Đợi bên đó đóng cửa phòng lại, Trương Tuấn phong chỉ có thế sốt ruột.
“Chị Tố, hai năm nay chị đã đi đâu vậy?”
‘Võ Hạ Uyên niềm nở hỏi thăm để Bùi Tố ngồi xuống, sau đó thuần thục thắp một mùi hương dễ chịu, cuối cùng rót một chén trà hoa hồng mà Bùi Tố thích nhất.
Việc đã đến mức này, Bùi Tố thản nhiên tiếp nhân, liền mở lòng với Võ Hạ Uyên: “Lang thang khäp thế giới, trước đây không có cơ hị này, cũng không thấy còn có hy vọng, ai biết được lại bị ép đến con đường cùng này, ngược lại hứng thú tăng cao, tôi đã đi qua những sa mạc kể cả những núi tuyết, vô cùng thoải mái!”
“Ai yo~” Võ Hạ Uyên ôm lấy cánh tay của Bùi Tố: “Hiếm lắm chị mới có thể nói ra những lời cởi mở rõ ràng như vậy”
Bùi Tố cầm cốc trà hoa hồng lên, ngửi mùi hương trong không khí, khẽ cười: “ Chị nghiên cứu vài chục năm cũng liền nắm giữ bản chép tay bên trên đồ vật bãng da lông đấy, em đổi lại là tiến bộ rất nhanh”
Võ Hạ Uyên cười không nói, bản chép tay đó là có một không hai, nhưng còn phải xem vận rủi như thế nào, cô không phải là đi đến nước này rồi sao?
Trong lòng Bùi Tố rõ ràng, cũng không tiếp tục hỏi, thay vào đó cùng Võ Hạ Uyên nói về chuyện gì đó, tiện thể hỏi thăm một chút tình hình của Trần Anh Thư, hai người cười cười nói nói, Võ Hạ Uyên đột nhiên hỏi: “Chị Tố, còn anh Kim đâu?”
“Ở dưới lầu” Bùi Tố không còn phòng bị, nói ra dễ dàng “Thật sao?” Võ Hạ Uyên đứng dậy: ‘Đil Em đi thăm một chút”
Bùi Tố cùng đứng dậy: “Hả? Anh ấy, anh ấy có thể đang ngủ thì sao? Không cần đâu, lần sau lại đi cũng được mà”
“Không được! Giờ sắp đến giờ cơm tối rồi, anh Kim có lẽ cũng đã tỉnh rồi, chúng ta đi xem thử, nếu như anh ấy vẫn còn đang ngủ thì em đã muộn một tý lại quay lại” Võ Hạ Uyên đầy phấn khởi.
Bùi Tố lắp bắp, vội vàng nói: “Đợi một chút, chị gửi tin nhắn cho anh ấy”
Bùi Tố nói cho Kim Hoàn Đồng biết, Võ Hạ Uyên muốn xuống dưới lầu, bảo anh dấu Đức Minh đi.
Kim Hoàn Đông đã vô cùng hoảng loạn, khi mở cửa Bùi Tố cố tình tạo ra tiếng động không nhỏ.
Võ Hạ Uyên vui vẻ: “ thấy chưa, em đã nói là anh Kim đã tỉnh rồi”
Bùi Tố: “.
.
” Như này muốn giả vờ là đang ngủ cũng không kịp rồi.
Cũng may Kim Hoàn Đông tốc độ rất nhanh, vừa ra khỏi phòng liền trang nghiêm, gặp phải Võ Hạ Uyên cũng bày ra dáng vẻ như: vô cùng bất ngờ gặp chuyện ngoài ý muốn: “
Võ Hạ Uyên?”
Võ Hạ Uyên cười: “Anh Kim, anh không thấy tin nhắn của chị Tố sao?”
Kim Hoàn Đông phản ứng cực nhanh, “Vừa mới ngủ dậy, nên không thấy, em mau vào đây, không ngờ ta lại gặp được những người bạn cũ ở đất nước này!”
Ba người cùng ngồi nói chuyện với nhau, ‘Võ Hạ Uyên trong lòng tràn đầy vui sướng, nhìn thấy anh Kim và Bùi Tố bây giờ cuộc sống tự do như thế làm cô rất vui, nhưng Kim Hoàn Đông không giống như vậy, anh lo lắng một mình Minh Đức sẽ xảy ra chuyện.
“Hả?” Võ Hạ Uyên nhặt lên được một chiếc khăn cổ đầy màu sắc, “Cái này không phải là của trẻ con sao? Chị Tố… hai người có con rồi?”
Vừa nói dứt lời, tủ quần áo phía sau Kim Hoàn Đông đột nhiên phát ra tiếng động.
Mình Đức không cẩn thận đụng vào tấm ‘Võ Hạ Uyên đột ngột đứng dậy: nè, em đi xem thử!”
“Này này này!” Bùi Tố lo lắng không thôi.
Sau đó đợi đến lúc Võ Hạ Uyên mở cửa ra, bên trong không có người, nhưng dưới đất toàn là đồ chơi của trẻ em, Võ Hạ Uyên nghi ngờ quay đầu, Bùi Tố nhanh chóng giải thích: “Là con của một người bạn, mấy ngày trước nhờ Kim Hoàn Đông chăm sóc một thời gian, hôm qua vừa mới đón về, phòng ngủ này chị vẫn chưa kịp dọn dẹp” Bùi Tố nuốt nước bọt: “Hơn nữa chị và anh Hoàng Đông của em cũng không có con, bọn chị không muốn có con Võ Hạ Uyên có chút thất vọng: “Tại sao?”
“Có con để làm gì chứ? Suốt ngày ầm [, “Có thiệp thế giới của hai người cũng rất tốt” Kim Hoàn Đông nói như thế, tuy nhiên mang theo Minh Đức hai ngày trời, trong lòng đã thật sự có chút ham muốn, quyết định quay lại hỏi Bùi Tố một lần nữa.
Võ Hạ Uyên đóng cửa phòng ngủ lại, thấy rõ cho dù là Bùi Tố hay Kim Hoàn Đông, đềi thở phào một cái Rõ ràng là có gì đó không đúng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...