Ai cũng nói rằng đêm trăng tròn chính là đêm người nhà đoàn viên mà trong lòng cô lại trống trơn.
Một mình một người không có nhà, giống như cây không có rễ cây, như con diều trong gió đứt dây, cho dù là đi tới chỗ nào, trái tim cũng đều thấy không chân thật.
“Bố, mẹ…” Giản Ánh Nhu nhẹ nhàng gọi hai người mà cô đã nhớ nhung từ lâu, viền mắt còn hơi đỏ hồng: “Ba năm qua, các người có từng nghĩ đến Ánh Nhu không?”
Cô cũng là con gái ruột của bố mẹ, nhưng khi phát sinh ra chuyện kia, bọn họ lại vứt bỏ cô, để cho cô một mình lưu lạc tha hương, ba năm qua không có ai nhớ tới cô.
Thời gian ba năm, có đôi khi Giản Ánh Nhu cảm thấy chớp mắt một cái là qua nhưng có khi lại cảm thấy lâu như trải qua cả đời vậy.
Những năm này cô cố ý không quan tâm đến tin tức của bọn họ, vì sợ nhìn thấy chuyện gì đó sẽ khiến cô càng không có cách nào thoát ra khỏi vực sâu đau khổ.
Nhưng mà không quan tâm là thực sự sẽ không để ý sao?
Cô cười khổ lắc đầu, thực ra sâu trong nội tâm, vết sẹo này như một khối u ác tính, thỉnh thoảng sẽ giày vò cô.
Bây giờ, mặc dù cô gả cho một người đàn ông vô cùng xuất sắc, hoàn hảo trên mọi phương diện nhưng trái tim bồng bềnh kia vẫn chưa tìm được cảm giác an toàn và cảm giác như trở về nhà.
Chắc là do quá say rượu, ngâm mình còn nghĩ nghĩ, Giản Ánh Nhu cảm thấy mình càng ngày càng buồn ngủ, sau đó mất đi ý thức lúc nào không hay, cái gì cũng không biết.
Tần Kính Thiên xử lý xong tất cả văn kiện ngày hôm nay thì trở về phòng, trong phòng vẫn mở đèn nhưng không thấy bóng dáng Giản Ánh Nhu đâu.
Anh đợi một lúc vẫn chưa thấy cô trở về thì cầm điện thoại gọi cho cô, sau khi được kết nối, điện thoại của cô ở trong phòng vang lên.
Tần Kính Thiên lập tức nghĩ đến chắc là cô đi tắm suối nước nóng.
Uống rượu còn đi tắm suối nước nóng, lỡ như…
Anh lập tức đi xuống hồ nước nóng ở sân sau dưới tầng, lúc chạy tới thì thấy Giản Ánh Nhu như một con gà đang ăn thóc, đầu cắm trong nước nóng.
Tần Kính Thiên chạy vài bước rồi nhảy vào hồ nước nóng, kéo Giản Ánh Nhu lên, có chút tức giận vì cô lại bất cẩn đến mức ngủ thiếp đi khi tắm suối nước nóng.
Nếu như anh không đến kịp thì cái mạng nhỏ này của cô coi như đi tong rồi.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, nhưng Giản Ánh Nhu ở trong lồng ngực anh lại không nhận ra được anh tức giận, còn cọ cọ vào nơi tỏa nhiệt, đầu đầy nước làm phần áo sơ mi ở trước ngực Tần Kính Thiên ẩm ướt.
Tần Kính Thiên đen mặt bế Giản Ánh Nhu trở về phòng, lại có vấn đề tới nữa rồi.
Anh không thể ném cô đang mặc áo tắm ẩm ướt vào trong chăn được.
Tần Kính Thiên bế cô vào phòng tắm, chuẩn bị tắm qua cho cô.
Lúc giúp Giản Ánh Nhu xả nước, cô không còn ý thức nên người mềm nhũn mà ngã vào lồng ngực Tần Kính Thiên.
Dáng người con gái mềm mại, da thịt con gái tinh tế bóng loáng, những thứ này đều như đang âm thầm dẫn dụ Tần Kính Thiên.
Con ngươi Tần Kính Thiên thâm trầm, hầu kết trượt lên trượt xuống hai lần, anh vội vàng nuốt nước bọt, tự giả vờ là bản thân chưa từng nhìn thấy gì cả.
Nhưng thân thể Giản Ánh Nhu lại không chịu yên, cơ thể cứ uốn éo, còn duỗi tay ôm lấy vòng eo gầy gò của anh, tựa đầu trước ngực anh rồi hài lòng thở ra một hơi.
Tần Kính Thiên là một người đàn ông bình thường, cứ để cho Giản Ánh Nhu tiếp tục làm như vậy thì anh không bảo đảm được mình còn có thể áp chế được khát vọng trong thân thể hay không.
Vì thế, để không thể xảy ra chuyện không thể ngăn cản đó, anh hít sâu một hơi, cầm lấy khăn tắm quấn lấy người Giản Ánh Nhu rồi bế cô trở về phòng.
Tần Kính Thiên nhét Giản Ánh Nhu vào trong chăn, lại cầm áo ngủ tới mặc vào cho cô.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giản Ánh Nhu, con ngươi của anh tối đi mấy phần, hormone đàn ông trong người đang loạn xạ kêu gào.
Tần Kính Thiên hít một hơi thật sâu lần nữa, lập tức xoay người đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Sau khi tắm nước lạnh xong, Tần Kính Thiên trở về phòng, Giản Ánh Nhu ở trên giường đá chăn mà anh đã đắp trên người cô xuống giường, không còn một chút hình tượng nào mà nằm nhoài về phía trước.
Anh và Giản Ánh Nhu đã đăng ký kết hôn cũng được gần một tháng, lúc anh không đi công tác đều là hai người ngủ cùng một chỗ, buổi tối Giản Ánh Nhu đều rất đàng hoàng quy củ, nay uống một chút rượu thì lộ ra nguyên hình.
Anh đi tới nhặt chăn lên rồi đắp lên người cô một lần nữa.
Giản Ánh Nhu đột nhiên trở mình, sau đó lại đá chiếc chăn sang một bên.
Thành phố Giang Bắc ở phía nam, tuy rằng thời tiết ở đây cũng không đến mức lạnh cóng nhưng nơi này gần bờ biển, ban đêm gió thổi rất mạnh, việc cảm lạnh không phải là không thể.
Tần Kính Thiên lắc đầu, anh đành phải nằm xuống ôm lấy Giản Ánh Nhu đang không chịu nằm yên, sau đó lôi cái chăn lên đắp cho cô.
Giản Ánh Nhu theo bản năng muốn đến gần nguồn nhiệt ấm áp, cô vùi đầu vào trong vòng tay ấm áp của Tần Kính Thiên, còn cọ cọ hai lần, cuối cùng cô cũng thành thật hơn một chút.
...
Khi Giản Ánh Nhu tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Cô mở to mắt, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, không ngờ lần này lại không nhìn thấy Tần Kính Thiên đâu.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy Tần Kính Thiên ngồi bên cửa sổ đọc báo, hôm nay lại không thấy đâu, Giản Ánh Nhu cảm thấy có chút không quen.
Cô xoay người cầm lấy điện thoại di động, điện thoại được chuyển sang chế độ máy bay, thời gian hiển thị là mười hai giờ hai mươi ba phút.
Nói cách khác, cô đã ngủ đến buổi trưa và bỏ lỡ những hoạt động của buổi sáng.
Giản Ánh Nhu đột ngột ngồi dậy, sau đó vội vàng nhảy xuống giường rồi đi về phía phòng tắm.
Nhưng khi vừa bước được một bước, Giản Ánh Nhu lại bình tĩnh trở lại.
Trí nhớ của cô vẫn còn dừng lại ở đoạn hồ nước nóng tối qua, mà lúc này cô đang mặc áo ngủ, trong áo ngủ lại không mặc gì.
Như vậy, rõ ràng là tối qua cô đã ngủ quên ở hồ nước nóng.
Tần Kính Thiên đã bế cô về phòng và còn giúp cô thay quần áo.
Giản Ánh Nhu nhanh chóng kéo cổ áo ra nhìn một chút, thấy trên người mình không có gì, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ít ra không có nôn mửa gì.
Cô lại nghĩ đến bản thân mình hôm qua đã bị Tần Kính Thiên nhìn thấy hết, cô lại thấy không được thoải mái cho lắm
Cô quay về phía giường, xấu hổ kêu lên: "A a a!"
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói trầm thấp khêu gợi của Tần Kính Thiên vang lên ở trong phòng, Giản Ánh Nhu sợ đến mức cứng đờ cả người, cô cảm thấy không vui.
Giản Ánh Nhu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, Tần Kính Thiên đang ngồi trên ghế sô pha ở góc phòng, tay cầm một tập tài liệu, anh đang ngước nhìn cô.
Thì ra nãy giờ anh vẫn ở trong phòng nhưng không phát ra tiếng động, vì vậy những hành động ấu trĩ vừa rồi của cô đều bị anh nhìn thấy hết.
Bây giờ, Giản Ánh Nhu muốn chui xuống đất để trốn ngay lập tức.
Thấy cô không đáp lại, Tần Kính Thiên buông tập tài liệu, đi tới hỏi: "Có phải em không thoải mái ở đâu đúng không?"
"Tôi không sao." Giản Ánh Nhu cầm cái gối lên và che mặt mình lại, thật ra là vì cô không còn mặt mũi nào để đối mặt với anh.
Hành động vừa rồi của cô đã bị Tần Kính Thiên nhìn thấy, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: "Dậy rồi thì thu dọn một chút đi, sau đó ăn cơm rồi về nhà với tôi."
Giản Ánh Nhu nhỏ giọng nói: "Tôi còn muốn tham gia hoạt động buổi chiều."
Tần Kính Thiên nói: "Tôi sẽ bảo thư ký Hứa xin nghỉ cho em."
Giản Ánh Nhu:"..."
Lần này không phải là chiếc xe Land Rover mà Tần Kính Thiên thường lái đi làm mà là một chiếc xe màu xám bạc, có tài xế riêng lái xe, biển số xe là A1, những dấu hiệu trên vô lăng của xe càng làm cho người ta kinh ngạc.
Bởi vì bên cạnh từng có người có sở thích nghiên cứu xe nên Giản Ánh Nhu cũng có hiểu biết một chút về lĩnh vực này.
Cô biết đây là một chiếc Bentley có trị giá vài trăm vạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...