Nếu không phải Đỗ Minh Thông có tâm tư ngay thẳng thì dựa theo phong cách của Trương Tấn Phong, anh đã sớm xử lý cậu ta một cách thản nhiên rồi, giờ thì hay, lại nhảy ra thêm một Khương Thi nữa.
“Cá vược Nhật hấp, ăn không?” Cắm Võ Hạ Uyên để trên ngực anh, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt đẹp và lông mi mỏng của anh.
Người đàn ông của mình đẹp trai quá, Võ Hạ Uyên nghĩ thầm.
Trương Tấn Phong nghẹn hết nửa ngày mới không nhịn được mà khẽ cười một tiếng: “Đi, ăn cơm.”
Mỗi ngày Võ Hạ Uyên đều hỏi tình hình sức khỏe của Trương Tấn Phong rất đúng giờ, cũng xem như ổn định cơn giận của anh.
Đến ngày thứ năm, Trương Tấn Phong đã bình phục, đi làm như bình thường, nhưng việc này lại cho Võ Hạ Uyên một lời cảnh báo, một lần cảm vặt thôi mà cũng kéo dài lâu như vậy.
Mấy ngày nay, Võ Hạ Uyên đã đăng ký cho Khương Thi mấy lớp huấn luyện.
Võ Hạ Uyên vẫn còn nhớ vẻ mặt ngây ngẩn ngu ngơ của Khương Thi khi lần đầu hỏi anh ta muốn làm gì.
“Cậu tới Thiên Thần lâu như vậy rồi, Lưu Nguyên Cường chưa từng huấn luyện theo giờ cho cậu sao?” Võ Hạ Uyên vô cùng kinh ngạc.
Cho dù là Đỗ Minh Thông, mỗi tuần cũng phải đến học ở chỗ giáo viên Học viện Điện ảnh.
Khương Thi cúi đầu: “Chưa”
“Vậy hợp đồng trước đây của hai người bàn bạc kiểu gì vậy?” Võ Hạ Uyên phải xác nhận một chút.
Khương Thi mím môi, thấp giọng nói: “Giai đoạn đầu sẽ trực tiếp cho tôi tài nguyên tốt, sau đó thì không được nữa, cần tôi đi tiếp rượu, mấy lần đều là mấy bà lớn tuổi” Khương Thi ngừng một chút, giống như đang đè nén cái gì, sau đó mới điều chỉnh giọng điệu: “Tôi không bằng lòng, Lưu Nguyên Cường liền đánh tôi”
Đỗ Minh Thông ngồi trên sô pha đọc lời thoại quảng cáo đột nhiên ngẩng đầu.
Mấy năm nay anh ta lăn lộn một cách vô định trong giới giải trí, trước đây cũng từng gặp được phụ nữ có tiền, nhưng anh ta không thỏa hiệp.
Giờ Khương Thi cũng không thỏa hiệp, nhưng lại phải chịu mấy trận đòn độc ác.
Đỗ Minh Thông bỗng nhớ ra, Khương Thỉ cũng chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi mà thôi Mấy ngày sau đó, thái độ của Đỗ Minh Thông đối với Khương Thi đã tốt hơn rất nhiều.
Trước kia nhìn thấy chỉ gật gật đầu, giờ.
đã có thể đối diện mà trò chuyện một lúc.
Võ Hạ Uyên nhìn mà vui mừng, nhưng không hề tin tưởng Khương Thi một trăm phần trăm.
Cô đã dặn dò Đỗ Minh Thông và Trân Duy Hòa đừng vội nói cho Khương Thi biết thân phận thật sự của cô.
Huấn luyện thể năng cường độ cao li: tục mấy tháng, thiếu niên yếu ớt đã dân có đường cong rắn chắc, cả người nhìn có vẻ có tỉnh thần hơn trước kia nhiều rồi.
Hiện tại, Facebook của Khương Thi do Võ Hạ Uyên quản lý.
Cô thử chụp mấy tấm ảnh cho.
Khương Thi rồi đăng lên, quả nhiên liền dậy sóng, nhưng trong số đó không ít bình luận cảm thán khí chất của Khương Thi đã thay đổi rồi ‘Võ Hạ Uyên chụp màn hình những bình luận này đưa cho Khương Thỉ: “Cậu xem, bất kể là nhà báo hay là fan, ánh mắt đều sáng như tuyết kìa.
Sự thay đổi của cậu vẫn sẽ có người nhận ra như khi trước”
Đây là lần đầu Võ Hạ Uyên nhìn thấy nụ cười trong sáng như vậy ở Khương Thi.
Cậu ta nói: “Em biết rồi, chị Uyên” Nói xong liền tiếp tục đi tập luyện.
Võ Hạ Uyên nhướng mày, vô cùng vừa lòng.
Cô đặc biệt dặn dò PT có thế tăng cường độ lên một cách thích hợp, chính là muốn xem Khương Thi có trở mặt hay không.
Ai ngờ cậu thiếu niên lại vẫn kiên cường đi tiếp.
Cùng lúc đó, lại có bộ phim do đạo diễn nổi tiếng làm tìm tới Đỗ Minh Thông.
Bắc Phùng Lâm Nam Phan Lập, lời này không phải là nói chơi đâu.
Mấy năm nay, đạo diễn Lâm đã dốc hết sức cho phim truyền hình, Phan Lập thì nghiêm túc quay phim điện ảnh.
Đầu tiên họ mời Đỗ Minh Thông đến casting, sau đó nói không làm nam chính được thì làm nam phụ cũng được.
Võ Hạ Uyên biết, thứ bọn họ nhắm trúng chưa hẳn là kỹ thuật diễn xuất của Đỗ Minh Thông, mà là độ nổi tiếng trước mắt của anh ta.
Ai biết Đỗ Minh Thông cũng không chịu thua kém, ôm kịch bản nghiên cứu thật kỹ hết mấy ngày, để đến ngày casting khiến Phan Lập liếc một cái đã vừa lòng!
Phan Lập có việc cần ra nước ngoài một chuyến, bữa tiệc bàn hợp đồng tối này do bên sản xuất tới bàn.
Võ Hạ Uyên thuận tiện dẫn theo Khương Thi, hi vọng có thể kiếm được mấy vai có cảnh có lời thoại.
Nền tảng của Khương Thi quá kém, không thể nóng vội.
Đối với việc này, tất nhiên Khương Thi cảm kích cả một ngàn lần.
Anh ta không ngờ Võ Hạ Uyên lại cho mình cơ hội nhanh như vậy.
Đỗ Minh Thông lấy một chai nước từ phía sau ra, quay đầu thấy đôi môi khô đến tróc da của Khương Thi, anh ta mở nắp chai đưa cho Khương Thỉ: “Uống chút đi.”
Khương Thi được quan tâm mà kinh ngạc: “Cảm ơn anh Thông!”
Võ Hạ Uyên nhìn một cái, không nói gì Bọn họ đều biết, thật ra Khương Thi chưa hoàn toàn hòa hợp được, thậm chí còn mang theo chút lấy lòng và cẩn thận dè dặt.
Chắc hẳn trước kia đã ở chỗ Lưu Nguyên Cường như vậy rồi.
Bỏ đi, từ từ thôi.
Xe dừng dưới khách sạn, Đỗ Minh Thông và Khương Thi đeo khẩu trang, lần lượt xuống xe.
Cửa phòng vừa mở ra đã có khói sương lượn lờ, mấy nhân viên chủ chốt của bên sản xuất đang ngồi bên trong uống trà, hút thuốc không ngừng lại được.
Võ Hạ Uyên chỉ nhíu mày một chút rồi trên mặt lập tức phủ lên nụ cười.
“Ai dô! Ngôi sao lớn Minh Thông đến rồi!
Mau vào đây mau vào đây!”
Trần Duy Hòa không thích những việc như thế này, liền trốn trong xe chơi trò chơi, mà lúc này có ba người đi vào, bọn họ lại chỉ nhìn thấy được Đỗ Minh Thông.
Đến khi mọi người đều đã ngồi ổn định mới có người dời tầm mắt đến chỗ Khương Thi: “Vị này… nhìn hơi quen mắt nha”
“Khương Thi” Võ Hạ Uyên thoải mái giải thích.
“À à à, nhớ ra rồi!”
Tuy là nói vậy, nhưng có nhớ ra thật thì cũng tỏ vẻ khinh thường, dù sao thì danh tiếng của Khương Thí căn bản là không ổn.
“Xem tình hình này, giờ Khương Thi là nghệ sĩ của cô Uyên à?” Lại có người hỏi “Không sai” Võ Hạ Uyên đáp Mấy người đối diện trao đổi ánh mắt một hồi, không khí nhất thời có chút vi diệu.
Đỗ Minh Thông nâng ly rượu lên: “Khương Thi nhỏ tuổi hơn tôi, tính ra thì là em trai tôi, sau này vẫn mong các vị lão làng đây thông cảm nhiều hơn.”
Tất nhiên mọi người đều đồng ý.
Khương Thi cúi đầu, khóe mắt hơi khó chịu.
Trước kia cậu ta còn ghen tị với Đỗ Minh Thông như thế, hận không thể tiêu diệt Đỗ Minh Thông thật nhanh, thật không ngờ Đỗ Minh Thông lại có ngày sẽ giúp cậu ta.
“Ngồi yên” Võ Hạ Uyên hạ giọng: “Khi tôi với anh Thông của cậu mới bắt đầu bàn hợp đồng, tình hình còn khó chịu hơn nhiều cái cậu đang phải đối mặt bây giờ, đi đâu cũng bị người ta ghét bỏ, nhưng thực lực mới là đạo lý cứng rắn nhất”
Lời của Võ Hạ Uyên thật sự rất có tác dụng trấn an lòng người.
Khương Thi hít sâu một hơi, gật gật đầu.
Mọi người nói chuyện phiếm trên trời dưới biển, Võ Hạ Uyên thỉnh thoảng nhấp mấy ngụm rượu, tỉnh táo mà ngồi tiếp chuyện.
Vai diễn của Đỗ Minh Thông là do đích thân Phan Lập mở miệng, ăn cơm chỉ là qua một quy trình thôi.
Hiện giờ cơm no rượu đủ rồi, người bên sản xuất lấy hợp đồng ra, dựa theo những điều khoản trước đó đã nói, đưa cho Đỗ Minh Thông xem.
Đỗ Minh Thông nhận lấy, chuyển sang cho Võ Hạ Uyên.
Động tác này bị mấy người tinh ý ở đây phát hiện.
Quan hệ của nghệ sĩ và người đại diện rất kỳ diệu, khi kiếm tiền cứ như anh em cùng một mẹ vậy, một khi có tranh chấp lợi ích thì trở mặt cũng chỉ là chuyện trong giây phút thôi.
Nhưng nhìn thái độ của Đỗ Minh Thông đối với Võ Hạ Uyên, quả thực là tin tưởng một trăm phần trăm.
“Không vấn đề gì, ký đi” Võ Hạ Uyên trả hợp đồng lại cho Đỗ Minh Thông.
Nhà sản xuất nhìn xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp của Võ Hạ Uyên mấy cái, cười mở miệng nói: “Nếu cô Uyên đã dẫn Khương Thi đến đây rồi, chúng tôi cũng không thể để cậu ấy về tay không được.
Trùng hợp, bên này tôi còn mấy vai diễn, hôm khác sẽ gửi cho cô Uyên, mọi người chọn một vai đi”
Hào phóng vậy sao? Võ Hạ Uyên vui mừng nhưng không khỏi bắt đầu cảnh giác.
Cô vẫn luôn tin tưởng sẽ không có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chỉ có cạm bẫy rơi xuống thôi.
“Vậy thật sự là cảm ơn ngài Vương rồi.
Hay là thế này, hôm nào tôi cũng mời ngài ăn bữa cơm”
“Được thôi được thôi” Nhà sản xuất vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra.
Võ Hạ Uyên thấy ông ta lập tức đứng dậy, giống như gặp được bạn cũ vậy: “Sao bây giờ chị mới tới?”
“Nhớ tôi rồi à2” Người đi vào là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nhìn có vẻ đã sắp năm mươi tuổi rồi.
Tuy chăm sóc tốt nhưng một khi cười lên thì nếp nhăn ở khóe mắt không thể nào che giấu được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...