Buổi trưa, Phùng Bảo Đạt gửi tin nhắn cho cô: “Bà chủ, tổng giám đốc Lệ đã gọi cơm cho cậu chủ nhưng anh ấy vẫn chưa ăn, nhìn có vẻ như không có khẩu vị lắm.
Đoàn phim có một nhà bếp đặc biệt, lúc ‘Võ Hạ Uyên đi lãnh cơm đã đến coi một lần, nhìn có vẻ khá sạch sẽ.
Võ Hạ Uyên cầm điện thoại di động suy nghĩ một hồi, sau đó đi tới chỗ đạo diễn Lý nói: “Đạo diễn Lý, tôi có thể dùng phòng bếp một chút được không?”
Đạo diễn Lý vẻ mặt khó hiếu liếc mắt nhìn Võ Hạ Trâm một cái sau đó nói: “Cô cứ sử dụng đi, cứ nói với họ tôi cho cô dùng là được”
Võ Hạ Uyên gửi một tin nhắn khác cho Phùng Bảo Đạt, dặn dò anh ta 30 phút sau đến nhà bếp của đoàn làm phim.
Trong phòng bếp có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Võ Hạ Uyên làm một số món mà Trương Tấn Phong thích ăn như cá hấp, sườn heo kho, rau xanh xào, cộng thêm một đĩa tôm, và một cái bánh gato cho Trương Đức Minh.
Động tác gọn gàng trôi chảy, bật cả hai bếp làm vô cùng thuần thục, lúc đầu người đầu bếp ngồi trong góc nghịch điện thoại, cứ nghĩ là những ngôi sao yêu kiều bên ngoài muốn dày vò người khác một chút, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm bốc ra thì không bình tĩnh được: “Ai da, cô gái, cô từng làm đầu bếp à?”
“không, người nhà rất kén ăn, lâu dần cũng biết chút ít” Võ Hạ Uyên cười giải thích.
Người đầu bếp đó giơ ngón tay cái lên: “Tay nghề không tồi”
Nhà sản xuất Trần xoa xoa tay đi từ ngoài cửa vào, đôi mắt béo ục quấn lấy Võ Hạ Uyên, sau đó ra hiệu cho người đầu bếp kia đi ra ngoài: “Thơm như vậy? Làm sao cô biết tôi đói bụng?”
‘Võ Hạ Uyên kéo khóa túi chứa hộp đựng cơm lại, không còn chút đồ thừa nào, bình tĩnh nói: “Cái này không phải cho ông, nếu nhà sản xuất Trần đói bụng, thì đi nói với người đầu bếp ban nấy đi”
Nhà sản xuất Trần đặt một tay bên người Võ Hạ Uyên: “Nhưng tôi chỉ muốn ăn món ăn cô làm thôi.”
Suýt chút nữa Võ Hạ Uyên đã phun ra.
Cô cầm túi thức ăn xoay người định rời đi, nhưng nhà sản xuất Trần đột nhiên đi tới chặn đứng trước mặt cô, giở trò lưu manh: “Hiện tại không có ai, cô đừng giả bộ với tôi”
“Giả bộ cái gì?” Võ Hạ Uyên một bên lên tiếng chất vấn một bên hạ quyết tâm nếu như thằng cháu trai này dám động tay động chân với cô thì cô sẽ phế bỏ một cách của ông ta, cho dù ồn ào đến tai của đạo diễn Lý cũng không sao: “Tôi đã có chồng có con, nhà sản xuất Trần nghĩ rằng tôi đang giả bộ cái gì chứ?”
“Tôi cũng có vợ con nha, nhưng điều này không thể ngăn cản tôi có mối quan hệ khác.”
Sau khi nghe mấy lời này thì Võ Hạ Uyên cười gắn: “Đồ cặn bã”
Nhà sản xuất Trần không quan tâm chút nào, đưa tay ra muốn sờ cằm của Võ Hạ Uyên: “Phụ nữ các người không phải thích… ai dat”
Nhà sản xuất Trần còn chưa kịp nói xong thì cả người đã bay ra ngoài, phần thân trên của ông ta trực tiếp đáp vào chảo nấu ăn lớn.
Lửa nấu ăn vừa mới bị dập tắt, chảo nóng đến mức có thể chiên trứng, lúc này nhà sản xuất Trần hét lên một tiếng kêu như tiếng lợn kêu, sau đó bị người nhấc lên ném trên mặt đất.
Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Phùng Bảo Đạt, ‘Võ Hạ Uyên tiến lên giữ chặt anh ta lại: “Bỏ đi, bỏ đi, ông ta cũng không làm gì tôi c Phùng Bảo Đạt đá mạnh một cú: “Nếu bây giờ tổng giám đốc Lệ đứng ở chỗ này thì ông ta đã sớm chết rồi”
Nhà sản xuất Trần miễn cưỡng từ cơn đau thấu tìm gan của mình mà phục hồi lại tinh thần, chỉ vào Phùng Bảo Đạt chửi ầm lên: “Mày có biết tao là ai không?”
“Rất nhanh sẽ biết thôi” Phùng Bảo Đạt cầm lấy cái túi trong tay Võ Hạ Uyên, tay kia kéo nhà sản xuất Trần như bao tải, ngữ khí không cho phép người khác phản bác: “Bà chủ tiếp tục đi, tôi mang người đi trước.”
Võ Hạ Uyên há miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì, dạy cho nhà sản xuất Trần một bài học cũng tốt.
Vê cảnh đối thủ của Đinh Ngọc Mai và Đỗ Minh Thông đã quay ròng rã trong hai giờ đồng hồ, đừng nói Đỗ Minh Thông, ngay cả đạo diễn Lý cũng không thể chịu đựng được nữa.
Lần cuối cùng hô “cät”, đạo diễn Lý trực tiếp đập vỡ chiếc cốc bên cạnh rồi chỉ vào.
Đinh Ngọc Mai mà mắng: “Rốt cuộc là cô có làm được hay không? Nếu không được thì tôi sẽ thay người ngay lập tức! Cô cho rằng không phải cô là không được sao?”
Định Ngọc Mai nghe phải thay người thì hoàn toàn biến sắc, vội vàng nói: “Để tôi thử lại một lần nữa đi đạo diễn Lý”
Lần này rất tốt, chỉ quay một lần đã qua, ý đồ của Đinh Ngọc Mai chắc là muốn… tiếp xúc với Đỗ Minh Thông nhiều hơn.
Cho dù là tính tình của Đỗ Minh Thông có tốt đến đâu đi nữa thì ngay lúc này sắc mặt cũng không khỏi u ám.
“Anh Thông, từ lúc bắt đầu bấm máy đến bây giờ chúng ta vẫn chưa có phương thức liên lạc của nhau đó” Đinh Ngọc Mai đi đến trước mặt Đỗ Minh Thông: “Có thể kết bạn facebook chứ?”
“Xin lỗi, tất cả thông tin liên lạc của tôi đều do người đại diện định đoạt” Đỗ Minh Thông vặn chai nước uống, vẻ mặt cứng ngắc.
Nhưng Đinh Ngọc Mai lại không có mắt nhìn, vô cùng khoa trương kêu “a” một tiếng: “Không phải chứ, anh Thông, bây giờ đã là thời đại nào rồi chứ? Nghệ sĩ cũng có tự do cá nhân của mình, liệu người đại diện của anh có.
quá độc đoán hay không? Tất cả những thứ này đều…” Câu nói của Đinh Ngọc Mai đã biến mất trong đôi mắt lạnh lùng và tràn đầy tức giận của Đỗ Minh Thông “Tôi không đánh phụ nữ” Đỗ Minh Thông ném chai nước rỗng vào thùng rác: “Nhưng nếu cô còn dám nói xấu người đại diện của tôi thì đừng trách tôi không khách sáo”
Đối với Võ Hạ Uyên, Đỗ Minh Thông luôn cảm thấy kính trọng và biết ơn, nếu không có cô thì anh ta đã không có được thành tựu như ngày hôm nay.
Có thể nói phần lớn lý tưởng trong cuộc sống của Đỗ Minh Thông đều do công lao của Võ Hạ Uyên mà thành, Định Ngọc Mai là cái thá gì mà dám chỉ trích cô?
“Cái miệng của cô ấy lúc nào như vậy, anh đừng có tức giận với cô ấy” Chung Sở Kiều nhìn sơ tình hình một chút, đi tới an ủi Đỗ Minh Thông: “Loại phụ nữ này trước đây chắc anh cũng gặp không ít rồi đi?”
“Không giống nhau” Sắc mặt của Đỗ Minh Thông tốt hơn một chút: “Trước kia tôi là người minh bạch, loại nữ nhân này không thể dính dáng đến tôi được”
“Vậy anh đối với người đại diện của minh..” Chung Sở Kiều có lòng riêng.
“Cô nghĩ gì vậy?” Đỗ Minh Thông bật cười, đưa tay lên vuốt nhẹ tóc mái của Chung Sở Kiều.
“Chị Hạ Uyên đã có gia đình, tôi chỉ đơn thuần là cảm kích chị ấy thôi, ơn tái tạo tôi, hiếu chưa?”
“Hiếu rồi” Chung Sở Kiều cúi đầu, lỗ tai đỏ bừng Hai ngày sau, Võ Hạ Uyên cũng không gặp lại nhà sản xuất Trần lần nào, trong một lần ăn cơm, cô nghe đạo diễn Lý nói rằng nhà sản xuất Trần hình như bị bệnh, rất nặng, ông ta vẫn đang nẵm viện, có thể phải vài ngày nữa mới có thể trở lại Nhìn thấy bộ dạng mờ mịt của Đỗ Minh Thông, Võ Hạ Uyên nhỏ giọng nói: “Hôm đó lúc ông ta đang muốn động tay động chân với chị trong nhà bếp thì bị Phùng Bảo Đạt bắt gặp”
Đỗ Minh Thông cả kinh: “Tại sao em chưa nghe chị nói qua?”
“Chuyện này thì có cái gì tốt để nói chứ?”
‘Võ Hạ Uyên cười nói: “Cho dù không có Phùng Bảo Đạt, thì với cơ thể béo ục bia rượu đó của nhà sản Trần cũng sẽ bị chị đấm cho hai đấm thôi”
Đỗ Minh Thông bị chọc cười Đinh Ngọc Mai phát hiện ra sự tương tác giữa hai người nên quay sang nói với Chung Sở Kiều: “Cô Hạ Uyên đó có quan hệ rất tốt với anh Thông à?”
Câu này nói không lớn không nhỏ, đạo diễn Lý siết chặt đũa, cau mày liếc nhìn Đinh Ngọc Mãi Dáng vẻ ăn cơm của Chung Sở Kiều trông rất tao nhã, nghe cô ta nói vậy thì lạnh nhạt: “Cô Hạ Uyên là người đại diện của anh Thông, có gì mà ngạc nhiên chứ?”
Giả bộ cái gì chứ? Đinh Ngọc Mai suýt chút nữa đã buột miệng thốt lên, càng thêm khinh thường Chung Sở Kiều hơn nữa, rõ ràng là chuyện cô ta thích Đỗ Minh Thông đều đã sắp viết lên hết trên mặt kia kìa, vậy mà còn giả bộ đứng đắn, không biết trong lòng đang mắng chửi đến mức nào rồi.
Khi nhà sản xuất Trần trở lại, đã thu liễm lại rất nhiều, chắc hản ông ta đã biết điều gì đ Võ Hạ Uyên luôn cảm thấy mỗi lần nhìn cô ông ta đều có bộ dạng hận không thể quỳ xuống khóc ròng ròng, muốn lấy cái chết để tạ tội.
“Anh Trần, khoảng thời anh không có ở đây em đã bị đạo diễn Lý mắng rất nhiều” Nhà sản xuất Trần chính là người nhét Đinh Ngọc Mai vào, lúc này nhìn thấy nhà sản xuất Trần giống như nhìn thấy người tri kỷ, không ngừng khóc lóc kể khổ: “Đỗ Minh Thông không phải hiền lành dễ dàng thân cận như người ngoài nói, hơn nữa còn vô cùng kiêu ngạo.
Còn Chung Sở Kiều thì không biết mệt ngày nào cũng vác cái mặt kênh kiệu, đương nhiên, quá đáng nhất chính là Võ Hạ Uyên, chỉ là một người đại diện nho nhỏ thôi…
‘Câm miệng đi!” Đột nhiên nhà sản xuất Trần giống như bị gim phải cái đuôi, nhảy dựng lên chỉ vào mũi Đinh Ngọc Mai mắng: “Người đại diện nho nhỏ? Chỉ cần một câu nói của cô ta, phong sát cô là chuyện trong nháy mắt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...