Không phải người nào khác đang chặn đường Võ Hạ Uyên mà chính là Khương Thì.
Cảm giác tôn tại của Khương Thỉ trong khoảng thời gian này dường như vô hình, nếu như cậu ta không tìm tới cửa, Võ Hạ Uyên suýt chút nữa quên mất có một người như vậy.
“Có chuyện gì không?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Khương Thi căn môi nhìn xung quanh nói: “Chị Võ Hạ Uyên, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
Khương Thi là nghệ sĩ của Lưu Nguyên Cường.
Mặc dù cô không biết Khương Thi muốn nói gì, nhưng miệng lưỡi ở công ty rất đáng sợ.
Cô và Lưu Nguyên Cường nổi tiếng là mâu thuẫn với nhau.
Nếu để bị người khác nhìn thấy thì chắc chắn không có gì tốt cả, cho nên hai người đã chọn lên chỗ công cộng ở tầng hai nói chuyện.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Khóe mắt Khương Thi đỏ ửng khi nghe thấy lời này, sau đó hít sâu một hơi nói: “Cái này, chị Võ Hạ Uyên, nghe nói chị vẫn có thể dẫn dắt thêm một nghệ sĩ nữa, chị có thể dẫn dắt em được không?”
‘Võ Hạ Uyên hơi ngạc nhiên.
Phạm Minh Trạch thực sự đã nói với cô về điều này, nhưng trước khi đưa Đỗ Minh Thông nổi tiếng một cách hoàn toàn, Võ Hạ Uyên không có ý định làm như vậy.
“Không được, dẫn dắt một mình Đỗ Minh Thông đã rất mệt rồi.
Gần đây cậu ấy có rất nhiều quảng cáo, tôi phải đi theo cậu ấy”
Nhắc tới quảng cáo, trong lòng Khương Thi không kìm được nỗi ghen tị, cậu ta đã ở nhà hơn nửa tháng rồi, đến một giọt nước hoa Lưu Nguyên Cường cũng không có mua cho, hai ngày trước không dễ dàng gì được anh ta đưa đi ăn cơm.
Còn tưởng rằng là gặp nhà đầu tư nào đó, ai biết được lại đi gặp một bà lão… Khương Thi không khỏi buồn nôn khi nghĩ đến việc tận mắt chứng kiến bà lão đó, sáng nay nghe đồng nghiệp nói về chuyện Võ Hạ Uyên có thể dẫn dắt thêm một nghệ sĩ nữa, trong lòng liền động tâm, cậu †a cũng không muốn ở dưới trướng Lưu Nguyên Cường nữa.
“Chị Võ Hạ Uyên~” nhìn Khương Thi có vẻ suýt khóc: “Em vẫn còn trẻ, em muốn bắt đầu lại! Xin chị hãy giúp em”
‘Võ Hạ Uyên đã sớm qua cái tuổi dễ dàng động lòng, cô cau mày nhìn Khương Thì: “Lưu Nguyên Cường là người quản lý vàng, anh ta không thể đối xử tệ với cậu được, Khương Thị, cậu có bao giờ tự đi tìm lý do không?”
“Nguyên nhân sao?” Khương Thi lộ vẻ bối rối.
“Theo tôi biết nguồn vốn mà Lưu Nguyên Cường tìm cho cậu lúc đầu là rất tốt.
Là do bản thân cậu không biết nằm giữ” Võ Hạ Uyên chân thành nói: “Khương Thị, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, nhất là trong ngành giải trí.
Tôi có thể nâng đỡ Đỗ Minh Thông lên là do Đỗ Minh Thông có sự chăm chỉ và kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cậu ấy.
Còn cậu thì sao? Hãy suy nghĩ kỹ xem, cậu có điều gì hấp dẫn người khác không?
Gương mặt thực sự là thứ không thể thiếu trong vòng tròn giải trí này.
“
Khương Thi khi được nói đến điểm yếu chí mạng này thì ngay lập tức ngừng nói.
“Tôi không thể cướp người của Lưu Nguyên Cường.
Cùng ở một công ty với nhau không nên quá đáng như vậy” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Chờ một ngày nào đó Lưu Nguyên Cường chủ động đá cậu, hoặc là nếu cậu có tài năng đặc biệt nào đó thì lại đến tìm tôi”
Sắc mặt Khương Thi tái nhợt dựa lưng vào tường, ánh sáng trong mắt tắt dần.
Võ Hạ Uyên cũng không quan tâm đến Khương Thi nữa, trực tiếp đi thang máy lên tầng ba.
Ở dưới tầng, Lưu Nguyên Cường ném tàn thuốc vào tường, vẻ mặt ảm đạm, Khương Thi đúng là diễn xuất còn chưa đạt! Còn Võ Hạ Uyên, nếu không có cô ta, chẳng phải cả công ty Thiên Thần này anh ta muốn gì thì sẽ có đó sao? Bây giờ thì tốt rồi, Phạm Minh Trạch đích thân mở miệng nguồn vốn đầu tư dành cho.
Đỗ Minh Thông là tốt, muốn anh ta cắm mặt vào đâu đây?
Không đời nào! Lưu Nguyên Cường hạ quyết tâm rằng ngay cả khi anh ta có phải bỏ cuộc, anh ta cũng sẽ không làm cho Võ Hạ Uyên sống tốt hơn đâu! Nghĩ về điều này, Lưu Nguyên Cường gọi điện thoại tới số đi Bộ phim truyền hình “Thịnh thế” đạt được thành công chưa từng có.
Đạo diễn Lâm hào hứng gọi điện cho Đỗ Minh Thông và nói rằng ông †a sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, lúc đó Đỗ Minh Thông phải có mặt ở đó.
Đỗ Minh Thông nghĩ rằng đây có thể là tác phẩm cuối cùng của đạo diễn Lâm, cho nên anh ta cũng đã sẵn sàng đồng ý.
Phía bên kia, Võ Hạ Uyên rốt cuộc cũng bỏ được nửa ngày rảnh rồi nói chuyện với đám chị em.
Vẫn là ở cửa hàng của Bùi Tố, căn phòng trang trí với màu đỏ tươi đem lại cảm giác cổ kính.
Bùi Tố lại tặng cho họ mỗi người một bộ áo dài, mỗi bộ có hoa văn cổ điển và tinh tế đặc trưng.
“Lần sau cậu đến, có thể mang theo tên nhóc Đỗ Minh Thông kia đi được không” Bùi Tố mang vẻ u mê thở ra một vòng khói, giọng nói quyến rũ khiến người ta không khỏi mềm nhũn: “Tớ đã xem “Thịnh Thế rồi, đứa nhỏ này rất hợp khẩu vị của tớ.”
“Hợp khẩu vị của cậu sao?” Võ Hạ Uyên nhướng mày: “Cậu có cần tớ thông báo cho anh Kim Hoàn Đông của cậu không?
Trên mặt Bùi Tố thoáng hiện vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, cô ấy mỉm cười, dụi điếu thuốc vào cánh tay Võ Hạ Uyên: “Hiểu chuyện rồi, còn dám trêu đùa tớ sao!”
“Chọc ghẹo cậu chỗ nào vậy?” Trần Anh Thư nuốt hớp nước ngọt lim xuống họng: “Tình cảm của anh Đông dành cho chị Tố đây thật sự khiến trời đất cảm động mà.
Nhắc đến Kim Hoàn Đông, dưới mắt Bùi Tố hiện lên một tầng sương mờ, Võ Hạ Uyên không biết chính xác Bùi Tố đã trải qua những gì mới có tính cách như ngày hôm nay, nhưng cô biết rằng Kim Hoàn Đông đã sưởi ấm Bùi Tố bằng cả trái tim nồng ấm.
“Đúng rồi, cậu cầm lấy thứ này đi” Bùi Tố đưa cho Võ Hạ Uyên một cái bình làm bằng bạc nguyên chất.
Hai mắt Võ Hạ Uyên sáng lên: “Đây là cái gì vậy?”
“Vòng tròn giới giải trí rất phức tạp.
Hiện tại Đỗ Minh Thông đang sáng rực dưới ánh đèn sân khấu, có quá nhiều người ghen tị, nói không chừng cậu ít nhiều cũng bị ảnh hưởng”
Bùi Tố nhẹ nhàng nói: “Tớ nghe anh Đông nói rằng họ thích sử dụng loại thuốc này.
Một ly rượu pha thuốc có thể hủy hoại cậu thân bại danh liệt.
Sau này cậu sẽ phải tham dự rất nhiều yến tiệc, đừng uống những thứ linh tinh.
Trước khi uống rượu hãy uống thứ này vào thì sẽ không gặp rắc rối gì nữa rồi.”
Trần Anh Thư giật mình cướp cái bình trong tay Võ Hạ Uyên: “Chị Tố, chị là thần tiên à? Làm sao chị lấy được thứ này?”
“Cũng lâu rồi, tự tớ làm ra” Bùi Tố hít một hơi thuốc: “Năm đó tớ vì muốn giết hai người nên đã tìm mọi cách”
Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư liếc nhau, cũng không có ý định thăm dò bí mật của Bùi Tố, nhưng Bùi Tố lại nói tiết các cậu sao? Thực ra tớ đã kết hôn và có một đứa con rồi.”
Võ Hạ Uyên cẩn thận hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ư?” Ánh mắt Bùi Tố lạnh lùng: “Sau đó người đàn ông đó dùng thủ đoạn hung ác giết chết con tớ để cứu người phụ nữ anh ta yêu, bởi vì khớp với nhóm máu của người phụ nữ đó.”
“Đồ khốn nạn!” Trần Anh Thư chửi rủa.
“Cũng không phải?” Bùi Tố đổi sang một tư thế thoải mái hơn: “Năm đó tớ rất thích anh ta, khi anh ta nói sắp kết hôn tớ đã rất vui.
Ai biết anh ta đã lừa dối, anh ta đã dùng tớ như ngân hàng máu rồi lấy cho người phụ nữ bên mình.
Vừa làm tình với mình lại vừa nuôi người phụ nữ đó.
Sau khi tớ mang thai không lâu thì người phụ nữ đó biết đến sự tồn tại của tớ.
Tình trạng của cô ta trở nên tồi tệ hơn, và cần được thay thế máu và tủy xương, vì vậy đứa trẻ đó đã không còn nữa rồi.”
“Chị Tố… Chị có hận anh ta không?”
“Hận sao?” Bùi Tố nhướng mày nói: “Từ hận cũng không đủ để diễn tả, tớ muốn lột da dóc xương anh tai” Giọng điệu của cô ấy đột nhiên trở lên đáng sợ: “Từ lúc người phụ nữ đó còn sống sót, tớ đã hạ quyết tâm.
Phải khiến họ trả giá!
Tớ sinh ra trong một gia đình làm bác sỹ nhưng lại theo bà nội, thích may vá.
Bởi vì chuyện này mà tớ muốn nối nghiệp nghề y của cha để lại, ngày đêm nghiên cứu một trăm lẻ bảy cách khiến người ta chết một cách đau khổ, hai trăm mười ba loại độc tố cực mạnh có thể phá hủy nội tạng.
Tớ hy vọng bọn họ có một ngàn kiếp để có thể thử từng thứ một!”
‘Võ Hạ Uyên nghe xong lạnh cả sống lưng.
“Thật đáng tiếc” Bùi Tố rất thất vọng: “Người phụ nữ đó đã bị tớ giết chết nhưng người đàn ông kia đã chạy trốn mất rồi”
“Chạy trốn rồi sao?” Trần Anh Thư hỏi: “Chị Tố có biết anh ta đi đâu không?
“Tớ đã cho người điều tra, chỉ cần anh ta còn sống” Bùi Tố găn từng chữ một: “Thì nhất định đừng hòng chạy thoát, dù anh ta có ở chân trời góc bể nào tớ cũng sẽ tìm ra”
Hận đến tận xương tủy, vậy yêu từ đâu ra?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...