Cưới Nhầm Chồng Hào Môn


Đêm cuối thu, luồng gió lạnh khắc nghiệt tràn đến.
Từng cơn từng cơn gió lạnh, gian xảo mà lại giả dối, luôn nhằm vào lúc người ta buông lỏng cảnh giác mà thổi vào.

Nuốt chửng hơi thở cuối cùng của mùa hè, khiến lông măng của người ta dựng đứng.
Thế nhưng ở thành phố Giang Bắc không ngủ rực rỡ ánh đèn, dường như chưa từng sợ hãi sự rét lạnh.
Dù đã là đêm khuya, dòng người trên đường phố về đêm vẫn rộn ràng nhộn nhịp, như dòng nước chảy, không vì cơn gió rét thấu xương này mà nghỉ chân dừng lại, tấp nập nhưng vô tình.
Một quán cà phê Starbucks ở Giang Bắc cũng ồn ào giống như vậy, chuyện nhà cửa, tin tức, lời đồn đang nảy sinh ở đây, còn có một vài lời trào phúng chế giễu, mưu mô tính kế lạnh lẽo tê buốt hơn cả cơn gió kia.
Giống như hai người phụ nữ không có gì đặc biệt ở trong góc hẻo lánh.
Chiếc khăn quàng cổ mà Mã Quý Tình mua giống hệt với chiếc mà Giản Ánh Nhu đã mua, cô ta đưa cho Từ Mỹ Ân: “Chị họ, thời tiết lạnh rồi, em đặc biệt chọn cho chị đấy.

Bản giới hạn của hãng này, toàn thành phố chỉ có sáu chiếc.”

Từ Mỹ Ân nhìn logo trên khăn quàng cổ, cau mày lại, vẫn chưa đưa tay nhận lấy: “Em vừa đổi công việc, trong tay cũng không có tiền gì, sao lại tiêu hoang số tiền này?”
“Trước đây, em ở kỹ thuật khoa học Sáng Tân, chị đã quan tâm em, em cũng không mua cái gì cho chị, cái này coi như là một chút tấm lòng của em đối với chị.” Mã Quý Tình nói nhẹ nhàng, nịnh hót, làm bộ đưa khăn quàng cổ cho Từ Mỹ Ân.
Từ Mỹ Ân liếc nhìn chiếc khăn quàng cổ đắt tiền, cũng không nhận lấy, chỉ nói một cách không lạnh không nhạt: “Em có gì cần chị giúp đỡ thì cứ nói thẳng đi.

Chị là chị họ của em, bố mẹ em gửi gắm em cho chị, chị có thể giúp được thì nhất định sẽ cố gắng giúp em.”
Bà ta rất hiểu Mã Quý Tình, nếu không có chuyện cần bà ta giúp đỡ, Mã Quý Tình tuyệt đối không thể nào tiêu món tiền này trên người bà ta.

Chiếc khăn quàng cổ này trông rất nhẹ nhàng, nếu nhận lấy, không biết sẽ nặng bao nhiêu.
Câu trả lời của Từ Mỹ Ân rập khuôn máy móc, lại không chịu nhận khăn quàng cổ, trên mặt Mã Quý Tình cũng hơi không nhịn được, đành phải cười ngượng ngùng nói: “Chị cũng biết, em bị Sáng Tân sa thải, tất cả đều vì Giản Ánh Nhu, con đĩ thối đó…”
Nói đến Giản Ánh Nhu, Mã Quý Tình gần như nghiến răng nghiến lợi, nụ cười trên mặt cũng trở nên dữ tợn: “Nếu không phải cô ta giở trò quỷ ở sau lưng, sao em có thể ra nông nỗi này!”
Từ Mỹ Ân đã đoán được Mã Quý Tình sẽ nói đến chuyện bị sa thải, nhưng không ngờ cô ta vẫn đổ lỗi của mình lên người khác, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, lạnh lùng nói: “Tuy bình thường chị tiếp xúc với bộ phận kinh doanh không nhiều, nhưng chị đã tìm hiểu con người của Giản Ánh Nhu, cô ấy không phải người chủ động gây chuyện.

Còn chuyện vì sao em bị sa thải, chỉ có trong lòng em rõ nhất.”
Từ Mỹ Ân là chị họ của Mã Quý Tình, bình thường trong công việc cũng sẽ chăm sóc Mã Quý Tình, nhưng chuyện trước mặt, bà ta vẫn đứng về phía đối lập.
“Chị họ, người mà chị nhìn thấy là người phụ nữ đó giả bộ đấy, chị không biết cô ta không biết xấu hổ đến cỡ nào đâu.” Mã Quý Tình nhìn trái ngó phải, hạ nhẹ giọng nói: “Trước đây cô ta ở kinh đô là để quyến rũ anh rể của mình, bị người nhà đuổi đi.”
Những thứ này là chuyện riêng của người khác, cũng là chuyện đã qua, hơn nữa không tận mắt chứng kiến, ai lại hiểu được mọi chuyện trong đó, Từ Mỹ Ân cũng không muốn tiếp lời của Mã Quý Tình.
Mã Quý Tình thấy Từ Mỹ Ân không tiếp lời, tự nghĩ rằng Từ Mỹ Ân đã lay động, nói tiếp: “Chị nói ngay cả người nhà của cô ta cũng không cần cô ta nữa, cũng không biết người này cực phẩm đến đâu, sau lưng đã làm bao nhiêu…”
“Em tìm chị đến là để nói những chuyện này à?” Đột nhiên Từ Mỹ Ân lên tiếng cắt ngang lời nói của Mã Quý Tình: “Không còn chuyện khác thì chị đi trước.”
Vứt lại câu nói, Từ Mỹ Ân đứng gậy muốn rời đi.
Mã Quý Tình thấy thế, vội vàng túm Từ Mỹ Ân lại: “Chị họ, đợi đã!”
Cô ta lại lật đật lấy điện thoại, đẩy tấm ảnh mà cô ta chụp vào hai ngày trước đến trước mặt Từ Mỹ Ân, cười ác ý nói: “Chị họ, chị nhìn đi, không phải em bôi nhọ cô ta.


Người phụ nữ này biết rõ tổng giám đốc Tần đã có vợ, nhưng vẫn đi quyến rũ người ta.”
Từ Mỹ Ân liếc một cái, đôi nam nữ trên tấm ảnh nắm tay nhau, nhà trai cao lớn đẹp trai, nhà gái tinh tế tao nhã.
Người phụ nữ này nhìn về nơi xa, ánh mắt sáng như sao, mà ánh mắt của người đàn ông lại giống như đóng đinh trên người phụ nữ, giống như đang tìm tòi nghiên cứu đối phương, nhưng không thô lỗ chút nào, dịu dàng mà lại tinh tế, khiến người ta say mê.
Nhìn thấy bức ảnh này, Từ Mỹ Ân cũng không khỏi hơi ngạc nhiên, không phải vì ai khác, chỉ là lần đầu tiên bà ta biết, hóa ra tổng giám đốc Tần, một người lạnh lùng như vậy lại có thể có ánh mắt thế này, mà Giản Ánh Nhu ở bên cạnh anh lại xinh đẹp đến thế.
Nhìn thấy Từ Mỹ Ân ngẩn người, Mã Quý Tình nghĩ rằng mình đã thành công một bước, vội vàng nói: “Chị họ, chỗ em còn có một vài thứ, chỉ cần chị gửi những thứ này đến hòm thư nội bộ công ty Sáng Tân, để mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, khi đó tổng giám đốc Tần vẫn còn cần cô ta sao? Cô ta còn mặt mũi ở lại Sáng Tân không?”
Từ Mỹ Ân đang khiếp sợ hoàn hồn lại, thở ra một hơi thật sâu, lắc đầu nói: “Quý Tình, những thứ này đều là cuộc sống riêng của người khác, em và chị không quản được.”
Mã Quý Tình chỉ muốn đối phó với Giản Ánh Nhu, những lời khác không hề nghe lọt tai.

Từ Mỹ Ân lại từ chối cô ta một lần nữa, cô ta chỉ cảm thấy tràn đầy uất ức và oán giận, bỏ tay Từ Mỹ Ân ra: “Chị họ, hôm nay chỉ có chị có thể giúp em, đối với chị mà nói là chuyện rất dễ dàng, tại sao chị không chịu giúp em chứ?”
Khi cô ta bị sa thải, chị họ này cũng không giúp cô ta, hôm nay muốn bà ta giúp mình một chuyện nhỏ như vậy, bà ta vẫn không bằng lòng, thật sự quá đáng.
Lần này, Từ Mỹ Ân lắc đầu một cách kiên định, hất tay của Mã Quý Tình ra, xoay người cầm túi xách ở trên ghế.
Thấy Từ Mỹ Ân muốn bỏ đi một lần nữa, Mã Quý Tình tức giận đến mức giậm chân, nói không lựa lời: “Bà mẹ nó, rốt cuộc là chị họ của ai?”
Từ Mỹ Ân dừng chân lại, quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng như người xa lạ: “Chuyện này chị sẽ không giúp em.


Cuối cùng, chị khuyên em một câu, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, chăm chỉ làm việc mới là con đường mà em nên đi.”
Nhìn thấy bóng lưng của Từ Mỹ Ân rời khỏi, Mã Quý Tình tức giận đến mức cả người run rẩy.

Khuôn mặt được cho là xinh đẹp trở nên dữ tợn đáng sợ, giống như bà La Sát.
Bây giờ Từ Mỹ Ân là hi vọng duy nhất của cô ta, bà ta không giúp cô ta, vậy cô ta còn có thể nghĩ cách gì để đuổi Giản Ánh Nhu ra khỏi kỹ thuật khoa học Sáng Tân đây?
Ngày hôm đó ở cửa hàng, nhìn thấy Giản Ánh Nhu và Tần Kính Thiên ngọt ngào ân ái, cô ta đã quyết tâm, bất kể phải trả giá như thế nào, cô ta cũng phải để Giản Ánh Nhu sống đau khổ.

Không có lý gì đều bị người phụ nữ đó chiếm đi, cô ta có gì tốt chứ? Bình thường chỉ biết công việc công việc công việc, ngu muốn chết, bề ngoài chính trực, sau lưng có chuyện xấu xa nào mà chưa từng làm? Dựa vào đâu mọi người đều giúp đỡ cô? Cô ta là cái thá gì chứ!
“Cô Mã, quản lý Từ không bằng lòng giúp đỡ cô thì tôi sẽ giúp vô.”
Khi Mã Quý Tình cảm thấy cả thế giới đều chĩa mũi nhọn vào mình thì một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng Mã Quý Tình, cô ta quay đầu nhìn lại, hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hồi phục bình tĩnh, cười lạnh lùng nói: “Là cô.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui