Võ Hạ Uyên vô cùng sợ hãi, cô biết người như Phan Công Bảo thực sự có thể làm ra loại chuyện này.
“Cút ngay đi” Nhìn thấy khuôn mặt toàn là mỡ của Phan Công Bảo đang dần dần sáp tới, Võ Hạ Uyên hét lên thất thanh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng “ầm”
vang lên, cửa phòng bị người khác đá ra, giây tiếp theo là tiếng kêu vang thảm thiết của Phan Công Bảo.
Võ Hạ Uyên vẫn đang chìm trong tuyệt vọng và xấu hổ, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai dịu dàng trước mặt một lúc lâu cũng không thể nhận ra đây là ai.
Đối phương nhanh chóng cởi áo vest khoác lên người Võ Hạ Uyên, sau đó cởi dây thừng cho cô.
Võ Hạ Uyên hoảng sợ ngồi xuống, vội vàng lui vào trong góc.
“Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em đâu, là anh đây” Trong mắt người đàn ông đẹp trai dịu dàng có vài phần đau lòng, anh ấy dịu dàng nói với cô: “Nhớ ra anh không?”
Võ Hạ Uyên dần dần bình tĩnh lại, cô cố gắng nhìn kỹ mới phát hiện ra đây không phải người đàn ông đã cứu cô lần trước sao?
Bấy giờ, Phan Công Bảo giống như chiếc bao.
tải bị người đàn ông trước mặt lôi ra ngoài, trong miệng không ngừng kêu rên thảm thiết.
Võ Hạ Uyên quấn chặt lấy chiếc áo vest mới được khoác lên người, nhiệt độ cơ thể còn sót lại trên áo khiến cô an tâm hơn một chút: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh ở phía trước cửa khách sạn đợi một người, sau đó nhìn thấy em bị người đàn ông kia lén lén lút lút mang vào khách sạn, anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng” Anh ấy vừa nói, trong mắt lại thoáng hiện lên một chút u ám: “Xin lỗi, là anh đến muộn”
Trùng hợp như vậy? Lại trùng hợp một lần nữa sao?
“Cám ơn anh” Dù là thế nào thì người đàn ông này cũng đã giúp cô thoát khỏi hành vi câm thú của Phan Công Bảo, Võ Hạ Uyên vô cùng cảm kích.
“Không có gì” Người đàn ông này có một loại khí chất phi thường, dáng vẻ anh ấy cúi đầu nói chuyện rất dễ khiến cho người đối diện có cảm giác được tôn trọng.
Nhưng Võ Hạ Uyên đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, nên anh ấy càng như thế này thì sẽ càng khiến cô cảnh giác hơn.
Mặc dù cảm thấy hơi ngại nhưng Võ Hạ Uyên vẫn không nhịn được, đành mở miệng hỏi: “Hình như anh thích quan tâm đến chuyện của tôi quá nhỉ?”
Sau một hồi im lặng, người đàn ông bình tĩnh trả lời: “Làm sao anh có thể không quan tâm được chứ?”
Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn anh ấy, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Người đàn ông mỉm cười: “Đầu tiên, anh xin tự giới thiệu.
Anh tên là Lê Thành Danh, mà bố anh là người bảy trước bị nhiễm trùng đường tiết niệu phải đổi thận và chính em là người đã tặng ông ấy quả thận đó.”
Võ Hạ Uyên nghe vậy thì kinh ngạc không thôi, hóa ra mọi chuyện là như vậy.
“Có… có thể đó không phải là tôi quyên tặng”
Võ Hạ Uyên không muốn lừa anh ấy: “Lúc ấy tôi thực sự rất cần tiền, quả thận đó là tôi bán”
“Cũng không sao cả.” Lê Thành Danh thản nhiên nói: “Nhóm máu gấu trúc của ông ấy cực kỳ hiếm, nếu không có thận của em thì chắc chắn bố anh sẽ không thể nào vượt qua được.
Cho nên em vẫn là ân nhân cứu mạng của nhà họ Lê bọn anh.
Sau này anh có đến tìm gặp để cảm ơn nhưng em đã rời khỏi đó, không ngờ bao nhiêu năm như thế lại có thể gặp lại em ở đây”
Năm đó Võ Hạ Uyên bán xong thận thì lập tức mang tiền đến cho nhà họ Phan.
Sau đó vội vàng chạy khỏi cái vực sâu muôn trượng đó, anh ấy không tìm thấy cũng là chuyện đương nhiên.
“Anh Danh… anh nghiêm túc quá rồi.
Năm đó…” Mới nói được một nửa, bụng dưới cô bỗng nhiên cảm thấy một trận đau nhói truyền đến, cô không còn chút sức lực nào nữa.
“Cô Hạ Uyên?” Lê Thành Danh đỡ lấy bả vai của Võ Hạ Uyên, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô thì anh ấy dứt khoát ôm cô chạy về phía bãi đậu xe.
“Con tôi…” Võ Hạ Uyên gắt gao nắm lấy cổ áo của Lê Thành Danh: “Cứu lấy con tôi…”
Lê Thành Danh nặng nề nhìn Võ Hạ Uyên: “Được”
Cơ thể của Võ Hạ Uyên vốn dĩ đã rất yếu, lại bị Phan Công Bảo hành hạ như vậy nên đứa bé ở trong bụng làm sao chịu được? Mọi thứ trước mắt đều trở nên chập chờn, lời của bác sĩ cũng chỉ ong ong bên tai cô.
Chờ đến khi cảm đau đớn khó chịu đều qua đi, cô khẽ quay đầu lại thì nhìn thấy Lê Thành Danh đang ngồi ở cạnh bên giường.
“Anh Danh…” Võ Hạ Uyên mở miệng gọi.
Lê Thành Danh vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động lập tức mở mắt ra: “Cô Hạ Uyên, cô thấy ổn hơn chưa?”
“Con tôi…”
“Đứa bé không sao.” Lê Thành Danh đứng dậy vén chăn cho Võ Hạ Uyên, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: “Nhưng bác sĩ nói cả em và đứa nhỏ đều không thể chịu được những đả kích”
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của Trương Tấn Phong © đang ở trước cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...