Tâng dưới chật ních khách, Dư Trường Lâm không muốn để mất người này.
Bao năm qua, giới kinh doanh bấp bênh, nhưng anh ta vẫn luôn chú ý cẩn trọng, dù vất vả đến đâu, anh ta cũng chưa bao giờ thấy tủi nhục như bây giờ.
Dư Trường Lâm hít một hơi thật sâu, xoay người rời đi, không nhìn Liên Huyền Trúc nữa.
Võ Hạ Uyên chờ một lúc mà không thấy người đi xuống, hơi nhíu mày: “Không nên lâu như vậy”
“Quan tâm họ làm gì?” Tâm trạng của Trương Tấn Phong rất tốt, cầm một miếng bánh đưa tới bên miệng Võ Hạ Uyên.
“Hài lòng chưa?”
Lê Đình Cảnh chậm rãi đi tới: “Ván bài này cậu tính toán rất tốt, cho Dư Trường Lâm thêm một cô vợ trẻ nhỉ”
“Tuổi cũng lớn rồi mà”
Trương Tấn Phong nói tiếp: “Cũng nên kết hôn, gây dựng sự nghiệp rồi”
Lê Đình Cảnh nheo mắt nói: “Chúng ta cũng nên ăn mừng chứ nhỉ?”
Trương Tấn Phong hừ lạnh: “Muốn ăn chực thì cứ nói sớm”
Sau khi xem náo nhiệt, mọi người đường ai nấy đi, Võ Hạ Uyên vẫn còn để ý đến mùi hương trên người Dư Đạt Nguyên, và mùi hương Liên Huyền Trúc thả trên người Trương Tấn Phong rốt cuộc là do ai chỉ đạo.
Cô mơ hồ nhìn thấy một đường dây liên hệ giữa nước G và nước Nga, mạnh mẽ như Hoàng Khánh Minh cũng chỉ là một trong số họ mà thôi.
Nhưng vì không có manh mối, nên cô chỉ có thể ngồi ôm cây đợi thỏ, giống như lúc Dư Trường Lâm tìm đến cửa vậy.
Bây giờ Trương Tấn Phong không thế thức khuya, vừa thức khuya là sẽ gây ngay lập tức, Võ Hạ Uyên mỗi ngày đều bận rộn điều trị thân thể của anh, hai tháng qua, hai người đã trải qua một cuộc sống rất thoải mái.
Trái tim của Trương Tấn Phong không tốt, nhưng anh cũng không quan tâm lắm, vừa uống hết một ít thuốc điều dưỡng thì Võ Hạ Uyên lại phải đến bệnh viện.
Cũng chính tại đây, cô đã nhìn thấy Liên Huyền Trúc.
Liên Huyền Trúc không phát hiện ra Võ Hạ Uyên, cô ta mang một chiếc khăn trùm đầu màu tối, khi cô ta lấy đơn thuốc thì lộ ra cổ tay bị bầm tím, vừa nhìn là biết do có người làm ra.
Võ Hạ Uyên cũng đoán được cuộc sống sau khi kết hôn của cô ta với Dư Trường Lâm sẽ không thể nào tốt đẹp, nhưng cô không ngờ Dư Trường Lâm sẽ làm ra hành động như vậy.
Võ Hạ Uyên cũng chỉ nhìn một lát rồi thôi So với những chuyện mà Liên Huyền Trúc đã làm đối với Trương Tấn Phong thì bây giờ cô ta cũng chỉ nhân tiện nhận lại chút báo ứng mà thôi.
Chỉ mấy ngày sau, Lê Đình Cảnh đến nhà, đồng thời anh ta còn mang đến một tin tức chấn động: “Liên Huyền Trúc đã chết rồi”
Võ Hạ Uyên kinh ngạc: “Ai cơ?”
“Liên Huyền Trúc”
Lê Đình Cảnh thì thào, dừng một lát anh ta lại nói: “Bị Dư Trường Lâm đánh chết, thực ra, chính bản thân Dư Trường Lâm cũng không ngờ khi anh ta ngừng đánh thì Liên Huyền Trúc lại chảy nhiều máu như vậy”
‘Võ Hạ Uyên đột nhiên phản ứng lại: “Liên Huyền Trúc mang thai sao?”
Lê Đình Cảnh gật đầu: “Đúng vậy, không biết người phụ nữ này nghĩ cái gì, dù Dư Trường Lâm liên tục yêu cầu cô ta phá thai, cô ta vẫn quyết định giữ đứa trẻ lại.
Có thể là do thiên chức làm mẹ, nhưng Dư Trường Lâm sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ.
Anh ta bị Trương Tấn Phong bãy như vậy thì vô cùng tức giận, bản thân lại còn phải đổ vỏ thì đố ai mà chịu được”
“Vậy cha mẹ của Liên Huyền Trúc nói thế nào?”
“Ni Huyền San gần như phát điên rồi”
Lê Đình Cảnh nhấp một ngụm trà: “Bà ta chỉ có một đứa con gái này thôi, nhưng bây giờ bản thân Liên Huyền Trúc đã là một người đầy tai tiếng, bọn họ lại không dám trở mặt với Dư Trường Lâm.
Vừa mới kết hôn không bao lâu, bây giờ bọn họ ồn ào lên thì khác gì làm mất thể diện, dù sao thì bọn họ cũng không thể đấu lại anh ta, vì thế lợi dụng sự việc này.
để yêu cầu Dư Trường Lâm bồi thường cho bọn họ, cuối cùng thì làm như thế cũng tốt hơn là hoàn toàn đắc tội với Dư Trường Lâm”
‘Võ Hạ Uyên hoàn toàn không hiểu: “Con gái không quan trọng bằng lợi ích sao?”
“Bọn họ không có năng lực như cô và Trương Tấn Phong, vì thế bọn họ chỉ có thể lựa chọn lợi ích mà thôi: Lê Đình Cảnh nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, cô cho rằng ông ta chỉ có một đứa con gái là Liên Huyền Trúc thôi sao? Tôi cũng biết một vài chuyện của ông ta, hơi ồn ào đấy”
Sự việc của Liên Huyền Trúc được thông báo với bên ngoài là chết đột ngột vì bệnh nan y, nhưng cuối cùng thì mọi người cũng có thể đoán được mười bảy mười tám phiên bản.
Mặc dù không chính diện trở mặt gia đình của iên Huyền Trúc, vẫn đứng chung với gia đình Liên Huyền Trúc khi cử hành tang lễ, nhưng khuôn mặt của Dư Trường Lâm vẫn khó coi như bị vứt xuống đất giãm đạp.
Võ Hạ Uyên cũng đến tham dự tang lễ, Trương Tấn Phong cảm thấy xui xẻo nên không cho cô tới gần, chỉ đứng ở xa, Võ Hạ Uyên đã nhìn thấy lông mày đầy tức giận của Dư Trường Lâm.
Lát sau Hoàng Khánh Hưng gọi điện đến, nói rằng tình trạng của Hoàng Khánh Minh đã tốt hơn nhiều, dù vẫn phải năm trên giường nhưng đã không còn giống như mấy năm trước nữa, anh ta lại hỏi cô bao giờ có thời gian, có thể quay về một chuyến được không.
Đúng là phải quay về, chuyện chưa giải quyết xong ở nước Nga vẫn còn rất nhiều.
Lê Đình Cảnh không đi cùng nữa, chỉ nói khi nào có việc thì cứ liên lạc với anh ta.
Trương Tấn Phong sắp xếp một chiếc máy bay tư nhân, thông báo răng đêm 30 sẽ bay, nhưng mới ngày 29 mà người đã đến nước Nga rồi, anh dùng thủ pháp che mắt, đợi đến ngày ba mươi nghe điện thoại Lê Đình Cảnh gọi đến, nói rằng máy bay gặp sự cố và đã phát nổ trước khi ra khỏi đường lăn.
“ừ* Trương Tấn Phong trả lời mà không ngạc nhiên chút nào: “Anh giúp tôi giải quyết hậu quả cho tốt, rồi tiến hành từng bước một, những chuyện khác cứ để yên”
Lê Đình Cảnh đồng ý: “Anh nghỉ ngờ ai?”
“Anh và tôi đang nghĩ về cùng một người”
Trương Tấn Phong nhẹ giọng nói: “Giúp tôi nhắn lại một câu với Dư Trường Lâm, tương lai còn dài Người giúp việc nhà họ Dư nhìn Dư Trường Lâm đập phá phòng ngủ và phòng làm việc.
Chính Dư Trường Lâm đã ra tay, ngay từ lúc nhìn thấy Liên Huyền Trúc năm trên giường toàn thân dính đầy máu thì anh ta đã bắt đầu hận người nhà của Liên Huyền Trúc, nhưng càng hận Trương Tấn Phong hơn.Dường như anh ta đã làm cho bản thân dính đầy mùi hôi thối ngay cả cơ hội để rửa sạch cũng không có, nhưng vì sao Trương Tấn Phong lại có thể quang minh chính đại đi cùng Võ Hạ Uyên, luôn ở trên cao giãm đạp anh ta.
Dựa vào đâu chứ?
Dường như Dư Trường Lâm đã đào ra một cái hố rất sâu trong lòng anh ta, yêu ma và quái vật từ trong đó tranh nhau lao ra.
Anh ta biết Trương Tấn Phong sẽ bay vào ngày ba mươi, vì vậy anh ta đã nghĩ đủ mọi cách để ra tay với máy bay tư nhân, dù Trương Tấn Phong có tài giỏi như thế nào thì cũng sẽ trở thành một nảm tro tàn mà thôi?
Đến lúc đó dù tra được đến anh ta thì anh ta cũng cảm thấy bản thân đã kiếm lời rồi Nhưng với tính cảnh giác bẩm sinh của Trương Tấn Phong, anh có thể lờ mờ cảm nhận được sự nguy hiểm đang dâng lên, vì vậy dù là lúc nào thì anh cũng có rất kế hoạch.
Sự điên cuồng của Dư Trường Lâm cũng chỉ là đang gãi ngứa cho Trương Tấn Phong mà thôi.
Dư Trường Lâm không phải là người bốc đồng, lời giải thích duy nhất có thể đưa ra đó là do mùi hương gây ác mộng của Võ Hạ Uyên ngày hôm đó đã tạo ra tai họa ngầm này.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không thể chạm vào một góc áo của Võ Hạ Uyên.
Lúc gặp lại Hoàng Khánh Minh, Trương Tấn Phong hơi kinh ngạc, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói với Võ Hạ Uyên: “Sao em lại có thể biến một người đang bệnh trở nên khỏe mạnh như vậy?”
Hoàng Khánh Minh đích thân tới chào hỏi, anh ta đã hoàn toàn khỏi bệnh, bây giờ thân thể khỏe mạnh, nở nụ cười ấm áp, con ngươi xanh đen sáng ngời, như có hàng vạn vì sao đồng thời sáng lên, tinh thần vô cùng tốt ‘Võ Hạ Uyên cũng hơi kinh ngạc: “Chưa quen tay mà, lần sau em sẽ chú ý hơn”
Dù tính thế nào thì Hoàng Khánh Minh cũng không phải là bạn của họ, nhưng nhờ ơn cứu mạng của Võ Hạ Uyên nên mối quan hệ giữa hai bên đã dịu đi rất nhiều.
“Anh đã tìm ra người thăm dò anh lúc trước chưa?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Manh mối bị đứt đoạn”
Hoàng Khánh Minh nói tiếp: “Không dễ tra ra “Tôi luôn cảm thấy phía sau có một tấm lưới”
Võ Hạ Uyên thành thật nói: “Bắt đầu từ chỗ anh, sau đó liên tục mở rộng ra, ở nước G tôi cũng đã gặp được người bị chỉ phối bởi mùi hương, dường như đối phương đang ở trong bóng tối âm thầm theo dõi tôi, hành tung của Lê Đình Cảnh cũng bị lộ ra trong tầm mắt của họ”
Võ Hạ Uyên nói hết những câu này thì phát hiện dù là Hoàng Khánh Minh hay là Trương Tấn Phong cũng đều bình tĩnh: “Hai người không lo lắng sao?”
“Có thể bắt được con mồi mới được gọi là lưới” Hoàng Khánh Minh nhỏ giọng nói.
Hiếm khi Trương Tấn Phong ăn ý với anh †a, nói tiếp: “Em thấy chúng ta có giống con mồi không?”
Võ Hạ Uyên nghẹn luôn, đúng vậy nha, nếu muốn bắt được Trương Tấn Phong và Hoàng Khánh Minh, thì bọn họ phải là kim cương, nếu không thì chỉ cần sơ ý chút thôi cũng sẽ dễ dàng bị cắn lại “Hơn nữa, không thế so sánh anh với người nào đó”
Trương Tấn Phong tiếp tục nói: “Loại hương thơm chỉ phối như thế này rất vô dụng với anh”
Ý cười của Hoàng Khánh Minh vẫn không giảm, nhưng tách trà anh ta đang cầm lại phát ra tiếng “Răng rắc” nho nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...