Nhà mới của Trương Trúc Phương ở ngay sát vách đi bộ hai ba phút liền đến, bà ta thật sự hài lòng đối với sự sắp xếp này.
“Bào Ngư thật ngoan, tới tới tới, bà cô cho ăn ngon” Trương Trúc Phương không để ý hình tượng ghé vào trên mặt thảm, vui vẻ trêu đùa đứa trẻ.
“Cô, bà cô!” Bào Ngư vui sướng hài lòng chạy tới, lập tức nhào vào trong ngực Lệ Tú Nhã.
“Ôi chao! Bà cô đón được cháu trai bảo Nhìn Trương Trúc Phương lại đút một miếng mứt hoa quả nhỏ cho Bào Ngư, Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ nói: “Cô, đừng nuông chiều thăng bé, miệng đều chiều hư rồi”
“Chiều hư thì chiều hư” Trương Trúc Phương không thèm để ý: “Đến lúc đó muốn ăn cái gì, mặc kệ trời nam đất bäc, bà cô đều mua cho Bào Ngư nhà chúng ta”
‘Võ Hạ Uyên cười cười, tiếp tục đan khăn quảng cổ.
Sắp vào thu rồi, Trương Tấn Phong người này chú ý hình tượng nhưng không chú ý giữ ấm, Võ Hạ Uyên cảm thấy vẫn là tự tay đan ấm áp hơn.
“Đúng rồi Võ Hạ Uyên, tiệc hoa sơn trà hai ngày nữa cháu có đi không?” Trương Trúc Phương hỏi.
‘Võ Hạ Uyên sững sờ, sao lại tới rồi?
“Cô cháu không đi, cô cũng biết cháu nghe thấy thứ kia lại thấy sợ hãi” Võ Hạ Uyên Xua xua tay.
Trương Trúc Phương hạ giọng: “Nhưng cô nghe nói Phùng Ngọc Chỉ sẽ đi”
Động tác trong tay Võ Hạ Uyên dừng lại “Cô chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn” Trương Trúc Phương nói, trên mặt kèm theo vẻ xem thường: “Hôm qua bà ta có mặt trong một tiệc rượu, còn ở đó chém gió nói hiện tại Phong Thiên phát triển không ngừng, con trai của bà ta có khả năng làm việc, hừ! Cũng không nghĩ một chút là công lao của ai, bị một người chị em của cô nghe được, sáng nay lúc nói chuyện phiếm với cô ấy, cô ấy nói với cô”
‘Sắc mặt Võ Hạ Uyên lạnh lùng, người này vậy mà không có một chút ăn năn hối lỗi sao.
.
“Võ Hạ Uyên , cháu không sao chứ?”
Trương Trúc Phương thấy Võ Hạ Uyên dần dần giận tái mặt, thật sự hù dọa người “Không có việc gì” Võ Hạ Uyên ôn hòa cười nói: “Cô, cô đi một mình cũng nhàm chán, cháu sẽ đi tiệc hoa sơn trà cùng với cô.
Hôm nay, Võ Hạ Uyên mặc một chiếc váy dài màu đỏ thắt eo, lưng đẹp trơn bóng như sứ trắng, cô xoã tóc xuống như ẩn như hiện càng khiến người ta mơ màng, thực ra cái váy này không quá trớn, xem như là kiểu dáng tương đối phổ biến nhưng chẳng biết tại sao Võ Hạ Uyên vừa mặc vào liền đẹp đến mức không gì sánh được, như một đóa hoa hồng đỏ rừng rực nở trong màn đêm.
Trương Trúc Phương nhìn thấy không nhịn được khen ngợi: “Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao mỗi một lần có tiệc rượu cháu thường chọn màu trắng trơn nhiều hơn”
Võ Hạ Uyên bật cười: “Cô cảm thấy cháu.
không kiểm soát được loại màu sắc này sao?”
“Không phải” Trương Trúc Phương lắc đầu: “Là quá có khả năng kiểm soát”
Thời gian của tiệc hoa sơn trà lần này là vào buổi tối, địa điểm được chọn trong một khu biệt thự ở nơi yên tĩnh hợp lòng người, đường đá quanh co lại có phong cách, gió lạnh thổi tới đều pha lẫn hỗn hợp mùi cỏ cây thơm mát.
Ngoài dự liệu chính là lần này vậy mà còn có mười mấy người đàn ông đều tương đối trẻ tuổi, quét qua phụ nữ cùng độ tuổi giống như lựa chọn đồ vật.
Đương nhiên có một vài người đàn ông đều nhìn thẳng sau khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên.
“Lại nhìn nữa cô sẽ móc mắt cậu ta ra!”
Trương Trúc Phương tức giận nói.
Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi: “Cô, bọn họ tới làm gì?”
“Còn có thể làm cái gì?” Trương Trúc.
Phương giễu cợt: “Tất cả đều có gia thế đến tìm vợ phù hợp với độ tuổi thôi, cũng không biết ai mở đầu trước, nhàm chán chết đi được”
Trên hội trường đã có người bắt đầu nghe ngóng tình hình Võ Hạ Uyên , chưa tới một lát bị người biết chuyện nghe được, đối phương lập tức cười không có ý tốt: “Người mặc váy đỏ kia là vợ của tổng giám đốc ET Trương Tấn Phong, các cậu chắc chản muốn chọn người †a sao?”
Một vài người đàn ông ngạc nhiên, sau đó.
không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng.
ET đối với bọn họ mà nói có thể nhìn mà không thể với.
Những lời này vừa vặn bị Phùng Ngọc Chỉ và Phùng Ngọc Ninh nghe thấy, trong nháy mắt sắc mặt Phùng Ngọc Chi sa sầm, sau đó khẽ nói: “Ngọc Ninh, lần này cháu hăng hái tranh giành, sáng con mắt lên, nhất định phải chọn một người ở tất cả các phương diện đều không tệ”
Phùng Ngọc Ninh khôn ngoan gật đầu: “Vâng cô”
“ôi Võ Hạ Uyên , Phùng Ngọc Chỉ tới rồi”
Trương Trúc Phương vỗ vỗ cánh tay Võ Hạ Uyên.
“Cháu nhìn thấy rồi cô, còn có cháu gái Phùng Ngọc Ninh của bà ta” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng.
“A, thổi phồng cháu gái mình giống như hoa, kết quả còn phải thông qua loại đường đi này tìm chồng, đưa ra mắt không cảm thấy làm cho người ta chê cười sao” Trương Trúc Phương giễu cợt.
“Dù sao cũng là người không còn mặt mũi nào nữa, làm sao sẽ để ý những thứ này?” Võ Hạ Uyên thản nhiên.
Trương Trúc Phương không khỏi liếc nhìn ‘Võ Hạ Uyên , cuối cùng bà ta cũng hiểu rõ loại cảm giác không hài hòa này là gì, thái độ thù địch, Võ Hạ Uyên vừa nhìn thấy Phùng Ngọc Chỉ liền biểu hiện ra rất nhiều lòng thù địch , cô không chửi ầm lên cũng không bị kích động nhưng không lí do làm cho người ta lạnh sống lưng.
“Cô Trương !” Có người kêu lên.
Võ Hạ Uyên xoay người vậy mà là Đồng Dung và Mai Nguyên Phương !
Chuyện năm đó của Trương Viễn Trạch là một đả kích không nhẹ đối với Mai Nguyên Phương, vẫn là Võ Hạ Uyên đưa tay kéo họ lên, sau này cả nhà họ chuyển ra nước ngoài, Mai Nguyên Phương là một cô gái tốt, thỉnh thoảng gửi bưu phẩm cho Võ Hạ Uyên , phần lớn là ảnh phong cảnh đẹp, bởi vì Võ Hạ Uyên có nhiều chuyện quấn trên người nên rất ít trả lời, không ngờ họ đã trở về.
Mai Nguyên Phương không giống với năm đó, mặt mũi hoàn toàn nở nang ra lại vô cùng xinh đẹp, chủ yếu là tinh thần này, loại tự tin kia làm cho cô nhìn thấy tưởng như nhìn thấy hai người khác nhau rõ rệt.
“Lớn hơn không ít” Võ Hạ Uyên thoải mái nói.
“Nếu không làm sao xứng đáng với sự giúp đỡ của cậu?” Mai Nguyên Phương thân mật kéo cánh tay Võ Hạ Uyên: “Cậu thật sự là càng ngày càng đẹp”
‘Võ Hạ Uyên cảm thấy ngại khi được khen: “Đúng rồi, đây là cô của tôi”
Mai Nguyên Phương lên tiếng chào: “Chào dì”
“Ôi, chào cháu chào cháu” Trương Trúc.
Phương cười nói: “Đứa nhỏ này thật lễ phép, nhìn xem gọi làm cho người ta thích”
Đồng Dung vui vẻ: “Nào có ạ, ngốc nghếch “Đây là phúc!” Trương Trúc Phương và Đồng Dung bãng tuổi nhau, hai người rất nhanh liền ở cùng một chỗ.
Võ Hạ Uyên chú ý thấy Mai Nguyên Phương đang chào hỏi ai đó, cô quay đầu nhìn lại phát hiện là Phùng Ngọc Ninh.
“Cậu quen Phùng Ngọc Ninh ?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Đồng Dung nghe vậy nói tiếp: “Quen trong phòng nhảy, cô gái kia nhìn dịu dàng, ít nói, cũng không tệ”
“Bà Mai à” Võ Hạ Uyên cười nói: “Bà vẫn hiền lành như vậy, người này chỉ nhìn bề ngoài sẽ không thấy gì Mai Nguyên Phương và Đồng Dung nhìn nhau, đều nghe thấy có chút gì đó khác.
thường trong lời nói của Võ Hạ Uyên.
Đồng Dung tin tưởng mắt nhìn người của ‘Võ Hạ Uyên,, vội vàng truy đến cùng: “Sao vậy cô Trương ?”
“Đừng nhắc nữa” Trương Trúc Phương rất chủ động, lập tức xua xua tay: “Xui xẻo!”
Hai người càng như vậy Đồng Dung càng không yên lòng: “Cô Trương, cô phải nói rõ với tôi một chút, Nguyên Phương còn định làm thân với Phùng Ngọc Ninh , nếu nhân phẩm có đề gì làm tổn thương Nguyên Phương nhà \y làm sao bây giờ?”
Võ Hạ Uyên không mở miệng ngược lại Trương Trúc Phương cực kỳ uyển chuyển nói một số chuyện Phùng Ngọc Chỉ đã làm, như vậy rất tốt, nếu như thông qua miệng Đồng Dung truyền đi, một truyền mười mười truyền trăm, mất mặt tuyệt sẽ không phải họ.
Đồng Dung luôn che miệng, sau khi nghe xong, phía sau lưng đều sắp ướt hết, Trương Tấn Phong là ai? Một nhân vật huyền thoại ngoài tâm với của mọi người, vậy mà Phùng Ngọc Chi cũng dám? Mặc dù Đồng Dung không hiểu rõ nhà họ Trương nhưng cũng biết Phong Thiên luôn do Trương Tấn Phong quản lý, sau này chờ Trương Thiên Định có năng lực, đừng nói là còn nguyên vẹn thậm chí khi trả trở về còn lớn mạnh gấp mấy lần, Phùng Ngọc Chỉ không cảm kích còn có thể làm ra loại chuyện như vậy?
“Đây đều là loại người gì vậy” Mai Nguyên Phương lẩm bẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...