Hạ Sam bị Phỉ Bội Nguyên kéo đi, Võ Hạ Uyên lúc này mới thấp giọng nói cho Trương Tấn Phong đã xảy ra chuyện gì, đúng lúc bảo mẫu đi vào, Trương Tấn Phong không chút do dự ném lửa giận qua đó “Vợ tôi bảo cô trông chừng cậu chủ nhỏ, cô trông coi kiếu gì vậy?”
Bảo mẫu nhìn Đức Minh đang khóc nấc lên, lắp bắp nói: “Xin lỗi, cậu chủ, sắp đến giờ lão phu đi ngủ rồi.
Tôi phải đúng giờ đi xông mùi hương cho bà ấy, cô Phỉ đó nói rằng cô ấy có thể chăm sóc cho cậu chủ nên tôi mới rời đi.
“
Trương Tấn Phong kìm nén cơn giận, “Đi đi”
Cô bảo mẫu vội vàng rời đi.
Phỉ Bội Xướng tính khí ôn hoà, thấy thế liền ngượng ngùng giải thích: “Xin lỗi, chị dâu của tôi tinh thần không được tốt.”
‘Võ Hạ Uyên: “Ý gì?”
“Chị ấy và anh trai tôi trước đây có một đứa con, cũng trạc tuổi con trai anh mà chết yểu, vì vậy chị dâu tôi nhìn thấy những đứa trẻ cùng lứa tuổi đó cứ luôn mất hồn và có chút không phân biệt được thực tế như vậy” Phi Bội Xướng giải thích.
Đức Minh vẫn đang khóc và hét lên một cách thảm thiết “Ba, ba” trong vòng tay của Trương Tấn Phong.
Trương Tấn Phong đau lòng vô cùng, bị câu nói này chọc giận thành công: “Có bệnh thì đi khám bệnh đi, đừng có đụng vào con trai tôi!”
Phi Bội Xướng liên tục nói, “Thực sự xin lỗi, tổng giám đốc Trương”
Thay vì chờ để chào tạm biệt ông Phi, Trương Tấn Phong đã đưa vợ con dời ngôi nhà cũ.
Trên đường đi, Võ Hạ Uyên trêu đùa với Đức Minh “Đừng tức giận, có lẽ dì ấy chỉ là đang đùa giỡn với con thôi?”
Khải Minh khit mũi: “Dì xấu.
Võ Hạ Uyên: “Hả?”
Trương Tấn Phong nghiêng đầu nhìn Đức Minh, trên môi nở nụ cười: “Đang nói Hạ Sam xấu”
“Trẻ con không thể trông mặt mà bắt hình dong nhé” Võ Hạ Uyên kiên nhẫn dạy dỗ, vả lại Hạ Sam cũng là bà cô sắp bốn mươi rồi, dung mạo cũng không thể nói là xấu được.
Trương Tấn Phong nói tiếp: “Ý của Đức Minh không phải là nhìn xấu xí, mà là tướng mạo xấu xa”
Võ Hạ Uyên sửng sốt, “Con trai anh còn hiểu nhìn tướng mạo như thế nào sao?”
Trương Tấn Phong nói khoáng mà không biết ngượng, ” Em cũng không nhìn xem xem nó là con ai”
Võ Hạ Uyên: “..” Không trọc vào được, không trọc vào được.
Cũng may là ngày hôm sau nhà họ Phi đã trở về Nga rồi, chuyện này Võ Hạ Uyên cũng không quá để trong lòng nữa.
Trong một tháng sau, Võ Hạ Uyên đã đọc xong hai quyển số chép tay y học, dường như cuốn sách này được viết riêng cho cô ấy.
Học không những không mất sức, mà càng đọc về sau càng thích thú.
Trương Tấn Phong không coi trọng hai cuốn sách y thuật này lắm, chỉ cho là Võ Hạ Uyên đang đùa giốn, ai mà biết Võ Hạ Uyên ở nhà không chỉ học về thuốc trung y, còn học thêm cả châm cứu, các loại châm dùng để châm cứu, Trương Tấn Phong sau khi nhìn thấy ê buốt trong lòng.
“Vợ ơi” Trương Tấn Phong khuyên nhủ an ủi Võ Hạ Uyên, “Mấy cái này xem qua là được rồi, em cũng phải là bác sĩ chuyên môn gì, làm mấy thứ này cũng không có tác dụng gì”
Đáp lại lời của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên liền hung hăm châm vào người mô hình.
Trương Tấn Phong: “…”
“Đức Minh? Đức Minh tỉnh lại đi!” Buổi trưa đứa trẻ đang ngủ trên lầu, ai biết được đến tận tối vân còn ngủ, Võ Hạ Uyên chợt bất an “Mẹ.”
“Ừm, mẹ đây” Võ Hạ Uyên bế con lên.
“Buồn ngủ quá…” Đức Minh nằm trên vai ‘Võ Hạ Uyên lại ngủ thiếp đi.
Võ Hạ Uyên cảm thấy có điều gì đó không ổn, gọi điện thoại cho Diệp Sâm.
Sau khi Diệp Sâm nghe thấy các triệu chứng của Đức Minh, trực tiếp yêu cầu cô đưa người đến bệnh viện.
‘Võ Hạ Uyên vừa đến, chưa đến mấy phút sau Trương Tấn Phong cũng đến nơi.
“Chuyện gì vậy?” Trương Tấn Phong ôm vai Võ Hạ Uyên “Không biết, chính là vô cùng thèm ngủ”
Võ Hạ Uyên siết chặt cánh tay, cô cẩn thận nhớ lại thì đêm qua đã có triệu chứng này.
Đức Minh ngủ sớm hơn bình thường 3 tiếng, nhưng cô chỉ nghĩ đơn giản là ban ngày đứa trẻ chơi đùa bị mệt.
Lại chờ thêm hai mươi phút nữa, Diệp Sâm bình tĩnh từ bên trong đi ra, tim Võ Hạ Uyên đập thình thịch một chút “Đó là một kiểu thôi miên” Diệp Sâm đi thẳng vào vấn đề, “Nếu phát hiện không kịp thời sẽ dẫn đến bệnh thèm ngủ.
Tôi phát hiện ở dưới cổ của đứa bé có một vết kim châm.
Gần đây có người lạ nào tiếp cận cậu bé không?”
Võ Hạ Uyên sửng sốt, “Không có…
“Loại thuốc này chỉ mới được nghiên cứu vài năm trước.
Theo lý mà nói không lẽ nào nhanh như vậy đã xuất hiện ở Cần Thơ rồi”
Diệp Sâm thì thầm.
Võ Hạ Uyên nhiên trợn to hai mắt, sau đó nghiêm nghị hỏi: “Thuốc này bao lâu thì có tác dụng?”
“Thời gian ủ bệnh khoảng một tuần”
Võ Hạ Uyên ánh mắt trở nên lạnh lùng, ‘Hạ Sam”
Trong một tuần, thời gian trùng khớp với thời gian nhà họ Phỉ đến nhà cũ, lúc đó trong phòng khách chỉ có Hạ Sam và Đức Minh, ai mà biết được tên điên đó đã làm những gì?
Trương Tấn Phong ánh mắt vô cùng nặng nề, “Có thể chữa không?”
“Đức Minh còn quá nhỏ” Diệp Sâm cau mày, “Tôi sẽ cố gẳng hết sức.
Trương Tấn Phong ngay lập tức hỏi ông Trương để biết thông tin liên lạc của ông Phi, nhưng tất cả các cuộc gọi như đá chìm xuống biển, ông Trương biết Đức Minh nhập viện buổi chiều ngày thứ hai liền đến ngay, nhìn thấy sắc mặt của Trương Tấn Phong và Võ H: Uyên đều khó coi, nhất thời tim đập như trốn: Đức Minh không sao chứ?”
“Ba, mấy chục năm nay ba vẫn luôn giữ liên lạc với nhà họ Phỉ chứ?” Trương Tấn Phong hỏi.
“Không có.’ Ông Trương nói tiếp, “Cũng là trước khi Phỉ Hùng Thiên đến tự nhiên liên lạc với ba, nói là đến thăm”
Trương Tấn Phong cuối cùng cũng phát hiện ra điểm bất thường “Sau đó gọi bọn con mau chóng đến nhà cũ, là ý của ba sao?”
Ông Trương “Không, Phi Hùng Thiên nói muốn gặp con ..” Ông Trương nói rồi im lặng, vẻ mặt lo lắng, “Sao vậy?”
Trương Tấn Phong cả người toát ra sự độc ác: “Nhà họ Phi… đây là muốn nhà họ Trương chúng ta đoạn tử tuyệt tôn ” Hơn nữa mục tiêu chính là anh.
Phải một lúc sau, ông Trương mới hiểu được ý của Trương Tấn Phong: “Con có chắc không?”
“Ừm”
“Bọn chúng quá to gan rồi!” Ông Trương tức giận.
‘Võ Hạ Uyên yên lặng đứng sang một bên, bây giờ nói ra lời này thì có ích gì?
Diệp Sâm đã cẩn thận xây dựng phác đồ điều trị, nhưng hiệu quả rất ít.
Võ Tư Hàm biết được tin, trực tiếp gọi Bùi Thịnh đang ở nước ngoài xa xôi trở về, Bùi Thịnh cùng với Diệp.
Sâm trước mắt cũng được coi là nhân tài xuất chúng trong giới y học, hy vọng có thể xoay chuyển phần nào.
Võ Hạ Uyên một bước không rời túc trực ở bệnh viện, mấy ngày sau cả người tiều tuy phờ phạc đi rất nhiều, Trần Anh Thư và Võ Tư Hàm có thời gian cũng qua.
Hôm nay khi Võ Hạ Uyên đang dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt lãnh đạm, không nhìn ra được chút cảm xúc gì, nghe thấy tiếng bước chân từ gấp gáp từ xa chạy đến, Võ Hạ Uyên mở to mắt, nhìn thấy Trần Anh Thư.
Trần Anh Thư giữ chặt Võ Hạ Uyên, quan sát xung quanh một lượt, lúc này mới thấp giọng nói, “Chuyện mà cậu nói, hôm qua chị Tố đã liên lạc với tớ rồi!”
‘Võ Hạ Uyên hai mắt sáng lên’Bọn họ vẫn ổn chứ?”
“Rất tốt, hiện tại sóng gió có liên quan đến Kim Hoàn Đông chưa hoàn toàn lắng xuống, chị Tố không dám nói với hai người, lo lẳng rõ gây thêm phiền phức cho tổng giám đốc.
Trương, nên đã gọi điện cho tớ.
“Trần Anh Thư có chút kích động; Tớ đã nói với chị Tố đại khái về tình hình của Đức Minh.
Chị Tố nói là cậu không cần phải lo lắng, hai cuốn sổ tay y tế mà chị ấy đưa cho cậu có thể giúp được rất nhiều.
Chị Tố nói nếu cậu không hiểu, hãy đưa nó cho Diệp Sâm hoặc Bùi Thịnh.
Chị ấy không tận mắt nhìn thấy tình hình của Đức Minh nên không dám kết luận bừa bãi.
“
‘Võ Hạ Uyên trong lòng chấn động, đúng vậy, trong tay cô còn có thứ này!
Buổi chiều hôm đó, Diệp Sâm cầm lấy cuốn sổ tay, cùng trao đổi với Bùi Thịnh để xem xét, sau đó vô cùng ngạc nhiên “Đây là quyển nguyên gốc” Diệp Sâm thấp giọng nói.
Võ Hạ Uyên: “Hả?”
“Giá trị học thuật rất cao.
Có thể nói hầu hết các lý thuyết y học tiên tiến hiện nay đều dựa trên những điều này.
Điều khủng khiếp là từ trước đến nay chưa có ai nhìn thấy thứ này”Diệp Sâm cầm lấy cuốn sổ y học; Đáng tiếc là chữ viết tối nghĩa khó hiểu.
“
‘Võ Hạ Uyên buột miệng: ‘Tôi có thể hiểu được.
Diệp Sâm nhìn Võ Hạ Uyên cầm lại cuốn số với vẻ mặt hoang mang, nói chắc như đỉnh đóng cột: “Để tôi nghĩ cách, mọi người trông chừng Đức Minh”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...