‘Võ Hạ Uyên không phủ nhận, cô cố ý để Đỗ Minh Thông đỡ Lưu Sầu Định một tiếng, dù sao đều là người của cô, nguồn nhân lực như thế mà không dùng thật phí.
Nhìn Lưu Sầu Định bắt đầu giao lưu với Đỗ Minh Thông, Võ Hạ Uyên chạy ra bên ngoài gọi điện cho Trương Tấn Phong.
“Ừm” Người đàn ông rõ ràng đang làm việc, chất giọng trầm thấp lại có hơi nghiêm túc, còn có thể nghe được âm thanh gõ bàn phím: “Nhớ anh?”
“Ừm, nhớ anh”
Dường như cách nói chuyện này của Võ Hạ Uyên khiến Trương Tấn Phong lập tức thoát ra khỏi guồng công việc, ôm điện thoại hơi tựa người về phía sau: “Công việc đã xong rồi?”
“Ừm, Sầu Định đang nói chuyện phiếm với Đỗ Minh Thông”
“Lưu Sầu Định đóng phim?” Trương Tấn Phong hỏi.
“Ừm, em hỏi ý của cô ấy, cô ấy nói cô ấy muốn đóng phim.
Võ Hạ Uyên trả lời.
“Cũng được” Giọng nói của Trương Tấn Phong nhàn nhạt: “Có thể kiếm tiền là được”
“Ha ha” Võ Hạ Uyên thoáng cười ra tiếng: “Nhà tư bản!”
“Một nhà tư bản thành công” Trương Tấn Phong uốn nắn: “Tối nay anh sẽ đón em sau giờ tan ca.
Chúng †a không về nhà mà ra nhà hàng ăn cơm Tây”
Hoàn toàn chính xác, cũng lâu lắm rồi cô và Trương Tấn Phong không ăn món Tây, nghĩ như vậy, Võ Hạ Uyên lập tức đồng ý: “Được”
Đỗ Minh Thông là một người cưồng công việc, dường như Lưu Sầu Định vừa nhắc tới đóng phim thì anh ta lập tức thân thiện nghiên cứu thảo luận với cô ta, Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng đẩy cửa vào, phát hiện Lưu Sầu Định đang chăm chú lắng nghe nhưng đồng thời Võ Hạ Uyên cũng rất rõ ràng, Lưu Sầu Định không giống với Đỗ Minh Thông, Đỗ Minh Thông thì thật sự thích đóng phim, còn Lưu Sầu Định như bị điều gì đó thúc giục, không thể không khiến bản thân mạnh mẽ hơn.
Nghèo khó sao?
‘Võ Hạ Uyên cảm thấy lần nói chuyện lúc trước thì Lưu Sầu Định giữ được hơn nửa tính cách chân thành, tính riêng giá trị nhan sắc và EQ của cô ta thì việc tìm một công việc tốt hay một ông chồng tốt thì hoàn toàn không phải vấn đề.
Giống như đang có điều gì đó nặng đè trên người khiến cô ta phải cực lực thoát khỏi.
Có Đỗ Minh Thông giúp đỡ, Võ Hạ Uyên không hề lo lắng, cô ngồi trên ghế sa lon, gõ bàn trông có vẻ hơi lo lắng “Chị Uyên, chị đang làm gì đó?” Đỗ Minh ‘Thông bỗng nhiên cười hỏi.
‘Võ Hạ Uyên thốt ra: “Chờ điện thoại anh Tấn Phong của cậu”
Võ Hạ Uyên: “…”
“Ha ha” Lưu Sầu Định thoáng cười ra tiết Võ Hạ Uyên có chút ảo não: “Không phải, chuyện này có gì đáng cười chứ?!”
“Không buồn cười, không buồn cười!” Lưu Sầu Định liên tục khoát tay.
Đỗ Minh Thông cũng nhịn không được: “Chị Uyên, bãng không chị đi trước đi, tôi sẽ đưa Lưu Sầu Định về sau”
‘Vừa dứt lời, Trương Tấn Phong đã gọi điện thoại tới, Đỗ Minh Thông vội vàng phất tay: “Đi thôi đi thôi”
“Vậy các cậu đi đường cẩn thận nhai” Võ Hạ Uyên vừa đi ra ngoài vừa căn dặn hai người.
“Không có vấn đề” Lưu Sâu Định hoạt bát thè lưỡi.
Võ Hạ Uyên chạy thẳng xuống dưới lầu, Trương Tấn Phong đang tựa ở cửa xe, người đàn ông không mặc âu phục, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm phối cùng quần dài màu đen, càng làm lộ ra dáng người cao ráo, ống tay áo hơi xăn lên để lộ ra một phần cổ tay trắng mịn.
Ánh mắt của Võ Hạ Uyên quá nóng bỏng, Trương Tấn Phong vốn đang cúi đầu nhưng sau đó dường như nhận thấy có ai đang nhìn nên ngẩng lên đón lấy ánh mắt của Võ Hạ Uyên, anh nhoẻn cười, trầm giọng nói: “Nhóc Hạ Uyên, em nhìn lén gì đó?”
“Gọi em bằng nickname bậy bạ gì đó.
” Võ Hạ Uyên nói như vậy rồi tiến lên vỗ nhẹ lên trước ngực của Trương Tấn Phong, cảm thấy xúc cảm vô cùng tốt.
Ánh mắt của Trương Tấn Phong trở nên sâu sắc, tiếp tục cười nói: “Nhưng mà đây là nơi mềm yếu nhất của anh, đập nhè nhẹ một chút”
“Em có chừng mực” Võ Hạ Uyên rướn người lên tựa như muốn hôn Trương Tấn Phong nhưng lại nhanh chóng lùi ra.
Trương Tấn Phong nhàn nhạt hít vào một hơi, thâm nghĩ bé nhỏ, tối nay em có khóc lóc cầu xin tha thứ cũng vô dụng.
Võ Hạ Uyên đương nhiên không sợ, bây giờ đã đạt đến trình độ tâm ý tương thông với Trương Tấn Phong nên bảt được sóng ngay.
Trương Tấn Phong đã đặt bàn rồi, biết Võ Hạ Uyên không thích không gian kín nên Trương Tấn Phong đặc biệt chọn một vị trí gần cửa sổ, đối diện với một suối phun nhạc.
“Nói thật” Chờ cho món ăn được mang lên đầy đủ, Trương Tấn Phong vừa cắt bò bít tết cho Võ Hạ Uyên vừa nói: “Tính riêng nhan sắc của Lưu Sầu Định thì làm một bình hoa di động cũng đủ rồi.
”
“Thật hiếm thấy” Võ Hạ Uyên chợt có chút ghen ty nhỏ nhoi: “Khi nghe Tổng giám đốc Phong khen nhan sắc của cô gái khác”
Trương Tấn Phong đưa bò bít tết qua cho cô, lưu loát nói: “Bình hoa là bình hoa, vợ là vợ, hoàn toàn không cùng một cái cấp bậc, hiểu chưa?”
“A ~” Võ Hạ Uyên nhịn không được cong lên khóe môi.
Bé vợ ngốc à, Trương Tấn Phong thầm than thở, dù cho người có dung mạo đẹp hơn ‘Võ Hạ Uyên mười lần xuất hiện thì trong lòng của anh đã chẳng còn một kẽ hở dư thừa nào.
Nói không ngoa rằng bất luận Võ Hạ Uyên hay Trương Tấn Phong đều có trợ giúp rất lớn, loại bỏ đi những nhân tố cản trở kia chỉ càng khiến hai người thêm trân trọng từng giây phút sống bên nhau.
“Bà chủ Uyên?” Chợt có người cười gọi, Võ Hạ Uyên ngẩng đầu liền thấy được Dư Yên.
‘Võ Hạ Uyên thật khâm phục người phụ nữ này, ngày đó đã trở mặt xoành xoạch với cô tại tiệm trang sức nay lại có thể bình tĩnh tự nhiên chào hỏi cô.
“Cô Yên.
’ Võ Hạ Uyên gật đầu.
Dư Yên không đi một mình mà bên cạnh còn đi theo một nam một nữ, đều là những gương mặt khá quen có thể nhìn thấy trên TV nhưng không có nhiều thành tích cũng không có nhiều nhiệt huyết nên không thể nhớ nghệ danh.
Trương Tấn Phong không ngẩng đầu, những người này thực sự không đáng dời đi lực chú ý của anh.
“Ăn đi” Trương Tấn Phong đưa chân cua đã được bóc võ kỹ càng cho Võ Hạ Uyên, thịt cua trắng trắng mềm mềm.
Võ Hạ Uyên nhận lấy, chấm ít tương: “Không cho phép anh ăn”
‘Võ Hạ Uyên nhìn chăm chẳm vào món ăn tính hàn ấy.
“Thế nào, Bà chủ Uyên kiểm soát nghiêm quá nha?” Người phụ nữ nói đi cùng với Dư Yên cất tiếng.
Còn người đàn ông lập tức kéo tay áo của người phụ nữ, Dư Yên cũng quay đầu hung hăng trừng qua, đồ không có mắt! Xem Trương Tấn Phong là bọn đàn ông tùy tiện ngoäc tay thì lập tức tới sao?
“Có ý gì?” Trương Tấn Phong trầm giọng mở miệng, cầm lấy khăn tay ưu nhã lau nhẹ ấy đầu ngón tay.
Lời nói vẫn bình tĩnh nhưng cảm giác áp bức trong đó khiến người khác sợ hãi.
“Thật, thật sự xin lỗi a Tổng giám đốc Phong!” Người phụ nữ và người đàn ông phát hiện trong sự áp bách chứa gì đó là lạ nên ngừng lại rồi nói lời xin lỗi.
Võ Hạ Uyên không thèm để ý bọn họ, hiếm khi mới được hẹn hò với Trương Tấn Phong, quả thật không muốn mấy người này phá hỏng tâm trạng, thế là nói tiếp: “Không có việc gì thì các cô cũng nên đi dùng cơm đi.
”
“Được rồi!’ Một nam một nữ xoay người rời đi.
Dư Yên cũng đi theo hai bước, sau đó xoay người: “Bà chủ Uyên, cô nhất định phải giúp đỡ Lưu Sầu Định đăng quang sao?”
“Sầu Định chịu khó, thiên phú cao, dáng dấp lại xinh đẹp, cô không cảm thấy cô ấy là nhân tài trong giới giải trí sao?” Võ Hạ Uyên hỏi lại Dư Yên hơi nghẹn họng, cô ta ghét nhất Lưu Sầu Định, không ghét ai như cô ta.
“Bà chủ Uyên, Lưu Sầu Định cô…”
“Nếu như cô muốn nói xấu Sầu Định với tôi thì không cần thiết đâu, bởi vì những điều đó không hề có giá trị tham khảo” Võ Hạ Uyên nói trước.
“Không phải!” Dư Yên thoáng nóng nảy: “Lưu Sầu Định không đơn giản như vậy đâu!
Bà chủ Uyên, đó là người phụ nữ đầy rẫy nguy hiểm trên người, nếu cô không muốn gặp nhiều phiền phức thì tốt nhất…”
“Phiền phức?” Trương Tấn Phong lạnh giọng cắt ngang, anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dư Yên: “Ngược lại tôi rất muốn biết phiền phức đến bao nhiêu?”
Phiền phức đến bao nhiêu… Dư Yên nhìn Trương Tấn Phong, trong lòng đầy tuyệt vọng, chắc chẩn cô là con ghẻ rồi, so với người bình thường còn đỡ, cô ta có thể hiểu rõ ngọn ngành, nhưng hết lần này đến lần khác đối phương luôn là Trương Tấn Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...