Trương Thiên Định vẫn giống như trước, anh ta dùng dáng vẻ muốn hủy thiên diệt địa đập cửa đi ra.
Võ Hạ Uyên nhìn bóng lưng anh ta, thầm nghĩ Trương Tấn Phong nói không sai, người này còn chưa trưởng thành.
Sau đó không lâu, lại có người tìm tới cửa.
“Chị dâu!” Một cái đầu màu đỏ rượu chui từ ngoài vào.
Võ Hạ Uyên nhận ra đó là bạn của Trương Tấn Phong – Trần Quốc Bảo.
“Anh Bảo à?” Võ Hạ Uyên mỉm cười gật đầu.
Trần Quốc Bảo cười “hê hê”: “Chị dâu, tôi tới ủng hộ chị này” Như thể quên sạch hồi đầu đấu đá với Võ Hạ Uyên, hiện tại Trần Quốc Bảo dẫn một đám người đến tiệm cà phê.
Võ Hạ Uyên bưng cà phê tới, Trần Quốc Bảo còn đang chỉ huy anh em: “Sau này muốn uống cà phê thì tới tiệm này, nghe chưa?”
“Không cần vậy đâu” Võ Hạ Uyên bật cười.
“Phải rồi chị dâu, ba hôm nữa là sinh nhật tôi, tổ chức ở khu nghỉ dưỡng Phú Quý đó, chị dâu cũng tới nha” Trần Quốc Bảo hoạt bát nháy nháy mắt.
Võ Hạ Uyên không đồng ý ngay: “Trương… Tấn Phong nói thế nào?”
“Tấn Phong đi là cái chắc rồi” Trân Quốc Bảo trả lời: “Tôi đặc biệt tới mời chị thôi”
“Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi chúc mừng”
Nghe Võ Hạ Uyên nói vậy, Trân Quốc Bảo vội đưa thiệp mời cho cô: “Cứ quyết định vậy nhé”
Võ Hạ Uyên đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Tối đến, Trương Tấn Phong thấy vật trong tay Võ Hạ Uyên thì bật cười bảo: “Cái tên Trần Quốc Bảo này, chưa nói trước với anh mà đã chạy đi tìm em rồi”
“Hả?” Võ Hạ Uyên tưởng đã làm sai chuyện gì: “Anh ấy nói anh đã đồng ý đến sinh nhật anh ấy rồi”
*Vớ vẩn” Trương Tấn Phong cầm thiệp ‘Sinh nhật cậu ta qua lâu rồi, chỉ là muốn làm một tiệc rượu chơi cho vui thôi nhưng anh ngại ồn ào nên không bao giờ đi cả”
“Vậy chúng ta…
“Không sao, anh đưa em đi xem chút cũng được” Trương Tấn Phong cầm tay Võ Hạ Uyên: “Tiện thể gặp vài người bạn của anh luôn”
Võ Hạ Uyên hơi xấu hổ, chung quy thì chính thức giới thiệu với bạn bè vẫn có ý nghĩa hơi khác biệt.
Đến ngày được mời, Võ Hạ Uyên dậy rất sớm.
Lúc cô đang đứng trước tủ quần áo hết lựa rồi chọn thì quản gia gõ cửa, đưa cho cô một hộp quà màu đen tinh tế: “Đây là đồ cậu chủ chọn trước cho cô chủ, cậu ấy dặn tôi khi nào đến giờ thì giao cho cô.
‘Võ Hạ Uyên nhận lấy rồi mở ra nhìn, đó là một bộ lễ phục màu đen nhưng không quá nghiêm túc.
Chiếc váy kiểu cách lộ vai với nơ bướm thắt sau eo và dài đến mắt cá chân.
Vừa đơn giản vừa phong cách, rất hợp ý Võ Hạ Uyên.
Thay lễ phục rồi phủ lên mặt một lớp trang điểm nhẹ, vậy là cô đã chuẩn bị xong rồi.
Mới vừa ra khỏi nhà tắm, cô lập tức nhìn thấy Trương Tấn Phong ăn mặc chỉnh tề.
Người đàn ông ấy để tóc hơi rối, song cái vẻ không chỉn chu như mọi khi này lại khiến anh tỏa ra nét lười biếng ưu nhã.
Trương Tấn Phong vừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên thì ánh mắt không di chuyển được nữa.
Anh vẫn luôn biết cô gái này rất đẹp, nếu không thì anh đã chẳng quan hệ với cô vào.
cái đêm Trương Thiên Định đính hôn.
Trương Tấn Phong chưa từng kể, dáng vẻ rưng rưng nhìn anh của Võ Hạ Uyên đêm đó cực kỳ giống như đóa hoa đào tháng ba bị ngâm trong nước mưa, giọt lệ vương nơi khóe mắt cô khiến người ta không kìm được mà sinh lòng thương tiếc.
“Trương Tấn Phong?” Võ Hạ Uyên bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, không nhịn được bèn nhỏ giọng nhắc nhở.
Trương Tấn Phong lập tức khôi phục lại như thường, anh “ừ” một tiếng rồi đi vào nhà tắm.
Võ Hạ Uyên nhìn cửa nhà tắm mà ngẩn cả người, lờ mờ nhìn thấy động tác cạo râu của Trương Tấn Phong, không hiểu sao cô lại có cảm giác… người ấy hình như đang xấu hổ?
Khu nghỉ dưỡng Phú Quý nằm ở vùng ngoại ô, có nhiều cảnh quan được giữ nguyên hình dáng ban đầu.
Nơi đây đủ cả núi lớn khe sâu, mỗi sớm tỉnh dậy, sương mù chưa tan trong núi đem đến cho người ta một ảo giác như đang hòa mình vào tiên cảnh, vậy nên khu nghỉ dưỡng này rất được các nhân vật nổi tiếng ưu ái.
Lúc Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên tới cũng là lúc xế chiều, ánh mặt trời vẫn còn phủ lên công trình kiến trúc của khu nghỉ dưỡng.
Trông xa xa, công trình ấy tựa như tòa lâu đài sừng sững giữa sườn núi Trần Quốc Bảo tỏ vẻ nhiệt liệt chào mừng họ, mà đám trai gái sau lưng Trần Quốc Bảo thì mỗi người đều có một vẻ mặt khác nhau.
Ai cũng biết người đàn ông đứng vững trên đỉnh Cần Thơ này đã kết hôn, mà vợ của người đàn ông ấy thì chẳng mấy nổi tiến thế nhưng lâu lâu vẫn nổ ra vài tin tức giật gân.
Đàn ông chờ mong được nhìn Trương Tấn Phong cười nhạo, nghĩ bụng họ đã không sánh bằng anh ở phương diện khác thì trên đường tình phải suôn sẻ, thuận lợi hơn anh chứ? Phụ nữ thì đang đợi chờ cơ hội, nếu như có thể leo lên giường Trương Tấn Phong, vậy lợi ích sau này phải nói là nhiều không đếm xuể.
Võ Hạ Uyên đẹp hơn cả trong hình, đấy là cảm giác đầu tiên của không ít người, cô chỉ trang điểm nhẹ nhưng đã đủ để làm toàn cảnh sáng rực lên.
“Cậu hỏi xem mấy người bạn của cậu.”
Trương Tấn Phong u ám mở miệng: “Nhìn đủ chưa?”
Bấy giờ mấy tên đàn ông mới tỉnh ngộ, vội vàng dời tầm mắt đi.
Trương Tấn Phong tỉnh bơ liếc nhìn Võ Hạ Uyên vẫn cứ luôn bình tĩnh, thế là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy đầy rẫy nguy cơ.
Trần Quốc Bảo dự tính tổ chức nướng ngoài trời vào buổi tối.
Vậy nên lúc chạng vạng, nhiều người đã uống nửa say nửa tỉnh, chỉ chờ màn đêm buông xuống cho họ quẩy điên lên.
Mượn men rượu, không ít người càng to gan hơn.
Một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ bưng một ly rượu thướt tha đi tới, sau đó đứng trước mặt Trương Tấn Phong: “Tổng giám đốc Phong, uống một ly không?”
Trương Tấn Phong chăm chú nhìn Võ Hạ Uyên, thấy đối phương chẳng phản ứng gì thì ánh mắt anh tối sầm lại, cười yếu ớt đáp lời: “Được.”
Người phụ nữ thấy Trương Tấn Phong ngồi trên sô pha không hề nhúc nhích bèn rất săn sóc mà đưa ly rượu lên đến môi anh, cuối cùng chỉ thiếu dán sát vào lồng ngực Trương Tấn Phong mà thôi.
Võ Hạ Uyên cũng liếc thấy rồi, cô cưỡng chế xem nhẹ sự không thoải mái trong lòng để rồi tiếp tục động tác nướng thịt trong tay.
Ngay tại lúc người phụ nữ tưởng đã được như ý thì bỗng dưng Trương Tấn Phong biến sắc, anh lập tức hất văng ly rượu kéo theo người phụ nữ cũng bị đẩy ra.
Trương Tấn Phong trông như sắp nổi bão tới nơi, song ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào Võ Hạ Uyên và rồi người đàn ông ấy khẽ mở đôi môi mỏng: “Cút”
Người phụ nữ này cũng coi như nhạy bén lều, nhận ra không khí không ổn nên cô rời khỏi đó.
Võ Hạ Uyên nghĩ nếu Trương Tấn Phong thật sự thích người phụ nữ kia thì cô làm sao cản trở được, dù gì thì hai người họ… Võ Hạ Uyên chưa từng nói với bất kỳ ai răng dù cô đã tha thứ cho Trương Tấn Phong nhưng vẫn không tài nào quên được nỗi đau mất con.
Buổi sáng sớm cô sinh non ấy đã đặt dấu chấm cho quan hệ của họ rồi, cả hai sẽ chẳng bên nhau được bao lâu.
Đã như vậy thì không cần cản trở nhau làm gì, cô có thể làm tròn bổn phận “vợ anh” nhưng ngoại trừ việc ấy thì những chuyện còn lại cô đều lực bất tòng tâm
về tranh đoạt người yêu này.
“Vợ anh có vẻ rộng rãi nhỉ” Trương Tấn Phong thong thả cất giọng tựa như con rẳn đang thè lưỡi cực kỳ nguy hiểm.
Võ Hạ Uyên không hiểu vì sao Trương Tấn Phong tức giận, cô chợt ngớ ra rồi chẳng biết nghĩ gì bèn lại hỏi nhỏ: “Sao hả, cô ấy không hợp khẩu vị anh à?”
Sắc mặt Trương Tấn Phong càng khó coi hơi, anh tức giận tới mức bật cười: “Nghe ý câu này thì có vẻ như vợ định tự chọn cho anh một người hợp khẩu vị hả?”
Võ Hạ Uyên biết lắng nghe: “Em không gánh nổi”
Trương Tấn Phong chợt đứng lên mang theo lửa giận ngút trời, Trần Quốc Bảo cách đó không xa hoảng sợ liên tục nhìn về phía hai người.
Trương Tấn Phong giêu cợt: “Mắt anh tốt quá đi, tìm đâu ra người vợ độ lượng đến vậy chứ?”
Võ Hạ Uyên biết mình nói sai, cô khe khế thở dài: “Em tưởng anh thích.”
“Nếu như anh thật sự thích người phụ nữ lúc nãy thì em sẽ lập tức nhường anh đi sao?” Trương Tấn Phong nắm bả vai Võ Hạ Uyên.
‘Võ Hạ Uyên không nói gì, cô chỉ nhìn thẳng vào mắt Trương Tấn Phong, song chính sự bình tĩnh ấy đã cho anh biết câu trả lời Anh rốt cuộc ý thức được Võ Hạ Uyên không nói chuyện ly hôn nữa không phải vì muốn bắt đầu lại mà là bởi muốn tự tay lấp kín khả năng còn lại giữa họ, cô chỉ đang chờ anh mở miệng thôi.
“Em nằm mơ đi!” Trương Tấn Phong cắn răng thốt ra từng chữ, anh đá văng chiếc ghế đang cản trở mình rồi sải bước bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...