Giản Ánh Nhu muốn ngăn cản, nhưng không thể làm gì được, bởi vì dù cô có viện cớ gì đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng đối với Lăng Hoài Ngọc.
Cho nên tình huống hiện tại là, Tần Kính Thiên đang lái xe, cô ngồi ở ghế phụ, Lăng Hoài Ngọc thì ở phía sau sờ trái sờ phải: “Cô nhóc thối, tớ nói cậu may mắn cậu còn không thừa nhận, có thể để người đàn ông lái loại xe sang thế này nhặt được cậu, chắc chắn là cậu đã tích đức từ kiếp trước.”
Giản Ánh Nhu thật sự muốn dùng băng keo để dán miệng Lăng Hoài Ngọc lại, thậm chí cô còn muốn bế xốc Lăng Hoài Ngọc lên ném ra ngoài cửa kính xe.
Nhưng ở trước mặt Tần Kính Thiên, cô không thể làm chuyện gì khiến hình tượng của bản thân xấu đi, cho nên đành mặc Lăng Hoài Ngọc cười chê, trong lòng cô đã mắng cô nhóc kia hơn cả trăm ngàn lần.
Đã nhiều lần nhận được ánh mắt như muốn giết người của Giản Ánh Nhu, song Lăng Hoài Ngọc vẫn không để ý tới, nói không ngớt miệng.
Lăng Hoài Ngọc ngồi ở ghế sau, hơi chồm về phía trước, hỏi: “Anh Tần, anh và Giản Ánh Nhu đã đăng ký lâu như vậy rồi, định lúc nào mới tổ chức hôn lễ?”
Nghe câu hỏi của Lăng Hoài Ngọc, Giản Ánh Nhu giành đáp lời: “Hôn lễ chỉ là hình thức mà thôi, có tổ chức hay không cũng không ảnh hưởng gì.
Hơn nữa tớ cảm thấy như bây giờ cũng không có gì là không tốt.”
Bởi vì bọn họ đã đăng kí kết hôn từ rất lâu nhưng Tần Kính Thiên chưa bao giờ đề cập đến chuyện tổ chức hôn lễ, Giản Ánh Nhu cũng chưa từng nghĩ tới, thế nên cô cho là Tần Kính Thiên cũng không bận tâm đến vấn đề này.
Những suy nghĩ trong lòng Giản Ánh Nhu cũng chính là những lời mà cô vừa nói, hai người kết hôn và chung sống một đời bên nhau là được rồi, lễ nghi gì đó thật sự không cần thiết.
Lăng Hoài Ngọc nghe thấy thế thì nóng nảy: “Tớ nói này Giản Ánh Nhu, đầu óc của cậu bị gỉ sét chỗ nào hả? Cậu không tổ chức hôn lễ mà chỉ lặng lẽ đăng ký kết hôn thì ai mà biết được Giản Ánh Nhu cậu là vợ của Tần Kính Thiên? Lỡ đâu một ngày nào đó anh ấy ra ngoài tìm một người phụ nữ khác công khai, đến khi đó cậu sẽ trở thành người thứ ba đó.”
Trước kia Giản Ánh Nhu và Cố Hoàng Hải đính hôn, cũng bởi vì không công khai nên sau này bị người khác cướp mất quyền chủ động, khiến cho vợ sắp cưới chân chính là cô lại rơi vào hoàn cảnh bị người khác chửi bới.
Lăng Hoài Ngọc đề cập đến chuyện hôn lễ vào thời điểm này, chính là để nhắc nhở Giản Ánh Nhu phải tỉnh táo lên, đừng giẫm lên vết xe đổ nữa.
“Hoài Ngọc, đừng nói nữa.” Lăng Hoài Ngọc hiểu Giản Ánh Nhu, đương nhiên Giản Ánh Nhu cũng rõ Lăng Hoài Ngọc, cô biết những lời Lăng Hoài Ngọc nói là có ý gì.
Nhưng cô không muốn mang những chuyện đã qua đến cuộc sống hiện tại, cô tin rằng Tần Kính Thiên sẽ không trở thành loại người như Cố Hoàng Hải.
Tần Kính Thiên vốn không nói lời nào nghiêm túc lái xe thì đột nhiên xen vào: “Giản Ánh Nhu, xin lỗi em.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng kết hôn thì chỉ cần đi đăng ký là được, lại quên mất tầm quan trọng của hôn lễ đối với đời sống hôn nhân.
Về chuyện tổ chức hôn lễ, anh sẽ nghiêm túc cân nhắc.”
Kết hôn thì nhất định phải tổ chức hôn lễ, đây là một chuyện thường tình trong nhận thức của mọi người, nhưng đối với một Tần Kính Thiên bận rộn công việc không phân biệt ngày đêm mà nói thì đây đúng là chuyện nằm ngoài phạm vi suy xét của anh.
Nếu như hôm nay Lăng Hoài Ngọc không nhắc đến, anh cũng không nghĩ đến việc sẽ tổ chức hôn lễ để cho tất cả mọi người biết rằng Giản Ánh Nhu là vợ của anh.
Sau khi Tần Kính Thiên nói xong, Lăng Hoài Ngọc cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng lại có hơi tức giận, cô nhóc Giản Ánh Nhu này không nhớ dai, bị hại một lần rồi mà còn chưa biết sợ.
Lúc sắp đến khu dân cư, Lăng Hoài Ngọc mới lên tiếng: “Anh Tần, phiền anh dừng xe lại một chút, tôi muốn đến cửa hàng tiện lợi mua vài thứ.”
“Được.” Tần Kính Thiên giảm tốc độ, dừng xe bên lề.
Xe còn chưa dừng hẳn, Lăng Hoài Ngọc nói tiếp: “Cô nhóc thối, bụng tớ không thoải mái lắm, cậu vào trong mua cái đó cho tớ đi.”
Chỉ có cái cớ này mới có thể dụ Giản Ánh Nhu đi, Lăng Hoài Ngọc không quan tâm Tần Kính Thiên nghĩ gì về cô ấy, dù sao thì anh cũng không phải là người đàn ông của cô ấy.
Giản Ánh Nhu vừa đi, vẻ mặt của Lăng Hoài Ngọc lập tức trở nên nghiêm túc: “Anh Tần, chúng ta có thể trò chuyện đôi câu không?”
Tần Kính Thiên liếc nhìn Lăng Hoài Ngọc trong kính chiếu hậu, lịch sự gật đầu: “Cô Lăng, mời nói!”
Lăng Hoài Ngọc nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy Giản Ánh Nhu đã bước chân vào cửa hàng tiện lợi mới cất lời: “Giản Ánh Nhu là một cô gái tốt, xin anh nhất định phải trân trọng cậu ấy, đừng để cậu ấy tổn thương thêm lần nào nữa.”
Tần Kính Thiên gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lăng Hoài Ngọc nghiêm nghị nói: “Anh Tần, tôi không biết tại sao anh phải giả làm người khác để đi xem mắt với Giản Ánh Nhu, tôi cũng không muốn truy cứu chuyện này.
Chỉ cần anh đối xử tốt với Giản Ánh Nhu, tôi sẽ giấu kĩ chuyện này trong lòng, không bao giờ nói lời nào cho cậu ấy biết.”
Tần Kính Thiên quay đầu nhìn Lăng Hoài Ngọc, chân thành nói: “Cảm ơn cô!”
Lăng Hoài Ngọc hít sâu một hơi rồi nói thêm: “Trước đây Giản Ánh Nhu là một cô gái rất ngốc nghếch, người khác vừa đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy đã hận không thể moi tim moi phổi ra để đền đáp.
Nhưng trong ba năm qua, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, không ai có thể bước vào trái tim của cậu ấy được nữa… Cho nên mong anh đừng khiến nó tổn thương.”
Lăng Hoài Ngọc còn muốn nói với Tần Kính Thiên rất nhiều thứ về Giản Ánh Nhu, tuy nhiên cuối cùng cô ấy vẫn không nói ra.
Bởi vì cô ấy luôn cảm thấy Tần Kính Thiên biết tất cả mọi chuyện trong quá khứ của Giản Ánh Nhu, hơn nữa cô ấy cũng nhận thấy mặc dù vẻ ngoài Tần Kính Thiên khách sáo lịch sự, thế nhưng lại giữ khoảng cách vô hình với người khác.
Sau khi đưa Lăng Hoài Ngọc về, cuối cùng Giản Ánh Nhu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu để cho cô nhóc kia ở lại đây thêm một lúc, nói không chừng cô ấy có thể nói hết mọi chuyện ra.
Tần Kính Thiên lái xe đưa Giản Ánh Nhu về nhà, dọc đường đi hai người không nói lời nào.
Giản Ánh Nhu muốn tìm chủ đề nói với anh, nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh lùng kia thì lại nuốt hết lời định nói vào trong bụng.
Quả thật người đàn ông Tần Kính Thiên này có nhiều mặt, khi thì dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy lòng người.
Lúc lại lạnh lùng như một tảng băng, đứng cách anh ba thước cả người vẫn có thể bị đóng băng.
Mất hơn nửa giờ mới về đến nhà, vừa bước vào cửa, Tần Kính Thiên đã thay đổi thái độ lạnh lùng ban nãy, xoay người đè Giản Ánh Nhu lên trên cửa.
“Á…” Giản Ánh Nhu sợ hãi la lên một tiếng, vừa hoảng sợ lại vừa có chút chờ mong anh sẽ làm gì tiếp theo.
Tuy nhiên Tần Kính Thiên chỉ lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu sau anh mới mở miệng: “Giản Ánh Nhu, em có muốn yêu đương không?”
“Em không có.
Anh đừng nghe cô nhóc Lăng Hoài Ngọc kia nói nhảm.” Giản Ánh Nhu lắc đầu như trống bỏi, ra sức phủ nhận chuyện bản thân muốn yêu đương.
Tần Kính Thiên nhìn cô khẽ mím đôi môi anh đào đỏ mọng, anh dùng một tay kéo đầu Giản Ánh Nhu về phía mình, dáng vẻ như sắp hôn lên đó.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ở cự li gần, Giản Ánh Nhu nhắm mắt lại theo bản năng, hơi ngẩng đầu lên, nhưng mãi mà chẳng đợi được động tác tiếp theo của Tần Kính Thiên.
Cô từ từ mở mắt ra thì thấy Tần Kính Thiên đang trầm ngâm nhìn mình.
Người đàn ông hư hỏng này đúng là không biết tốt xấu, không muốn hôn cô thì tại sao lại làm ra chuyện dễ hiểu lầm như thế, ghét quá đi!
“Em thật sự không muốn yêu đương ư?” Ngắm nhìn cô một lúc lâu, Tần Kính Thiên lặp lại câu hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...