũng vui mừng, thấy Cố Diễn từ trong phòng đi ra, nhao nhao chúc mừng.
Cố Diễn sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn, không ngờ lại nhanh như vậy, trong lòng lập tức tràn ngập niềm vui và yêu thương, hắn hiếm khi nở nụ cười trước mặt người ngoài, khóe miệng không hề hạ xuống.
Ước chừng hai canh giờ sau, hết thảy đã chuẩn bị xong, thời gian đã đến.
Mộc Tình Tiêu đội mũ phượng khăn quàng vai, Cố Diễn cũng mặc trang phục lộng lẫy, hai người mỗi người một bên, ở giữa những tiếng chúc mừng, bước về phía hỉ đường.
Theo lời tụng niệm của người chủ trì, hai người trước bái thiên địa, sau đó cúi đầu trước cao đường không người.
Bởi vì trưởng bối quan trọng nhất và thân cận nhất đều không có ở đây, bọn họ vốn muốn Thẩm Đồng Phong ngồi ở trên cao đường, Thẩm Đồng Phong lại cảm thấy mình mặc kệ đối với ai, cũng không gánh nổi cao đường, kiên quyết khéo léo cự tuyệt.
Cuối cùng là phu thê giao bái, lúc Cố Diễn cúi đầu nhìn xuống dải lụa đỏ trên đầu Mộc Tình Tiêu, rõ ràng không nhìn thấy mặt nàng, nhưng trái tim vẫn cuồng khởi, vô cùng xúc động.
"Lễ thành! Đưa vào động phòng ——"
Bởi vì khách mời phần lớn là tùy tùng quen thuộc bên cạnh, ngoại trừ Thẩm Đồng Phong ra, cơ bản không ai dám rót rượu cho Cố Diễn.
Cố Diễn sau khi uống một chén với mọi người, đều là uống cùng Thẩm Đồng Phong.
Thẩm Đồng Phong biết Cố Diễn sau khi say rượu sẽ như thế nào, trước lễ cố ý hỏi ý kiến của Mộc Tình Tiêu.
Hơn nữa tửu lượng của Cố Diễn quả thực không tính là tốt, rất nhanh đã khiến hắn say khướt, thả hắn đi, để hắn vào động phòng từ sớm.
Không phải hắn muốn tiện nghi cho Cố Diễn, mà là sợ Tiêu Tiêu nóng lòng chờ đợi, nếu không vội cũng sẽ không thành thân nhanh như vậy.
Thẩm Đồng Phong tự giác nhìn thấu hết thảy.
Lúc này trong đầu Cố Diễn chỉ có một suy nghĩa duy nhất, sau khi vào động phòng, ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của Hỉ Nương, dùng chiếc cân nâng dải lụa đỏ lên.
Cái bóng trước mắt như bị người đẩy ra, Mộc Tình Tiêu ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy tình yêu dịu dàng.
Ánh mắt Cố Diễn nhìn nàng cũng thuần khiết mà nóng bỏng, hơi say, còn có một chút chấp niệm đơn thuần.
Kế tiếp, Hỉ Nương cắt mỗi người một sợi tóc, kết đồng tâm kết, cất kỹ sau đó nhìn bọn họ uống xong rượu hợp cẩn, nói chút lời cát tường mới lui ra ngoài.
Cố Diễn buông ly rượu xuống, lập tức nắm lấy cổ tay mềm mại nhẵn nhụi của Mộc Tình Tiêu không buông, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, nhưng lại vụng về không có động tác nào khác.
Mộc Tình Tiêu không khỏi nghĩ tới lần hắn say rượu ở Giang Châu, nhất thời cười khẽ ra tiếng.
Nàng mặc cho hắn nắm lấy cổ tay, chủ động đi đến chiếc giường phủ đầy màu, hắn cũng ngoan ngoãn đi theo.
"A Diễn, giúp thiếp lấy mũ phượng xuống được không?"
Cố Diễn do dự trong chớp mắt, buông tay nàng ra, hai tay cẩn thận cởi mũ phượng cho nàng.
Mộc Tình Tiêu vừa thay y phục cho hắn, một bên tiếp tục ra lệnh cho hắn cũng giúp mình.
Bên ngoài phủ đầy băng tuyết, trong phòng ấm áp hòa thuận, ngọn nến đỏ đang cháy thỉnh thoảng phát ra tiếng “rắc rắc”.
Trên người hai người chỉ còn lại một mảnh vải, Cố Diễn lại chỉ biết ôm chặt lấy nàng, bao bọc nàng trong vòng tay rộng lớn ấm áp.
Mộc Tình Tiêu hơi bất đắc dĩ, Cố Diễn say rượu nghe lời là nghe lời, nhưng chính là quá nghe lời...
Cũng may nàng cũng không vội vàng, nghĩ đến lúc đón cữu cữu trở về, từ chỗ cữu cữu hỏi ra, nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Cố Diễn, hỏi: "A Diễn, thiếp đã cứu chàng lúc nào vậy?”
Cố Diễn im lặng một lúc, nhíu mày, nhưng không thành thật trả lời như nàng dự đoán, mà là giọng nói cứng rắn nói: "Nàng quên ta.”
Mộc Tình Tiêu không rõ vì sao: "Thiếp quên cái gì cơ?”
"Biệt viện ở Thượng kinh, nàng đã cứu ta, nhưng ta lại không thể kịp thời cứu nàng ra ngoài, ta tưởng ta sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa..." Cố Diễn nói xong lại nghẹn ngào, giống như một đứa trẻ không biết che giấu: "Quên đi, ta không so đo chuyện nàng không nhớ ta, trở về là được rồi.”
Mộc Tình Tiêu trong nháy mắt nhớ tới cái gì đó, trong lòng chấn động.
Không chỉ có biệt viện Thượng kKinh, còn có hầm băng hàn khí thấu xương kia.
Im lặng một lúc lâu, nàng khẽ ngẩng đầu, trong mắt cũng mang theo nước mắt, hôn lên môi hắn, nỉ non thì thầm: "Thiếp đã trở lại, sau này sẽ luôn ở bên cạnh A Diễn..."
Cơn say dường như theo nước mắt chảy ra, Cố Diễn đột nhiên tỉnh táo lại, hơi chần chờ một chút, mãnh liệt mà cực kỳ dịu dàng hôn đáp lại, rất nhanh lại lâm vào mê loạn.
......
Năm tháng còn dài, ánh sáng và sức nóng không bao giờ tiêu tan..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...