Dù cho Trương Tấn Phong nói gì đi nữa thì Võ Hạ Uyên cũng không thừa nhận là mình ghen.
Nhưng tâm trạng của Trương Tấn Phong rất tốt, cảm giác của anh thường rất chính xác.
Còn về Huỳnh Bảo Ngọc, Trương Tấn Phong chỉ tỏ vẻ cười nhạo.
Trong tất cả những người phụ nữ đối xử tốt với anh thì cô ta ngay cả hai chữ “đào hoa” cũng không xứng.
Trương Tấn Phong dùng đủ mọi cách dỗ dành cả buổi, rốt cuộc Võ Hạ Uyên cũng không sầm mặt nữa, lại nói chuyện bình thường với anh.
Ban đêm gió biển thổi nhẹ, Trương Tấn Phong năm tay Võ Hạ Uyên, hai người bước chân trần đi trên cát.
Nếu là lúc trước thì chắc chắn anh không làm những chuyện này, chứ đừng nói đến làm cùng một người khác.
Có thể là do anh phát hiện tình cảm của mình đối với Võ Hạ Uyên nên một số thứ đã tự nhiên thay đổi.
*Ở đây có công viên giải trí đấy, em muốn đi không?”
Võ Hạ Uyên không do dự gật đầu.
Dù sao cũng đã đến đây rồi, tất nhiên cũng muốn chơi một lần.
Hơn nữa, cô có thể cảm giác được Trương Tấn Phong thật sự không thích những trò này, chỉ là anh đang chiều theo ý cô mà thôi.
“Anh Phong, trùng hợp vậy?” Một giọng nữ kinh ngạc vang lên.
Võ Hạ Uyên nhìn Huỳnh Bảo Ngọc, không nói lời nào.
Tuy ban đêm không lạnh, nhưng không ai mặc bikini xuất hiện giống như cái cô Huỳnh Bảo Ngọc này cả.
Bạn trai cô ta như một vật trang trí đứng cách đó không xa, trong tay cầm túi xách và áo khoác của Huỳnh Bảo Ngọc.
Trương Tấn Phong nhíu mày, nắm tay Võ Hạ Uyên xoay người muốn theo đường cũ trở về.
Huỳnh Bảo Ngọc cũng theo sát sau lưng bọn họ: “Anh Trương Tấn Phong, tôi biết có một khu suối nước nóng rất ổn ở gần đây, anh có muốn đến đó thử một chút hay không?”
Võ Hạ Uyên không nhịn được nữa: “Cô gì đó ơi, cô thế này thì bạn trai cô chịu được à?”
“Anh ấy hả..” Huỳnh Bảo Ngọc nhún vai: “Không sao hết”
Mong muốn của cô ta sắp được hiện thực hóa rồi, chỉ hận không thể biến ra mấy cái chân dính trên người Trương Tấn Phong thôi.
Cô ta giống hệt một người phụ nữ muốn trục lợi, nhìn qua khiến người ta ngao ngán không thôi.
Trương Tấn Phong đang im lặng nấy giờ bỗng mở miệng, giọng nói lộ ra vẻ nguy hiểm: “Nếu cô biết rõ tôi họ Trương thì có lẽ cũng tra ra được tôi là ai.
Nếu còn đến quấy rầy cuộc sống của vợ chồng tôi thì tôi sẽ ném cô xuống biển cho cá ăn đấy, hiểu chưa hả?”
Lúc nói những lời này, ánh mắt của Trương Tấn Phong tối đen lại, không giống như đang nói giỡn chút nào.
Huỳnh Bảo Ngọc hơi sợ hãi lùi về sau hai bước, bạn trai cô ta bỗng xông lên ôm Huỳnh Bảo Ngọc, vẻ mặt hiếm khi nghiêm khắc: “Mấy người tính làm gì Bảo Ngọc?”
Nhưng Huỳnh Bảo Ngọc lại không cảm kích, đẩy anh ta ra: “Ai bảo anh tới vậy? Biến địt Võ Hạ Uyên bỗng nghĩ đến một câu: Con chó la liếm đến cùng, nhưng kết quả lại chẳng được gì.
Cũng may lời cảnh cáo của Trương Tấn Phong có tác dụng, hôm sau Huỳnh Bảo.
Ngọc nhìn thấy bọn họ ở đại sảnh thì lập tức quay đầu rời đi.
Võ Hạ Uyên đang chuẩn bị ăn sáng thì bỗng nhiên quay người lại, nhưng lại không thấy gì hết.
“Sao vậy?” Trương Tấn Phong hỏi.
“Không có gì, chắc em nhìn lầm rồi” Võ Hạ Uyên cứ cảm thấy từ tối qua tới giờ có người đang nhìn chäm chäm mình.
Giữa trưa, Trương Tấn Phong dẫn Võ Hạ Uyên đi lặn.
Võ Hạ Uyên sống hơn hai mươi năm trời, hoạt động xa xỉ nhất từng chơi chính là trượt tuyết, còn đối với hoạt động lặn biển này thì dốt đặc cán mai.
Cô nhìn mặt nước sâu không thấy đáy kia, hai chân hơi nhũn ra.
“Không sao đâu, anh cùng xuống với em” Trương Tấn Phong nói.
“Vâng” Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, nắm tay Trương Tấn Phong nhảy xuống từ trên boong thuyền.
Hồi hộp lo lắng ban đầu đã qua, Võ Hạ Uyên dần bình tĩnh lại.
Thế giới dưới biển mang đến cho người ta một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Cô có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Trương Tấn Phong qua chiếc mặt nạ bảo hộ, trái tim lang thang như đã tìm được bến đỗ của mình.
Võ Hạ Uyên hiểu rõ, cô và Trương Tấn Phong như hai đường thẳng song song không liên quan, nhưng bây giờ như chợt xuất hiện một điểm giao vậy.
Bỗng nhiên Võ Hạ Uyên nếm được vị mặn, sau đó không khí chợt giảm xuống, cô phun ra một chuỗi bong bóng, cảm giác đầu mình khá choáng váng.
Trương Tấn Phong là người đầu tiên phát hiện, lập tức ôm Võ Hạ Uyên bơi lên.
Bên tai là âm thanh ‘ù ừ t nạ bảo hộ được gỡ ra, cô nhanh chóng hít vào vài luồng khí, cảm giác như đã giãm nửa bước chân vào Quỷ Môn Quan rồi.
Cô biết bộ đồ lặn đã xảy ra vấn đề.
Võ Hạ Uyên hoảng hốt không thôi, điều này là trùng hợp thật ư?
Cơn ù tai qua đi, cô được Trương Tấn Phong ôm về khách sạn.
Mấy nhân viên khách sạn vây xung quanh, vẻ mặt anh tối sầm lại, bước chân của Trương Tấn Phong càng gấp gáp, anh sắp nổi điên lên rồi.
“Em không sao” Rốt cuộc Võ Hạ Uyên cũng lên tiếng được, vừa rồi hít thở không được khiến cổ họng cô sưng lên.
“Vậy là tốt rồi” Trương Tấn Phong cúi đầu nhìn cô, bày ra vẻ mặt hơi tự trách Võ Hạ Uyên không sao, chẳng qua là bị hoảng sợ một chút thôi.
Trương Tấn Phong chăm sóc cho cô đến trưa, tối đến còn đưa cô đi ngâm suối nước nóng để cô thư giãn một chút, nhưng lại có chuyện xảy ra.
Lúc đó Võ Hạ Uyên đang tựa trên tảng đá nhắm mắt nghỉ ngơi thì chợt cảm thấy cơ thể dần lả đi, có gì đó tràn vào mũi, đợi đến lúc bừng tỉnh thì cơ thể đã chìm xuống nước.
Võ Hạ Uyên muốn giấy giụa nhưng cả người không có tí sức lực nào, lại là cảm giác khó thở kia.
Lúc Trương Tấn Phong đi đến thì Võ Hạ Uyên nhìn về một hướng cách đó không xa, bóng lưng đang hốt hoảng rời đi cực kỳ giống với Huỳnh Bảo Ngọc.
*Võ Hạ Uyên, em ở đây làm gì vậy?”
Trương Tấn Phong vô cùng tức giận đưa cô lên bờ.
Võ Hạ Uyên ọc nước ra, yếu ớt ngã vào lòng ngực Trương Tấn Phong: “Tấn Phong, em nghĩ chuyện này có vấn đề.
Vẻ mặt Trương Tấn Phong cứng đờ: “Sao vậy?”
“Vừa rồi em không có cảm giác gì cả” Võ Hạ Uyên chậm rãi nói: “Hình như em bị người ta đẩy xuống”
Võ Hạ Uyên nhìn hương xông đã đốt được một nửa cách đó không xa: “Có lẽ em nhìn thấy Huỳnh Bảo Ngọc”
Huỳnh Bảo Ngọc bị ném trên mặt đất, cô ta ăn mặc mỏng manh, lúc bị đập xuống đất đau đến mức kêu thành tiếng.
Ánh đèn trong phòng rất u ám, khiến cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Huỳnh Bảo Ngọc run sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Tấn Phong với sắc mặt âm u đang ngồi trên ghế.
Dù cho lúc trước có khát khao người đàn ông này bao nhiêu thì bây giờ Huỳnh Bảo Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cô ta biết chắc chắn Võ Hạ Uyên đã nói gì đó! Nhưng có liên quan gì đến cô ta?
“Biết vì sao tôi lại mang cô tới đây không?” Trương Tấn Phong trầm giọng hỏi.
“Đồ lặn là cô làm rách, hương xông cũng là do cô động tay động chân.”
Trương Tấn Phong nói một cách chắc chẵn khiến Huỳnh Bảo Ngọc liên tục lắc đầu sợ hãi: “Không phải tôi!”
Trương Tấn Phong hoàn toàn mất hết kiên nhãn, dựa lưng ra phía sau, đôi mắt đen thảm nhìn chăm chăm Huỳnh Bảo Ngọc: “Ném cô ta xuống biển đi”
“Thật sự không phải tôi mài”
Huỳnh Bảo Ngọc thét lên: “Đồ lặn gì gì đó tôi không biết, tôi chỉ nhìn thấy điều đó trong suối nước nóng thôi.
Nhưng lúc đó tôi đứng ở cửa ra vào, làm sao ra tay được?”
Trương Tấn Phong bắt được điểm mấu chốt: “Cô thấy được cái gì?”
“Một người trùm kín mít, nhưng nhìn vóc dáng thì hình như là phụ nữ” Huỳnh Bảo Ngọc gấp đến mức giọng run lên: “Là cô ta đẩy vợ anh xuống”
Huỳnh Bảo Ngọc chắp tay trước ngực, như đang van xin Trương Tấn Phong: “Tha cho tôi đi, tôi thật sự không biết gì hết!”
Trương Tấn Phong lắng lặng nghiền ngẫm nhìn Huỳnh Bảo Ngọc.
Người phụ nữ này không có đầu óc, không thể nói dối dưới tình huống này được.
Anh phất tay, bảo vệ sĩ đưa cô ta ra ngoài.
Bạn trai cô ta đứng ở cửa ra vào, hai người như sống sót qua một kiếp lớn, ôm chầm lấy nhau mừng mừng tủi tủi.
Võ Hạ Uyên từ phòng kế bên đi ra, hai tay đặt trên vai Trương Tấn Phong: “Cô ta nói không sai.
Giờ em nghĩ lại, lúc đó Huỳnh Bảo.
Ngọc đứng xa như vậy, nếu là cô ta thì nhất định sẽ bị anh phát hiện.”
Trương Tấn Phong nghiêng đầu, hôn lên mu bàn tay cô một cái: “Vậy thì chúng ta phải bắt kẻ đó lại thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...