Cuối cùng Võ Hạ Uyên cũng phản ứng lại, đối phương tìm mình để gây phiền phức.
Cô đắc tội với cô ta lúc nào?
Võ Hạ Uyên nghĩ không ra.
Ngón tay Trương Tấn Phong gõ vài cái, đồng thời nhìn về phía sắc mặt khó coi của Trần Quốc Bảo: “Để ý thấy không?”
Trần Quốc Bảo đại khái đoán ra được cái gì: “Tôi sẽ không ngăn cản, đừng khiến người khác cảm thấy kinh sợ”
“Được”
Tâm mắt Trương Tấn Phong vừa chuyển, lạnh lùng dừng ở trên mặt Phương Thục Hiền: “Uống rượu đúng không?”
Phương Thục Hiền giật mình một cái, hiếm thấy Trương Tấn Phong nói chuyện với cô ta.
Theo bản năng cô ta cảm thấy mình gặp phải chuyện không may rồi.
“Cái gì, tôi chỉ là…
Không đợi cô ta nói xong, cửa phòng đã bị người đẩy ra.
Lê Hào mang theo hai vệ sĩ mặc áo đen đi vào.
“Người kia”
Trương Tấn Phong nâng ngón tay chỉ Phương Thục Hiền: “Từ từ chiêu đãi, uống đủ mới thôi”
Lê Hào vuốt căm: “Tổng giám đốc Phong yên tâm”
Lúc này Phương Thục Hiền đã hoàn toàn rượu tỉnh, cô ta bị người kéo lên khỏi ghế, kịch liệt giãy dụa: “Các người muốn làm gì? Buông tôi ra.
Buông ra.”
Sau khi cửa được đóng lại, hiệu quả cách âm rất tốt, không còn tiếng Phương Thục Hiền chửi bậy nữa.
Mọi người thấy một màn này, đều là một thân mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Trần Quốc Bảo như thường: “Tiếp tục ăn đi.
Nào nào nào, uống rượu”
Những tin đồn liên quan đến Phương Thục Hiền và Trần Quốc Bảo.
cũng tự sụp đổ, nhìn Trân Quốc Bảo như vậy, chắc cũng là nhịn Phương Thục Hiền đã lâu.
Người đề nghị gọi Phương Thục Hiền tới hiện tại trên trán đổ mồ hôi lạnh, đứng dậy bồi rượu cho Trương Tấn Phong và Trần Quốc Bảo: “Xin lỗi, tôi không biết bây giờ cô ta trở thành như vậy”
Trần Quốc Bảo cạch một ly, Trương Tấn Phong không nhúc nhích.
Võ Hạ Uyên kéo vạt áo Trương Tấn Phong: “Quên đi”
“Em đừng quan tâm”
Trương Tấn Phong mở miệng nói: “Anh biết chừng mực”
Mấy người phụ nữ lúc trước ngồi cùng Phương Thục Hiền, vậy mà lại đang cười trộm.
Võ Hạ Uyên kinh ngạc, thầm nghĩ phẩm chất kém như vậy sao?
Cơm nước, tính tiền xong, Phương Thục Hiền bị tống lên xe.
Trương Tấn Phong tích phúc, cuối cùng không ra tay nặng, nếu không hôm nay Phương Thục Hiền không đi bệnh viện rửa dạ dày thì không được.
Trương Tấn Phong không nói lý lẽ, anh chính là không chịu nổi người bên ngoài nói không tốt về Võ Hạ Uyên.
“Thật có lỗi, tôi cũng không ngờ cuộc họp mặt lại có người như thế”
Trần Quốc Bảo mở miệng: “Chị dâu, chị đừng tức giận”
“Tôi rất tức giận” Võ Hạ Uyên tức giận.
Trần Quốc Bảo như bị nghẹn họng: “Vậy chị dâu, chị nói xem phải làm sao, chúng ta liền làm như vậy”
Võ Hạ Uyên há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không hỏi, dắt Trương Tấn Phong bước đi: “Vê nhà”
Để lại Trần Quốc Bảo không hiểu ra sao đứng im tại chỗ.
Đây là làm sao vậy?
Đêm đó trở về, Võ Hạ Uyên mở hội nghị lên án công khai Trần Quốc Bảo với Trương Tấn Phong một Người đàn ông vừa làm việc vừa nghe, cuối cùng suy tư vài giây rồi nói: “Đừng nhìn thằng thóc Trần Quốc Bảo kia suốt ngày hi hi ha ha, thật ra tâm tư rất sâu.
Anh không nghĩ có thể đào ra được thứ gì từ miệng cậu ta, nhưng Tô Nguyệt Đình thì khác.
Em hỏi cô ấy một chút, xác nhận xem có phải là Trần Quốc Bảo hay không”
Võ Hạ Uyên đem gối đầu hung hăng quăng ở trên giường, nghiến răng nghiến lợi: “Nhỡ đúng thì phải làm sao?”
“Nhìn thái độ của Tô Nguyệt Đình, chính là không có suy nghĩ phức tạp, muốn tự mình sinh đứa nhỏ.
Loại chuyện này chúng ta không thể giúp người được, chỉ có thể dựa theo ý của Tô Nguyệt Đình” Trương Tấn Phong nói tiếp.
“Ừm”
Võ Hạ Uyên rầu rĩ không vui nằm quay đi quay lại trên giường, nghĩ lại vẫn thấy tức, vì thế đạp Trương Tấn Phong một phát: “Anh nói em tại sao lúc ấy em lại tha thứ cho anh?”
Trương Tấn Phong: “Bởi vì anh đẹp trai”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...