Cưới Ngay Kẻo Lỡ


Cả phòng chìm vào yên tĩnh, Tống Nhiên hơi há mồm muốn nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì, bèn đơn giản lôi kéo cái bóng đèn Khương Minh rời đi.

Trương Tấn Phong khẽ thở ra một hơi, anh đi đến ngồi xuống bên người Võ Hạ Uyên, anh nắm tay cô, dùng ngón tay xoa nhẹ mu bàn tay cô: “Hạ Uyên, nếu hôm nay người nằm ở đây là anh thì em cũng sẽ lựa chọn giống anh.


“Nói cái này cũng vô dụng-‘ Võ Hạ Uyên kiên quyết không chịu thỏa “Em sẽ lựa chọn như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là em có một trái tim khỏe mạnh, Tấn Phong, đến bây giờ anh cũng vẫn không thể rời xa thuốc men được, lấy máu của anh cùng việc trực tiếp lấy mạng em có gì khác nhau đâu?”
Đôi mắt Trương Tấn Phong đột nhiên sáng lên, anh mỉm cười: “Hạ Uyên, nghe em nói những lời này, anh thật sự rất vui vẻ”
Mấy ngày nay đầu óc Võ Hạ Uyên coi như tỉnh táo, cô giãy dụa đứng dậy, sau đó chui vào ngực Trương Tấn Phong: “Không sao đâu, em nhất định sẽ tìm ra cách, anh đừng sợ.

’ Có lẽ ai cũng không phát hiện, nhưng Võ Hạ Uyên có thể cảm nhận được rõ ràng, Trương Tấn Phong đang sợ hãi.


“Ừ” Trương Tấn Phong nhắm mắt lại: ‘Anh không sợ”
“Trương Tấn Phong, thật ra còn có một cách nữa…” Sau một lúc lâu, Võ Hạ Uyên thấp giọng nói.

Cánh tay Trương Tấn Phong đang ôm Võ Hạ Uyên trở nên cứng đờ, anh găn từng tiếng: “Rời khỏi anh có đúng không?”
‘Võ Hạ Uyên không phản bác, đồng nghĩa với việc cam chịu.

Qủa thật, tất cả những cảm xúc tiêu cực này của Võ Hạ Uyên đều là vì Trương Tấn Phong, nhưng mỗi ngày bọn họ lại luôn ở bên nhau như hình với bóng, bình thường nếu anh rời đi vài phút thì Võ Hạ Uyên có thể cảm thấy thoải mái hơn rõ ràng.


“Chú Hoàng uống trà ạ” Trương Đức Minh bưng chén trà ra, bởi vì thẳng bé bước đi không quá ổn định nên nước trà bị tràn ra một ít, Hoàng Khánh Minh nhìn thấy khuôn mặt giống Võ Hạ Uyên vài phần thì không khỏi cảm thấy yêu thích, vì thế bèn rút hai tờ khăn giấy ra đưa cho thằng bé: “Cháu lau đi”
“Cảm ơn chú Hoàng”“

Trương Tấn Phong từ trên tầng đi xuống: “Đức Minh, con về phòng của mình đi” Sau đó anh đi đến trước mặt Hoàng Khánh Minh, lạnh lẽo nói: “Tôi đã nói tôi và nhà họ Hoàng các anh xung khắc mà” Anh muốn nói đến chuyện Đỗ Khuê rắp tâm điều hương hại Võ Hạ Uyên, mà Đỗ Khuê chính là mẹ của Hoàng Khánh Minh.

Hoàng Khánh Minh không nâng đầu lên, chỉ thong thả nói: “Nếu có thể, tôi cũng hy vọng dòng máu đang chảy trong cơ thể tôi không phải máu của bà ấy” Anh ta nói xong, lại bình tĩnh hỏi: “Võ Hạ Uyên thế nào?”
Một thoáng tĩnh mịch khiến người hoảng hốt, Trương Tấn Phong chống một tay lên bàn, sau đó chậm rãi tới gần Hoàng Khánh Minh: “Rốt cuộc anh có tâm tư không nên có với người phụ nữ của tôi từ khi nào?”
Hoàng Khánh Minh vuốt chén trà, ngón tay khẽ run lên nhè nhẹ.

‘Vẫn bị người phát hiện.

Chỉ là suy nghĩ lại thì muốn giấu Trương Tấn Phong quả thật rất khó.

Hoàng Khánh Minh trốn tránh, nói sang chuyện khác: “Tôi từng bị Đỗ Khê tra tấn, cho nên tôi đại khái hiểu được tình hình hiện tại của Võ Hạ Uyên, Tổng giám đốc Tấn Phong, thay vì đối chọi gay gắt với tôi ở trong này…”
Anh ta ngước mắt, đôi mắt màu lam tràn đầy ý cười: “Không bãng nghĩ lại cách giải quyết”
Trương Tấn Phong cố áp cơn tức xuống: “Anh có cách?”
Hoàng Khánh Minh mim cười: “Để tôi gặp Võ Hạ Uyên trước”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận