Đạo diễn Lâm vội vàng bảo người thả thắng xuống, dưới sự giúp đỡ của Đỗ Minh Thông, Diệp Vĩ Thanh ôm Võ Hạ Uyên ra khỏi đầm nước, sau khi vứt xuống câu “gọi bác sĩ” thì ôm Võ Hạ Uyên chạy thẳng đến khách sạn.
Đỗ Minh Thông cùng đạo diễn Lâm theo sát phía sau, không lâu sau ở chỗ đó chỉ còn lại mình Trân Thanh Tâm và trợ lý của cô ta, đến cả nhân viên công tác cũng tránh đi.
Trần Thanh Tâm hung hăng cắn môi, tức đến mức mặt mũi vặn vẹo.
Đối lại là bình thường, cái loại cá lớn bắt nạt cá yếu này rất phổ biến, tất cả mọi người chỉ cần nhịn một chút là qua, nhưng hôm nay thì khác, ảnh đế cùng Đỗ Minh Thông không hề do dự nhảy xuống cứu người, đến cả vẻ mặt của đạo diễn Lâm cũng thay đổi, điều này có nghĩa là hành động nhỏ kia của Trần Thanh Tâm đã bị mọi người biết, và bọn họ không có ý định cho qua, điều này khiến đám người nhân viên công tác có cảm giác tán đồng và thoải mái, đồng thời cũng không hẹn mà cùng tránh xa Trần Thanh Tâm.
Ngôi sao đang hot thì thế nào? Tất cả mọi người đều là người, ra khỏi cánh cửa này thì ai quen biết ai?
Trần Thanh Tâm hung ác nói: “Trở về!”
‘Võ Hạ Uyên bị Diệp Vĩ Thanh ôm trở lại phòng, sau đó người đàn ông quay lại đóng cửa phòng, cứ như vậy đứng cách xa vài bước nhìn Võ Hạ Uyên đang ngồi ở trên giường.
Anh ta vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc lúc Võ Hạ Uyên ở trong đầm nước ngẩng đầu lên, ánh nắng trên đỉnh đầu chiếu xuống, trên người cô đã bị nước rửa sạch chỉ còn một cỗ trắng h, nhưng nó lại có hiệu ứng ánh sáng riêng, đôi mắt của cô không phải là một đôi mắt hẹp dài quyến rũ mà là một đôi mắt hạnh, bên trong mắt như có một làn nước trong mắt của mùa thu, bố sung cho nhau càng thêm rung động.
Hóa ra bộ dạng thật sự của cô chính là như vậy, trên mặt Diệp Vĩ Thanh bình tĩnh, nhưng tim anh ta đang đập loạn cả lên “Cô…” Diệp Vĩ Thanh trầm giọng: “Cô muốn sửa sang lại một chút không? Một lát nữa bác sĩ đến rồi”
Võ Hạ Uyên hơi sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng nhận ra Diệp Vĩ Thanh có ý gì, quả nhiên anh ta đã nhìn thấy.
Võ Hạ Uyên chui ra khỏi chăn, đi vào toilet, khi cô đi ra đã khôi phục lại bộ dáng lúc trước.
Cho dù Diệp Vĩ Thanh có bình tĩnh thế nào thì bây giờ anh cũng có chút kinh ngạc, thật sự có thể thay đổi vẻ mặt sao.
“Là một loại kem ngụy trang.
Võ Hạ Uyên nhỏ giọng nói: “Có thể tạm thời thay đổi khuôn mặt, nhưng gặp nước là sẽ mất”
Diệp Vĩ Thanh: “Tại sao lại không dùng bộ dáng thật gặp mọi người.
”
‘Võ Hạ Uyên xấu hổ cười, không nói gì Diệp Vĩ Thanh cũng không muốn đi đào bí mật của người ta, anh gật đầu: “Tôi sẽ giữ bí mật giúp cô”
Võ Hạ Uyên nhìn anh ta với ánh mắt cảm kích, bị cô nhìn như thế, trong đầu anh ta lập tức hiện lên ánh mắt đầy nước kia của cô, nhịp tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, anh vội vàng quay đầu sang một bên.
Ngay sau đó cửa phòng bị gõ vang là Đỗ Minh Thông: “Chị Uyên, bác sĩ tới”
Diệp Vĩ Thanh mở cửa ra, khỏi phục lại bộ dạng thong dong lúc trước, yên tĩnh đứng ở một bên.
Đỗ Minh Thông kỳ quái nhìn Diệp Vĩ Thanh và Võ Hạ Uyên, nhưng nghĩ đến vết thương của Võ Hạ Uyên nên anh ta không nghĩ nhiều nữa.
Sau khi bác sĩ kiểm tra tổng quát một phen thì nói: “Không sao, không bị tổn thương đến xương cốt, tôi kê đơn cho cô hai hộp cao, bôi lúc sáng và tối, hai ngày sau sẽ không có việc gì”
Bác sĩ là một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi, lại có thêm một chòm râu dê, ăn mặc khá giản dị, không hiểu sao trên người thỉnh thoảng lại lộ ra một cỗ hương vị thần tiên.
Võ Hạ Uyên không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.
“Chị Uyên, còn đau không?” Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa đứng ở một bên, vẻ mặt hai người đều rất lo lắng.
Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì”
Trần Duy Hòa nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nói đùa: “Vẫn là Chị Uyên kiên cường, em còn chuẩn bị sẵn Thủy Mạn Kim Sơn cho chị tồi Võ Hạ Uyên vẫn lắc đầu, nếu như hôm nay.
Trương Tấn Phong ở đây, có lẽ cô sẽ khóc, dù sao lúc đấy cũng thật sự rất đau, nhưng trước mặt người khác cô cắn chặt răng không khóc.
“Cô không có mắt sao?” một tiếng quát mắng vang lên, Trần Thanh Tâm đẩy trợ lý của mình tới: “Còn không mau xin lỗi Cô Uyên đi”
Đám người đồng thời nhíu mày, cảm thấy kĩ năng diễn xuất của Trần Thanh Tâm…
Không tốt lắm.
Nhưng Trần Thanh Tâm vẫn còn tiếp tục, nói xin lỗi một cách rất không có tâm, hoàn toàn chính là thái độ xin lỗi qua loa: “Thật xin lỗi Cô Uyên, cái người trợ lý này của tôi làm việc lúc nào cũng hậu đậu, vừa rồi nếu không phải cô ta đụng vào tôi thì làm sao tôi có thể đẩy ngã cô được?”
Trần Duy Hòa hừ lạnh: “Thật không? Chị Uyên đứng cách xa miệng hồ nước hai mét, chẳng lẽ người trợ lý này của cô là lực sĩ à?
Đẩy còn hơn cả bò húc?”
Ánh mắt Trần Thanh Tâm tối lại: “Nếu vậy thì Cô Uyên nói xem muốn xử lý như thế nào?”
Võ Hạ Uyên biết sự kiên nhãn của Trần Thanh Tâm đã hết, một ngôi sao đang hot như cô ta phải hạ mình xin lỗi một người đại diện bé nhỏ như cô đã là một “món quà” to lớn rồi, thế là cô nhẹ giọng nói: “Không cần, cứ để như vậy đi”
Trong mắt Trần Thanh Tâm hiện lên một kia kiêu ngạo, cô ta biết Võ Hạ Uyên sẽ không dám làm gì: “Vậy tôi thay trợ lý của tôi cảm ơn Cô Uyên”
“Cô biết không?” Đúng lúc này Diệp Vĩ Thanh đột nhiên mở miệng, anh lắng lắng nhìn vào Trần Thanh Tâm, nói rõ ràng rành mạch từng chữ một: “Tôi đã hợp tác với nhất nhiều ngôi sao nữ, cô chính là người duy nhất khiến tôi muốn từ bỏ kịch bản”
Vẻ mặt Trần Thanh Tâm đột nhiên trắng bệch.
Diệp Vĩ Thanh nói xong thì quay người rời đi, Trần Thanh Tâm ngu ngơ mấy giây rồi hoảng sợ đuổi theo: “Anh Lâm, anh Lâm!”
Đạo diễn Lâm đứng ở cửa xem xét vết thương của Võ Hạ Uyên, hơi sợ hãi khi nhìn thấy người cô bị quấn đầy băng gạc, thế là ông 1a lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh cho Phạm Minh Trạch, thuận tiện giải thích một phen, đẩy hết trách nhiệm lên đầu Trần Thanh Tâm, ông ta cũng không muốn gánh một chút nào.
Phạm Minh Trạch trả lời rất nhanh, là ba cái dấu chấm than Không thể không nói cái thuốc cao Trung Y này rất có hiệu quả, mặc dù mùi không dễ ngửi nhưng ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Võ Hạ Uyên cảm thấy cơn đau trên người dịu đi rất nhiều, bả vai có thể hơi nhúc nhích được một chút.
Đỗ Minh Thông gõ cửa phòng, bê đồ ăn sáng vào: “Chị Uyên, phòng bếp nấu chút cháo, chị ăn một chút đi”
Võ Hạ Uyên đã đánh răng rửa mặt xong từ lâu, thấy vậy thì liền nói: “Mấy chuyện nhỏ này em cứ giao cho Trần Duy Hòa là được, em không cần phải làm đâu”
“Không có gì” Đỗ Minh Thông hơi cúi đầu, một lát sau mới trầm giọng nói: “Chị Uyên, còn đau không?”
Võ Hạ Uyên ngẩn người: “Không sao”
“Là lỗi của em” Đỗ Minh Thông vô cùng tự trách: “Dù sao chị cũng là một cô gái, đáng lẽ em nên bảo vệ tốt cho chị”
“Ai mà biết cô ta sẽ làm như vậy chứ” Võ Hạ Uyên không để ý chút nào: “Nếu cảm thấy có lỗi thì hãy cố gắng quay phim cho tốt”
Đỗ Minh Thông gật đầu.
Sau đó cửa bị đẩy ra, Trần Duy Hòa hưng phấn chạy vào: “Chị Uyên, anh Kiên, có tin tốt nè.
Đỗ Minh Thông nhắc nhở: “Lần sau nhớ gõ cửa”
“Đã nhớ đã nhớ, còn không phải là vì em quá vui sao?” Trần Duy Hòa cười đến nỗi miệng ngoác đến tận mang tai.
‘Võ Hạ Uyên: “Chuyện gì mà em vui vậy?”
“Mọi người chưa xem facebook à?” Trần Duy Hòa đóng cửa phòng, nhỏ giọng nói: “Sáng sớm hôm nay có tin tức Trần Thanh Tâm phẫu thuật thẩm mỹ được đăng trên tất cả các trang mạng, bài đăng có lý có cớ, không giống giải”
Đỗ Minh Thông cong môi: “Đột nhiên như: vậy?”
“Cái này gọi là ác giả ác báo” Trân Duy Hòa “hừ hừ” hai tiếng: “Ai bảo cô ta thích đi bắt nạt người khác!”
Chưa nói tới Võ Hạ Uyên có bao nhiêu vui vẻ, mối thù với Trần Thanh Tâm nhất định cô sẽ tính toán với cô ta, nhưng bây giờ chưa phải là lúc, cô không muốn đắc tội người khác, ai biết đối phương lại nổ xe trước, hơn nữa lại vào đúng thời điểm này… Có phải quá là trùng hợp không?
Khi đến phim trường, Võ Hạ Uyên mặc một chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân, thành công che khuất được vết thương trên người, Diệp Vĩ Thanh chậm rãi đi lên phía trước: “Đỗ Minh Thông không cần cô phải nhìn chẵm chăm suốt ngày như vậy”
Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Nhìn chăm chãm mới yên tâm”
Diệp Vĩ Thanh nghe vậy thì không nhiều lời nữa, ngồi ở một bên nghịch điện thoại, sau đó gửi một tin nhãn cho chú mình: “Có thể cướp người đại diện Võ Hạ Uyên của Thiên Thần không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...