Võ Hạ Uyên sốt ruột đỡ cô ấy, nhưng còn phải chống đỡ bụng, đang vô cùng sốt ruột thì có người còn nhanh hơn cô.
Trần Quốc Bảo đón được Tô Nguyệt Đình, trực tiếp ôm người vào trong lòng, động tác tự nhiên mà bá đạo.
Giây tiếp theo, trong mắt Trần Quốc Bảo hiện lên hoảng sợ, anh ta chậm rãi nâng một bàn tay lên, thấy trong lòng bàn tay đầy màu đỏ tươi, nhất thời đầu “Ong” một tiếng: “Này, Tô Nguyệt Đình, cô hãy chấm dứt việc đó đi.
Tô Nguyệt Đình? Tô Nguyệt Đình”
Nếu không phải không tiện hành động, Võ Hạ Uyên hận không thể đá một phát: “Còn thất thần làm gì? Mau đưa tới bệnh viện”
Võ Hạ Uyên ngồi ở phía sau, Tô Nguyệt Đình nằm trên đùi cô đổ mồ hôi lạnh.
Miệng Tô Nguyệt Đình mấp máy, không tiếng động nói ra từng chữ.
‘Võ Hạ Uyên để sát vào nghe, mới nghe hiểu được cô ấy đang nói “Tôi không nói sai”.
“Tôi biết cô không nói dối.
Nguyệt Đình, tỉnh táo lại” Võ Hạ Uyên ôn nhu trấn an.
Trần Quốc Bảo nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, sau trong đáy mắt chợt lên tia ảo não.
Tô Nguyệt Đình vậy mà lại mang thai?
Cô ấy mang thai đứa bé của ai?
Trong đầu Trần Quốc Bảo loạn như ma, nhưng trong lòng rõ ràng là bản thân… Anh ta chính là không muốn thừa nhận.
Nhân viên y tế đã đứng ngay tại cửa bệnh viện, xe dừng lại Tô Nguyệt Đình đã bị mang đi ra ngoài.
Võ Hạ Uyên nhảy xuống xe, sau đó theo sát.
Trần Quốc Bảo vẫn còn một tia lý trí: “Chị dâu, chị đừng chạy, chị…”
“Anh câm miệng cho tôi.”
Võ Hạ Uyên mắng: “Nhìn xem anh làm ra chuyện tốt gì rồi”
Trần Quốc Bảo đỡ trán, thật sự không thở nổi.
“Người bệnh xuất huyết nghiêm trọng, lập tức chuẩn bị phẫu thuậ Bác sĩ nói.
Võ Hạ Uyên nghe vậy trong lòng sợ hãy, đuổi theo nói: “Bác sĩ, bác sĩ nhất định phải cam đoan người được an toàn”
Có một y tá ngăn cô lại: “Ai nha, cô cũng đừng đi theo thêm phiền nữa.
Cô chính là phụ nữ có thai đấy, còn chạy cái gì?”
Võ Hạ Uyên sợ hãi, trên người cô còn dính máu của Tô Nguyệt Đình, rất dọa người.
Hiện tại Võ Hạ Uyên không thèm ngoảnh đầu lại nhìn Trần Quốc Bảo, lo lắng chờ trước cửa phòng phẫu thuật.
Không bao lâu sau, Trương Tấn Phong đuổi tới, vẫn đang tiến hành phẫu thuật.
“Không có ệc gì, không cần rất lo lắng.”
Trương Tấn Phong ôm lấy Võ Hạ Uyên, nhìn về phía Trần Quốc Bảo đang khiếp sợ đứng một bên, lắc đầu.
Bác sĩ rất nhanh đi ra, cầm tờ đơn ra: “Ai là người nhà? Ký tên lên đây”
Trương Tấn Phong không cho Võ Hạ Uyên nhìn, quay đầu lớn tiếng nói với Trần Quốc Bảo: “Đồ vô liêm sỉ này.
Cậu còn đứng đó ngắm phong cảnh sao?”
Trần Quốc Bảo như tỉnh mộng, bước hai bước tiến lên, nghiêm mặt ký tên.
Anh ta đảo qua tờ đơn trước mặt “Đơn thông báo bệnh tình nguy kịch”.
Ai bị bệnh tình nguy kịch?
Tô Nguyệt Đình sao?
Sao có thể như vậy được?
Từ lúc bắt đầu quen biết người phụ nữ kia, Trần Quốc Bảo liền cảm thấy cuộc sống của mình xoay quanh những lời nói dối.
Rõ ràng đêm chia tay, người vẫn còn tốt, sao bỗng nhiên liền thành bệnh tình nguy kịch rồi?
“Người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt, tình huống người bệnh không hề lạc quan” Bác sĩ bỏ lại những lời này, lại vào phòng phẫu thuật.
Võ Hạ Uyên hít một hơi, chất vấn Trần Quốc Bảo: “Rốt cuộc anh đã làm gì?”
“Đứa… Đứa nhỏ…” Trân Quốc Bảo thì thào.
Ánh mắt sắc bén của Võ Hạ Uyên nhìn qua: “Anh muốn hỏi cái gì?
Muốn hỏi đứa bé có phải của anh không đúng không?”
Trần Quốc Bảo nói không nên lời, trong căn gác xép mùi nấm mốc ngày hôm đó, anh ta thấy mắt Tô Nguyệt Đình vô cùng trong suốt, mà trong cặp mắt kia ngoại trừ ý cười, còn có tình nghĩa.
Sao cô ấy có thể như vậy? Vừa nói dối, vừa dùng loại ánh mắt nhìn chăm chú vào chính mình.
Mãnh thú trong lòng đột nhiên nhảy ra khỏi lông, Trần Quốc Bảo không để ý sự kháng cự của Tô Nguyệt Đình, mạnh mẽ muốn cô ấy.
Ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh đã không có người, chỉ còn lại màu đỏ chói mắt trên giường.
Trần Quốc Bảo biết, mình là người đàn ông của Tô Nguyệt Đình, cũng là người đàn ông duy nhất của cô ấy, nếu không lá gan của Tô Nguyệt Đình rất nhỏ, căn bản không có khả năng đi tìm người khác.
Trần Quốc Bảo vốn tưởng rằng cả đời này bọn họ sẽ không gặp lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...