Khi Lê Đình Cảnh dẫn người đến cũng là lúc Trương Tấn Phong vừa mới ăn no, người đàn ông mở cửa ra, thần sắc lười biếng, áo sơ mi trên người thì xộc xệch, khẽ nhíu mày nhìn đoàn người hùng hùng hổ hổ kia: “Chuyện gì?”
Lê Đình Cảnh ho nhẹ một tiếng: “Anh…”
“Làm sao?”
Lê Đình Cảnh nói hết: “Anh làm gì vậy?”
“Cùng vợ tôi, thanh thiên bạch nhật, anh nói xem làm gì?” Trương Tấn Phong hỏi ngược lại.
Lê Đình Cảnh bật cười, trong lòng nghĩ anh cũng biết thanh thiên bạch nhật sao.
Ni Huyền San ôm Liên Huyền Trúc đang khóc lóc, tức đến nỗi toàn thân run rấy: “Chủ tịch Trương, chuyện này anh phải cho chúng tôi một lời giải thích.”
Võ Hạ Uyên thay váy dài, bưng nước từ trong phòng bếp ra, nghe được câu này thì bước chân khẽ dừng lại, lập tức hiểu ra mùi hương trên người Trương Tấn Phong là từ đâu đến.
Trương Tấn Phong lạnh mặt: “Cũng không phải tôi làm, bà tìm tôi làm gì?”
Liên Huyền Trúc đột ngột ngẩng đầu lên, tràn đầy vẻ đau lòng.
Trương Tấn Phong hiểu ra: “Ồ, người đó nhấc quần bỏ đi rồi sao?”
Không quan tâm đến thái độ của người khác, Lê Đình Cảnh nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không phải là anh sao?”
Thật ra từ lúc Trương Tấn Phong nói ra câu này Lê Đình Cảnh đã tin rồi, anh nói không phải thì chính là không phải.
Nhưng không thể ngăn nổi nhà họ Liên đòi công đạo, nếu như thật sự không thể chịu nổi, khiến con gái trinh tiết nhà người ta ra nông nỗi này, vậy thì hôm nay Lê Đình Cảnh phải đánh một trận với anh ở đây.
“Cái gì mà phải với không phải?”
Trương Tấn Phong híp mắt, không có ý cho người vào: “Các người sao lại kéo đến đây đông như vậy”
Bố của Liên Huyền Trúc là người bụng bự, râu ria xồm xoàm, vô cùng tức giận, nói tiếng Việt không được tốt cho lắm: “Chủ tịch Trương, hôm nay có phải cậu đến nhà hàng Sacher không?”
“Đúng” Trương Tấn Phong gật đầu.
“Có phải cậu vào phòng 502 của con gái tôi không?
“Đúng” Trương Tấn Phong cười như không cười, trong lòng Lê Đình Cảnh nhất thời có dự cảm gì đó.
Chỉ thấy Trương Tấn Phong quay người đóng cửa lại, đến lúc lại mở ra thì trên tay có thêm chiếc điện thoại, anh đưa cho bố Liên Huyền Trúc: “Đây là con gái ông nhờ tôi quay hộ, có muốn xem thử không?”
Bố Liên Huyền Trúc dựa vảo bản năng nguyên thủy của mình mà không dám nhận lấy, bởi vì Trương Tấn Phong không hề có chút hoảng loạn nào khi bị bắt cả.
Nhưng Ni Huyền San lại không thể nhịn được, lập tức nhận lấy, ai ngờ sau khi xem xong đoạn video vài giây trong điện thoại, cả nhà họ Liên nhất thời tái nhợt.
Hai cơ thể đang dính lấy nhau trong video, một người trong đó là Liên Huyền Trúc, nhưng người còn lại không phải là Trương Tấn Phong “Không, không thể nào”
Liên Huyền Trúc vội vàng lùi về phía sau: “Không thể nào”
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, dường như lại sắp ngất đi.
Trương Tấn Phong giơ tay: “Đừng ngất vội, xem hết đã”
“Chủ tịch Trương!”
Sắc mặt bố Liên Huyền Trúc đỏ bừng: “Cậu đã tận mắt nhìn thấy Liên Huyền Trúc gặp nguy hiểm, vậy mà lại đứng một bên nhìn, không có chút lương tâm nào sao?”
“Cần lại một miếng sao?”
Trong đáy mắt Trương Tấn Phong có tia lạnh băng, nhưng ánh mắt lại cười: “Ông không thử hỏi con gái ông tại sao lại một mình ở trong phòng 502 của nhà hàng Sacher?
Giọng điệu của anh cực kỳ chậm rãi, nhưng lại ép đến nỗi Lê Đình Cảnh đứng sang một bên, không định quan tâm nữa.
“Con gái nhà giàu có, lúc nào cũng nói là thục nữ đức hạnh, kết quả lại cấu kết với người ngoài hạ thuật điều hương cho tôi”
Trương Tấn Phong nói từng chữ từng câu một: “Các người dựa vào Lê Đình Cảnh thì nghĩ tôi sẽ không làm gì được các người sao?
Hôm nay các người nên cảm thấy may mẫn vì tôi không động vào Liên Huyền Trúc, bằng không vì sự yên ổn trong gia đình, cô ta nhất định sẽ không thể sống đến bây giờ được đâu Ni Huyền San siết chặt tay áo, toàn thân cứng đờ không nói được lời nào.
‘Võ Hạ Uyên từ phía sau Trương Tấn Phong thò đầu ra, ngác cảm lên vai người đàn ông, sắc mặt có chút hung ác: “Anh nói cái gì?”
Trương Tấn Phong quay đầu: “Anh nói đùa thôi”
Cổ Võ Hạ Uyên lộ ra một nửa, có thể nhìn thấy được trên cổ vẫn còn vết hôn, hiển nhiên là Trương Tấn Phong cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng anh còn cứng rắn ở lại quay cho Liên Huyền Trúc, sau đó kiên trì lái xe về nhà, người bình thường có thể như vậy sao?
Bố của Liên Huyền Trúc sợ rồi, ông ta không nên nghe lời của phụ nữ trong nhà chạy đến đây gây phiên phức cho Trương Tấn Phong.
Bây giờ con gái đã làm ra chuyện mất mặt như vậy, đầu tiên là phải cố gắng che dấu nó đi.
Đột nhiên, người đàn ông quay lại, hung dữ tát mạnh vào mặt Liên Huyền Trúc: “Đồ khốn nạn!”
Từ nhỏ đến lớn Liên Huyền Trúc chưa từng bị ai đánh, nhất thời ngẩn ra.
“Muốn dạy dỗ con gái thì về nhà mà dạy, đừng có ở trước cửa nhà tôi” Trương Tấn Phong nhàn nhạt nói.
Đây là cửa nhà của tôi, Lê Đình Cảnh tự nói trong lòng.
“Nếu như các người đã tìm đến cửa, vậy thì nói cho rõ”
Trương Tấn Phong giơ tay, Ni Huyền San run rẩy cẩn thận đặt điện thoại vào trong tay anh, trước khi Ni Huyền San đặt điện thoại vào trong tay Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên nhanh tay nhanh mắt nhìn thấy trong lòng bàn †ay của anh có một tờ giấy.
Ni Huyền San hít một hơi, vẫn đưa cho Trương Tấn Phong, Trương Tấn Phong tùy ý gảy gảy hai cái, chế nhạo: “Xóa sao? Xóa ở trên đây cũng vô dụng thôi”
Ni Huyền San đột nhiên nhìn sang, trong mắt bà ta có chút căm ghét.
Cuối cùng Trương Tấn Phong trầm mặt xuống: “Trước bảy giờ tối nay, cạy từ trong miệng con gái bà ra xem ai là người chỉ thị chuyện này, bằng không tôi bảo đảm video này sẽ được bay khắp trời đấy”
“Đừng mà!” Liên Huyền Trúc kinh hãi kêu lên, một nửa khuôn mặt cô ta đều sưng tấy lên.
Cô ta lảo đảo, muốn lại gân Trương Tấn Phong nhưng lại bị sự lạnh lùng trong mắt Trương Tấn Phong dọa sợ lui lại.
Lúc này cô ta mới chợt tỉnh, sao mình lại thích người đàn ông như vậy chứ? Thanh âm Liên Huyền Trúc run rẩy: “Là Dư, Dư Trường Lâm.
Xung quanh im lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
“Anh có thù gì với anh ta à?” Lê Đình Cảnh hỏi.
Trương Tấn Phong nắm chặt tay Võ Hạ Uyên, trong đáy mắt hiện lên sát ý.
Có lẽ người khác sẽ không hiểu, nhưng Trương Tấn Phong biết, Dư Trường Lâm đã tự mình thiết kế kế hoạch này, không phải là chịu sự chỉ thị của người khác, anh ta dám mơ tưởng đến người không nên mơ tưởng đến nhất.
“Còn có chuyện gì sao?” Ý tiễn khách của Trương Tấn Phong rất rõ ràng Vốn dĩ Lê Đình Cảnh đích thân đến đây vì chuyện này có liên quan đến Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên, bây giờ anh ấy đã biết tất cả mọi việc đều là do Liên Huyền Trúc tự mình tìm chết, vì vậy lập tức rút ra: “Tôi còn có việc, đi trước đây”
Đợi khi Lê Đình Cảnh đi rồi, Trương Tấn Phong đóng sầm cửa, bụi trên cửa rơi hết vào mặt người nhà họ Liên.
Sắc mặt Liên Huyền Trúc hoảng loạn như là mắt nửa cái mạng vậy, cô ta nghĩ rằng người đó là Trương Tấn Phong, sao lại không phải chứ?
Rõ ràng cô ta nhìn thấy người, nghe thấy giọng nói, cô ta nghĩ răng sau lần này đã có thể mơ ước được, nhưng cuối cùng cô ta cũng biết thủ đoạn của người đàn ông này tàn nhẫn như thế nào.
Võ Hạ Uyên nhìn sắc mặt Trương Tấn Phong không tốt, còn cho rằng anh đang tức về hành động của Liên Huyền Trúc, an ủi nói: “Một người phụ nữ không có não mà thôi đừng giữ trong lòng, để em giữ cho”
“Ừ” Trương Tấn Phong không đề cập đến Dư Trường Lâm, nhưng lại truyền video đó ra ngoài.
Chuyện này đã gây lên một sự náo động lớn trong xã hội thượng lưu của nước G.
Nghe nói hai mẹ con Ni Huyền San và Liên Huyền Trúc đều ngất đi, không hổ là hai mẹ con.
Trương Tấn Phong lại cho người tung tin nói người đàn ông trong video là Dư Trường Lâm.
Dư Trường Lâm còn đang mảng Liên Huyền Trúc là thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều, ai ngờ một giây sau lửa lại cháy lên người mình.
Loại bỏ một mình Liên Huyền Trúc thì không đủ, Dư Trường Lâm lập ra kế hoạch như thế nào, Trương Tấn Phong sẽ cho anh ta đi vào.
Cuối cùng, bọn họ thua là vì quá tin vào thuật điều hương.
Hôm đó ở nhà họ Dư, suy nghĩ của Dư Trường Lâm đêu đặt trên người Võ Hạ Uyên, lại bị hương ác mộng ảnh hưởng đến tinh thần nên không biết Trương Tấn Phong vẫn luôn tỉnh táo.
Thứ bọn họ coi là thiêng liêng, đối với Trương Tấn Phong mà nói không là cứt chó gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...