Hiện tại Võ Hạ Uyên thực sự đã ra tay một cách cứng rắn đối với những người lạ nếu như bọn họ dám nói những lời uy hiếp đến Trương Tấn Phong.
Hôm nay, gia đình Trương Quân Xuyên có thể đi vào mà không hề có một chướng ngại vật nào cả, có thể thấy được căn nhà cũ này đã xuống cấp không ít, nhưng Võ Hạ Uyên lại đến bảo đảm với mọi người, tuy là nhà cũ nhưng chắc với mọi người ở đây tất cả đều rất an toàn về mọi mặt.
Lưu Sầu Định tạm thời giao lại cho Phạm Minh Trạch hai ngày, còn có Đỗ Minh Thông giúp đỡ, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề, còn về phần Hạ Khương Linh, nghe nói mấy ngày trước đã quay về thành phố, dù sao nơi đây vốn cũng không phải địa bàn của anh ta.
Buổi chiều, lúc Trương Tấn Phong tỉnh lại, trong phòng ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, anh gần đây không lúc nào được ngon giấc, mà chỉ cảm giác có chút buồn ngủ, anh thức dậy, tay lấy cốc nước để ở đầu giường làm ấm cổ họng, nước mật ong vị mật ngọt ngọt.
Thoạt nghĩ có thể là do Võ Hạ Uyên đặc biệt chuẩn bị cho anh, Trương Tấn Phong một hơi đã uống xong, rồi bước xuống giường mở cánh cửa phòng ngủ, mọi thứ vẫn im ăng.
Trương Tấn Phong nhíu mày, trong lòng có chút tủi thân, không phải nói khi tỉnh dậy thì sẽ có thể nhìn thấy cô ấy hay sao? Bây giờ thì người đâu cả rồi?
“Hạ Uyên?” Trương Tấn Phong hô to vài tiếng nhưng không ai đáp lại, anh lập tức cầm lấy quần áo trên ghế sô pha rồi chạy xuống lầu, trong đầu nghĩ rằng chắc cô ấy về rồi, nói vậy hẳn là Lưu Sầu Định bên kia xảy ra chuyện gì, nên Võ Hạ Uyên mới vội vàng đi xử lý.
Đột nhiên vừa mới mở cửa ra, anh đã bị một vật nhỏ quen thuộc ôm lấy đùi: “Ba ba!”
Tấn Phong liền cúi đầu, có chút kinh ngạc: “Bào Ngư?”
‘Võ Hạ Uyên đi theo ở phía sau, tay còn xách theo bao lớn bao nhỏ: “Em về rồi này, anh quả nhiên thức dậy rồi, em tính là phải về lạ lẹ một chút, nhưng mà Bào Ngư cứ một hai đòi ăn cho bằng được bánh mì, sau đó thì lại bị kẹt xe cả buổi trời”
Trương Tấn Phong hỏi: “Em đi đón Bào Ngư sao?”
“Ừm đúng vậy” Hạ Uyên để bọc đồ xuống, cầm lấy quần áo của Trương Tấn Phong tự nhiên mà khoác vào: “Công ty bên kia có cho người theo dõi chúng ta, em sẽ cùng với Bào.
Ngư ở đây với anh vài ngày”
“Rất tốt” Trương Tấn Phong hoàn toàn thoải mái đáp, hiếm lắm Bào Ngư mới có cơ hội được chơi trò cưỡi ngựa trên vai ba mình.
Bào Ngư hưng phấn ngồi trên vai của Trương Tấn Phong, còn Hạ Uyên thì đem tất cả nguyên liệu nấu ăn đi xuống phòng bếp để làm cơm chiều cho cả nhà.
Trong lúc đó, Võ Hạ Uyên tranh thủ lén núp ở phía cửa phòng bếp, cô chụp lén cũng không ít tấm ảnh, xong rồi thì nhìn lại, thầm nghĩ không hổ là người đàn ông với con của mình, thật là đẹp quá đi, mỗi người một vẻ, ai cũng đẹp trai hết à nha, quả là cảnh đẹp ý vui mà.
Ba ngày trôi qua.
Lúc trước, ở nhà cũ, Trương Tấn Phong luôn phải thận trọng trong từng lời nói đến việc làm, cái gì không dám làm, cũng không thể làm, Võ Hạ Uyên và Bào Ngư cũng đã thử từng người một với anh, như việc vào phòng mẹ quá cố, lật xem những đồ vật mà ba anh để lại.
Sắp xếp một số chỗ trong ngôi nhà cũ sao cho giống với những thứ anh ấy thích nhất, ngôi nhà cũ sẽ thay đổi một chút tùy vào mỗi người chủ mới, mà Trương Tấn Phong ở nơi này xem như cũng có biến hóa nhỏ.
“Chờ khi chúng ta già rồi, nếu còn muốn ở lại cái vùng đất này, thì có thể dọn về nhà cũ”
Trước khi đi, Trương Tấn Phong nắm lấy tay của Đức Minh, một tay còn lại ôm lấy Hạ Uyên, trầm giọng nói.
Hạ Uyên vẫy tay về phía cô bảo mẫu mới tuyển được, đáp: “Được”
Mà mấy ngày này, Hạ Uyên không biết đã chụp bao nhiêu là ảnh, kỳ thật Trương Tấn Phong đều biết hết, nhưng anh căn bản cũng không có nghĩ nhiều về việc đó,chỉ nghĩ rằng chắc là Hạ Uyên đang chơi vui thôi.
“Chị Uyên, chị làm gì ở đây vậy?” Đỗ Minh Thông tiến vào, nhìn đến Võ Hạ Uyên đang chăm chú nhìn vào máy tính, nhấp con chuột “click, click, click” mà cũng không có ý tứ che đậy gì hết, vì thế nên cũng cảm thấy tò mò lại gần xem.
Đỗ Minh Thông: “.
.
”
Bây giờ chẳng lẽ thịnh hành việc phát cấu lương lắm hay sao vậy trời?
“Chị Uyên này, cái này cũng thật là ngược chết con tim yếu đuối của em quá đi?” – Đỗ Minh Thông một bên nói không ngừng, một bên thì nhìn chăm chăm những bức ảnh trên máy, bọn họ đẹp thật đấy, đúng là về nhan sắc của anh Phong thì khỏi phải nói, vô cùng đẹp trai, lúc nào cũng ấm áp.
“Tự chỉnh ảnh đấy mà” Võ Hạ Uyên khoe khoang: “Thấy được không? Giống loại này ảnh chụp Photoshop đều không cần Photoshop, chỉ cần chỉnh sáng là được”
Đỗ Minh Thông: “.
.
”
“Chuẩn bị làm một album gia đình” Hạ Uyên lại nói: “Anh Phong chắc cũng thích lắm”
Đỗ Minh Thông trong nháy mắt cũng có chút mềm lòng, cậu cũng rất muốn có một mái ấm gia đình như thế, tuy rằng mấy năm nay phong lưu vô cùng, cũng đạt được cái danh hiệu ảnh đế, nhưng thực ra trong lòng vẫn luôn trống rỗng, cho nên Đỗ Minh Thông rất hiểu Tấn Phong, đều là nam nhân như nhau: “Chị Uyên, em biết có một chỗ làm album ảnh cực kỳ chất lượng, ngay cả làm bao bìa bên ngoài cũng làm bãng tay nữa, tuy rằng không nổi tiếng lãm, nhưng là sản phẩm làm ra chắc chắn không thể chê vào đâu được”
Võ Hạ Uyên không chút do dự: “Cho chị thông tin liên hệ đi”
Bây giờ, Võ Hạ Uyên thật sự vừa lao tâm khổ trí với cái cuốn album đó, vừa xem các bản thảo, tin tức mà bộ phận quan hệ công chúng chuẩn bị, Hạ Uyên có dự cảm, nếu Hạ Khương Linh đã lộ mặt thì chắc chẳn sẽ có nhiều thứ rắc rối xảy ra.
“Sầu Định, tôi hỏi cô lại một lần” Võ Hạ Uyên đặt bản thảo xuống, nhìn Lưu Sầu Định rồi gắn từng tiếng: “Tạ Tố chết có phải là do cô trực tiếp làm không?”
“Không phải.
Không phải do em làm mà”
Lưu Sầu Định liền thề với trời đất: “Chị Uyên, mọi chuyện năm đó tất cả đều được ghi rõ trong hồ sơ rồi mi “Được, nếu một hồi thực sự là trận đánh kịch liệt, chị đảm bảo sẽ phản công lại, chỉ là muốn nhäc nhở một câu, nếu em thực sự đang nói dối tôi, kết cục cũng không tốt hơn Tạ Nhi Định với những người khác là bao đâu.
”
Lưu Sầu Định nghe thế sắc mặt vẫn thản nhiên: “Em hoàn toàn trong sạch”
Đúng như những gì Võ Hạ Uyên mong đợi, Tạ Nhi Đinh sớm đã xuất hiện Lần đầu tiên trong buổi họp mặt fan của Lưu Sầu Định, Võ Hạ Uyên đứng vị trí của nhân viên công tác, liếc mắt một cái cô đã thấy Tạ Nhi Đinh đang đứng ở phía sau đám đông, Hạ Uyên cũng sớm cho điều tra tất cả thông tin của hai chị em họ, và nhận ra ngay, rồi cô nhìn về phía Lưu Sầu Định.
Lưu Sầu Định cũng thấy được, nhưng cô ấy lại chỉ lắc đầu trong giây lát, sau đó liên bắt gặp ánh mắt ma mị của Tạ Nhi Đinh, rồi Tạ Nhi Đỉnh nở một nụ cười thanh tú, tức khắc làm cho fans la hét liên tục.
Tạ Nhi Đinh lập tức trở nên lạnh lùng.
Điều này khác với những gì mà cô ấy đang mong đợi!
Đương nhiên là phải khác, Hạ Uyên nói cho Lưu Sầu Định, nếu không có làm chuyện thẹn với lương tâm thì chả phải có gì để đặt nặng bản thân mình cả, cô bây giờ có chỗ dựa, còn sợ cái gì?
Lưu Sầu Định cũng không sợ hãi, năm đó cô ấy vô cùng tuyệt vọng khi Hạ Khương Linh hoài nghỉ cô ấy là hung thủ giết người, sau đó cô ấy mới rời khỏi thành phố.
Không biết trôi qua bao nhiêu lâu, Lưu Sầu Định luôn tự đặt tay lên ngực mình, hỏi bản thân rằng cô ấy có thực sự đã sai rồi phải không? Thế nhưng sai ở chỗ nào?
Cô ấy biết khi Hạ Khương Linh lần đầu gặp Tạ Tố, khi đó Hạ Khương Linh là một người vô cùng nổi tiếng, làm mưa làm gió ở đây, mà Tạ Tố đối với anh ta chỉ là cái đuôi nhỏ, Lưu Sâu Định mới đầu không nghĩ đến việc mình sẽ cùng Hạ Khương Linh như thế nào, cô ấy cũng sẽ không động vào đồ vật đã có chủ.
Nhưng chính là Hạ Khương Linh tự mình chạy tới và nói rằng chỉ xem Tạ Tố là em gái mà thôi.
Thật lòng mà nói chỉ thích mỗi bản thân mình thôi.
Hạ Khương Linh cũng thực sự nghiêm túc mà theo đuổi, anh ta dường như chỉ hận không thể đem tim đem phổi mình mổ ra mà thôi, một mảnh chân tình đến như vậy, Lưu Sầu Định làm sao có thể không động lòng được đây?
Sau đó bọn họ ở bên nhau, Tạ Tố cũng đến để chúc phúc cho cả hai.
Nhưng sau đó thì sao? Tạ Tố ngoài mặt thì đồng ý, nhưng sau lưng thì lại không ngừng phá hoại mối quan hệ của bọn họ, lúc đó Lưu Sầu Định đều có thể đứng ở lập trường Hạ Khương Linh, để báo ơn, có thể bỏ qua mọi chuyện cũ, nhưng mà cô ấy thì được gì?
Vừa mở mắt, toàn bộ thế giới như rơi vào trong nỗi tuyệt vọng vậy.
Vừa tối tăm vừa đau khổ.
Tạ Tố vô tội, còn cô ấy thì không vô tội hay sao?
Cho nên Tạ Nhi Đinh đến tột cùng có lập trường gì, có tư cách gì mà dám nói bản thân mình luôn có đạo đức tốt, nhân cách tốt đây cơ chứ?
Lúc trước Tạ Nhi Đinh có Hạ Khương Linh ở sau chống lưng, Lưu Sầu Định chỉ có thể lui về phía sau.
Nhưng hôm nay thì không có gì phải sợ hãi nữa.
Tạ Nhi Đinh căm phẫn mà nhìn chằm chằm Lưu Sầu Định vài phút, sau đó xoay người rời đi Võ Hạ Uyên nhìn về hướng nào đó, một người đàn ông như bắt được tín hiệu, sau đó gật đầu đi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...