Có lẽ thực sự dời đi, hoặc có lẽ là giả dời đi, nhưng trong lòng Trương Tấn Phong có dự cảm xấu.
Võ Hạ Uyên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không nói được.
Trên bàn cơm, Võ Hạ Uyên chỉ quen biết một mình Trần Quốc Bảo, cho nên nhiệm vụ chính của cô là ăn.
Hiện giờ Võ Hạ Uyên đã ăn uống nhiều hơn, gần như là Trương Tấn Phong gắp vào bát cô cái gì cô liền ăn cái đó.
Má phồng lên rất giống một con chuột tham ăn.
Cuối cùng Phương Thục Hiền cũng tìm được chỗ không ổn của Võ Hạ Uyên, đó chính là không giống bà chủ nhà giàu chút nào, ăn không tao nhã.
Hoàn toàn trái ngược với chính mình, cô ta nhai nhỏ nuốt chậm, động tác cẩn thận.
Nhưng đáng tiếc lại không ai để ý.
“Ăn cá không?” Trương Tấn Phong hỏi.
“Có” Võ Hạ Uyên gật đầu.
Phương Thục Hiền há miệng thở dốc, làm như muốn nói cái gì, lại bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của Trần Quốc Bảo.
Tuy chỉ có một cái chớp mắt, nhưng Phương Thục Hiền cảm thấy yết hầu cũng bị làm cho đông cứng lại.
Trần Quốc Bảo cảnh cáo cô ta.
Hôm nay nhiều người, Trần Quốc Bảo không muốn làm ai mất mặt tổn, nhưng hết lần này đến lần khác không biết ý thì anh ta cũng sẽ không khách khí.
Phương Thục Hiền là cái thá gì mà xứng so sánh với chị dâu nhà mình?
“Chị dâu, trái cây của nhà hàng này không tồi, tôi gọi cho chị một phần nhé?” Trần Quốc Bảo cười hỏi.
Võ Hạ Uyên lập tức gật đầu: “Được.”
Cô mới vừa đồng ý xong liền nhìn thấy một đồ vật thò ra trong cổ áo Trần Quốc Bảo.
Màu nâu đậm, hoa văn phức tạp, thiếu một nửa.
Võ Hạ Uyên miễn cưỡng dừng lại ý cười, nuốt xuống cổ họng, nhịn suy nghĩ xúc động muốn tiến lên bóp chết Trần Quốc Bảo.
Cô đứng dậy, túm lấy Trương Tấn Phong: “Đi theo em”
Trương Tấn Phong thở dài trong lòng, bộ dạng như vậy hẳn là vợ mình đã nhìn ra cái gì, đông thời cũng chứng minh suy đoán của mình.
Tới nơi không có ai, Võ Hạ Uyên buông Trương Tấn Phong ra, ôm cánh tay dựa vào tường suy nghĩ, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, sau đó nhìn về phía người đàn ông: “Các người không hổ danh là anh em”
Trương Tấn Phong: “..”
Người đang ngồi trong nhà, đột nhiên một cái nồi từ trên trời rơi xuống?
“Sao nhưng thức khác ở trên người anh Trần Quốc Bảo không học, lại học được làm người khác to bụng trước hả?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Trương Tấn Phong: “Sao em lại công kích người vô tội như vậy?”
“Em công kích người vô tội? Năm đó không phải anh chính là như vậy sao?”
Võ Hạ Uyên càng nói càng tức giận: “Chiếc vòng trên cổ Nguyệt Đình và chiếc trên cổ Trần Quốc Bảo, vừa khéo là một đôi”
Hóa ra là như vậy, Trương Tấn Phong nghĩ thầm.
“Em không để ý đến anh nữa” Võ Hạ Uyên thở phì phì.
“Đừng tức giận.”
Trương Tấn Phong nhíu mày: “Anh sai anh đã sửa lại lỗi lâm, hơn nữa trả lại xong rồi.
Em không thể đổ hết tội lỗi của Trần Quốc Bảo lên người anh được.”
Võ Hạ Uyên tức giận thì nói như vậy, nhưng Trương Tấn Phong quả thật rất chân thành.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc giải thích của anh, Võ Hạ Uyên nhất thời không tức giận nữa, tiến lên ôm lấy Trương Tấn Phong: “Anh nói xem Trần Quốc Bảo có phải thật sự bỏ rơi Nguyệt Đình không? Hay là trong đó có chuyện gì khó nói, là chúng ta nghĩ sai?”
“Chắc là như vậy” Trương Tấn Phong nghĩ đến phản ứng lúc trước khi Trần Quốc Bảo nghe thấy tên “Nguyệt Đình”, cảm thấy tám chín phần là như vậy.
“Tấn Phong, anh bớt thời giờ uống rượu với Trần Quốc Bảo, hỏi cậu ta một chút.”
Trương Tấn Phong cảm thấy người phụ nữ ngốc ba năm này, hiếm khi Võ Hạ Uyên đưa ra như vậy một ý kiến không có tính chân thật như vậy, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Được”
Trần Quốc Bảo cảm thấy vô cùng kì lạ, sao sau khi Võ Hạ Uyên từ bên ngoài trở về lại không cho chính mình cái nhìn hòa nhã nữa?
“Anh”
Trần Quốc Bảo tiến đến trước mặt Trương Tấn Phong: “Em làm gì có lỗi với chị dâu à?”
” Trương Tấn Phong lạnh giọng.
Trần Quốc Bả Nghĩ lại là không có khả năng, cơm ăn đến một nửa, đám đàn ông phải uống rượu, nam nữ nhiều ít cũng uống mấy chén.
Phương Thục Hiền tự tỏ ra thương vừa ảo não suy nghĩ vừa diễn một vở kịch, kết quả phát hiện không ai nịnh bợ cô ta, tức giận đầy mình đều là chua xót.
Cô ta tự cho là mấy năm nay sống cũng không tệ lắm, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Tấn Phong đối xử với Võ Hạ Uyên như thế nào cô ta mới phát hiện mình sống không tốt.
Phương Thục Hiền là loại người điển hình không muốn gặp người nào tốt hơn mình.
Sau khi cô ta uống hơi say, lá gan cũng đã lớn, lập tức vứt bỏ lời cảnh cảo của Trần Quốc Bảo lúc trước ra sau đầu, bưng chén rượu nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Bà chủ Trương không uống một ít sao?”
Lúc này Võ Hạ Uyên đang ăn, vẫn chưa nhận thấy được cái gì, mà là ôm mâm đựng trái cây lắc đầu: “Không được, tôi không thể uống rượu”
Trương Tấn Phong nhíu chặt lông mày, trong lòng đã ngầm nổi lên ngọn lửa.
Cô ta muốn chết sao?
“Ăn nhiều như vậy sẽ bị béo” Phương Thục Hiền lại nói.
Võ Hạ Uyên lại lắc đầu: “Thể chất của tôi chính là ăn không mập”
Một câu trả lời rất bình thường, lại làm cho Phương Thục Hiền cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười này quá mức đột ngột, không ít người đều nhìn qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...