‘Võ Hạ Uyên đẩy Hoàng Đức Thuần đang cản trở mình sang một bên, tay lấy hai loại thảo dược ở trên bàn trộn lẫn lại với nhau: “Không giúp được gì thì cũng đừng làm phiền tôi.
Ngày hôm qua tôi có phơi một số thứ ở ngoài sân phải không? Mang vào đây đi”
Hoàng Đức Thuần cũng không để bụng, vội vàng gật đầu: “Được”
Không biết từ khi nào cô gái kia đứng ở lầu hai từ trên cao nhìn xuống chỗ Võ Hạ Uyên, nét mặt không được tốt lắm.
‘Võ Hạ Uyên biết nhưng cô không để ý tới Cô ta mặc một cái áo lông màu đỏ phối với chân váy dài tua rua màu trắng, dáng người hoàn mỹ còn quàng thêm một cái khăn choàng cổ carô.
Đứng một mình thôi cũng đã toát ra được sự cao quý khó ai có thể bì kịp.
Mà khí chất như vậy rất dễ khiến cho người cùng giới thấy ganh ty.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dám ra lệnh cho Hoàng Đức Thuần như vậy” Người phụ nữ lạnh giọng.
Võ Hạ Uyên cũng không ngẩng đầu lên: “Vậy sao? Hoàng Đức Thuần cũng chỉ là lo lắng cho cậu chủ nhà cậu ta mà thôi.”
“Bớt làm bộ làm tịch trước mặt tôi đi”
Vẻ mặt cô gái lộ ra sự thâm độc: “Tránh xa anh trai tôi ra một chút”
‘Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Những lời này hẳn là cô phải nói với anh trai của mình mới phải”
“Cô có ý gì?”
Mời vừa dứt lời cửa phòng làm việc đã mở ra.
Người phụ nữ kia và Khánh Minh cùng nhau đi tới, người kia đi qua kéo cô gái lại: “Minh Vi con đang làm cái gì ở đây vậy?”
Minh Vi lập tức thay đổi thành dáng vẻ ngoan ngoãn như đứa trẻ, ôm lấy cánh tay của người phụ nữ kia: “À con chỉ muốn nhìn một chút xem vị bác sĩ tạm thời này đang làm cái gì thôi”
“ừ”
Người phụ nữ nhìn thấy một bàn dược liệu kia có chút không bằng lòng, nhưng dù sao nơi này cũng là nhà họ Hoàng, tuy là bà đã từng nuôi dưỡng Hoàng Khánh Minh một khoảng thời gian nhưng cũng không đủ tư cách để quyết định những thứ này.
“Anh, em nghe nói cô con gái của nhà họ Châu mất rồi phải không?”
Minh Vi nói xong còn làm ra vẻ thương y chuyện hôn nhân của anh phải làm sao bây giờ đây?”
Võ Hạ Uyên cảm thấy có chút buồn cười, trên mặt cô ta thiếu điều muốn viết ba chữ “Lấy em đi”, ở giữa hai hàng lông mày còn muốn thêm một dấu chấm than thật to.
“Theo quy củ nhà họ Hoàng, cô gái muốn bước vào cửa nhà họ Hoàng phải là người có gia đình ba đời làm lớn”
Hoàng Khánh Minh thấp giọng: “Công chúa Ives là sự lựa chọn hàng đầu của anh”
Minh Vi lập tức bị nghẹn họng.
Võ Hạ Uyên nén lại nụ cười, cô cảm thấy Hoàng Khánh Minh là một người rất tàn nhẫn Khuôn mặt người phụ nữ tràn ngập sự xấu hổ: “Đúng vậy, cô gái gả cho nhà họ Hoàng phải là người danh môn vọng tộc”
Trong lòng bà ta rất rõ ràng, cả nhà có khả năng được Hoàng Khánh Minh nâng đỡ một bước lên mây đã là vô cùng may mắn rồi.
Nếu không phải Hoàng Khánh Minh là người nhớ tình xưa nghĩa cũ thì sao bà lại có thể như bây giờ được.
Nhưng lời này của Hoàng Khánh Minh cũng là đang nhắc nhở bà ta, làm người cần phải biết tự trọng.
Bà ta bị mấy người trong nhà làm đầu óc rồi tung rồi mù, suýt chút nữa đã nghĩ đến việc gả Minh Vi cho Hoàng Khánh Minh, nhưng chuyện này làm sao có thể xảy ra.
“Khánh Minh con lo chăm sóc sức khỏe cho tốt, mẹ về trước đây” Người phụ nữ nhẹ giọng dặn dò.
Giọng điệu của Khánh Minh rất ôn hòa: “Con bảo Đức Thuần đưa hai người về”
“Bác gái” Trong lòng Minh Vi vô cùng không muốn.
“Đi thôi” Người phụ nữ liếc mắt trừng Minh Vĩ một cái Ngồi trên xe, Minh Vi liên tục hỏi thăm Hoàng Đức Thuần về chuyện của Hoàng Khánh Minh.
Hoàng Đức Thuần cảm thấy phiền không chịu được, nếu không phải người một nhà người phụ nữ này có chút ân tình đối với cậu chủ thì cậu ta đã sớm quăng người xuống xe rồi “Công chúa Ives kia, có xinh đẹp không?”
Minh Vi hỏi, cô ta cũng chỉ là nhờ bác gái mới có thể đến nhà họ Hoàng nhìn xem một chút, các buổi tiệc rượu của tầng lớp thượng lưu, thông thường cô ta không thể tham gia được.
“Rất đẹp”
Hoàng Đức Thuần khen: “Dù sao cũng là công chúa của một quốc gia, mấy năm nay nước Anh phát triển tốt lắm, một khi đã kết hôn với công chúa Ives, nhà họ Hoàng có thể bay lên thêm vài cấp bậc”
Minh Vi không hài lòng: “Nhưng anh trai cái gì cũng có rồi, không phải bây giờ nên tìm người mình thích sao? Lúc nào cũng vì gia tộc, mệt mỏi quá rồi”
Trong lòng Hoàng Đức Thuần thầm cười lạnh nhưng trên mặt là vô cùng bình tĩnh: “Cậu chủ chắc là có thích, nếu không vì sao mà có nhiều cô gái xinh đẹp và hoàn hảo như vậy, cũng có nhiều người không thua gì công chúa Ives mà cậu chủ vẫn chọn.
Nghe nói công chúa Ives chỗ nào cũng tốt, bộ dạng cũng xinh đẹp nữa”
Minh Vi căn môi, không nói nên lời.
Diện mạo của cô ta chỉ tính là bình thường, còn phải nhờ vào trang điểm.
Thỉnh thoảng đi tham gia một vài tiệc rượu là vì có quan hệ với nhà họ Hoàng, cô †a cảm thấy chính mình giống như một chú hề.
Nhưng cô ta vẫn luôn mơ ước, mơ có thể gả cho người đàn ông giàu có và quyền thế kia.
Cuối cùng Hoàng Đức Thuần cũng thấy miệng Minh Vi đóng lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Đức Thuần, tôi cảm thấy vị bác sĩ tạm thời kia không đáng tin lảm, cậu nhất định phải quan sát để ý đến người ta một chút”
Người phụ nữ nói tiếp: “Đừng để cho cô ấy lừa gạt Khánh Minh”
Không đáng tin? Người ta là vợ của tổng giám đốc ET, nhà họ Trương và nhà họ Hoàng cũng có địa vị ngang nhau, người ta có thế làm cái gì được?
Hoàng Đức Thuần trào phúng ở trong lòng, ngoài mặt lại thuận theo: “Bà yên tâm”
Ở biệt thử nhà họ Hoàng, Võ Hạ Uyên gọi điện thoại cho Trương Tấn Phong, người đàn ông kia dường như bận rộn rất nhiều việc, vội vàng nói hai câu đã cúp máy.
Cô lấy bao châm cứu ra cùng với hương liệu đã điều phối đi đến phòng Hoàng Khánh Minh.
Người kia ngồi tựa ở đầu giường, trong tay cầm quyển sách có chữ viết vô cùng phức tạp, Võ Hạ Uyên liếc mắt một cái, không hiểu “Tôi châm hương, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì lập tức nói cho tôi biết” Võ Hạ Uyên lên tiếng.
Hoàng Khánh Minh thả sách sang một bên, nằm xuống: “Ừ”
Khói hương được châm, một lúc sau, Hoàng Khánh Minh hơi nhíu mi, mồ hôi túa ra đầy trên trán.
Võ Hạ Uyên thấy khuôn mặt anh †a từ từ tái nhợt, tay Hoàng Khánh Minh nắm chặt lấy ra giường, khớp xương căng đến trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay cũng bắt đầu nổi lên.
Võ Hạ Uyên thấy mà không đành lòng: “Tôi tắt trước.”
“Không cần”
Giọng Hoàng Khánh Minh khàn đặc: “Tôi có thể chịu được.”
Trong lòng Võ Hạ Uyên biết tình huống mà Hoàng Khánh Minh đang gặp phải là nghiêm trọng nhất, mẹ của anh ta không chỉ dùng kỹ thuật điều phối mùi hương phá hủy phòng tuyến tâm lý của anh †a mà còn hạ độc.
Khói hương hôm nay Võ Hạ Uyên chuẩn bị có tác dụng thử nghiệm.
Nếu Hoàng Khánh Minh không có phản ứng thì không sao, nhưng hết lần này đến lân khác đều khó chịu như vậy.
Đột nhiên Hoàng Khánh Minh mở to mắt, đồng từ màu lam của anh ta trợn lên, đứng ở góc độ của Hạ Uyên nhìn lại, dưới ánh đèn sáng bừng thế mà lại hiện ra màu đen sẫm.
Người đàn ông co giật hai lần, nén một tiếng rên rỉ không thể kiểm soát trong cổ họng.
Võ Hạ Uyên có cảm giác không đúng lắm, lập tức bước đến tắt hương đi.
Nhưng Hoàng Khánh Minh cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh ta bỗng nhiên xoay người phun ra một ngụm máu đỏ tươi xuống sàn nhà.
Trùng hợp đúng lúc Hoàng Đức Thuần đi vào, cậu thanh niên sửng sốt một chút, hốc mắt rất nhanh đã đỏ lên, bộ dạng như muốn rút súng ra: “Cô làm cái gì vậy?”
“Đức Thuần”
Hoàng Khánh Minh phun hết sạch máu, giọng điệu lạnh lùng nói: “Chuyện không liên quan đến cô ấy”
“Cậu chủ” Hoàng Đức Thuần đỡ Khánh Minh dậy, Khánh Minh thuận thế tựa vào vai cậu ‘Võ Hạ Uyên không mở miệng, đến gần nhìn vẻ bề ngoài của ngụm máu, màu đen, rõ ràng là không hề bình thường, “Người kia thật sự độc ác”
Biết Khánh Minh không muốn đề cập đến chữ “mẹ” hay “mẹ ruột” nên Võ Hạ Uyên dùng từ “người kia” để thay thế: “Chất độc đã thấm vào trong máu, nếu không thì không phải cứ hàng năm khi chuyển thu đông về anh lại suy yếu như vậy”
Căm Hoàng Khánh Minh dính đầy máu, Hoàng Đức Thuần tiện tay lau khô cho anh ta, cậu ta nhíu mày suy nghĩ một chút rồi hỏi Võ Hạ Uyên: “Có thể chữa trị được không?”
“Tôi sẽ cố hết sức” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng đáp.
Hoàng Khánh Minh cong khóe môi mỉm cười: “Bà chủ Lệ, cơ hội ngàn năm chỉ có một như thế, nếu bây giờ cô có muốn giết tôi, tôi căn bản cũng không có khả năng phản kháng”
Hoàng Đức Thuần bỗng nhiên nhìn qua.
“Tiết kiệm chút sức lực đi”
Võ Hạ Uyên tức giận: “Đã khó chịu như vậy còn có tâm tình trêu chọc tôi?”
Hoàng Khánh Minh nhằm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ Theo cô đi ra khỏi phòng, thấy Hoàng Đức.
Thuần bắt đầu thút thít, Võ Hạ Uyên lập tức nói: “Cậu mà khóc tôi sẽ không trị nữa”
Hoàng Đức Thuần nghẹn ngào: “Tôi không khóc, cô cứ toàn tâm trị bệnh cho tốt đi”
Nét mặt Võ Hạ Uyên đông cứng lại, quay đầu chui vào phòng của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...