Đêm nay Trương Tấn Phong ôm Võ Hạ Uyên, nghe mười mấy câu “em yêu anh”, mặc dù rất nhỏ, nhưng rơi vào trong lòng anh lại giống như sét đánh xuống.
Võ Hạ Uyên làm kiểm tra toàn thân dưới sự ép buộc của Trương Tấn Phong, không được từ chối, sau đó ôm báo cáo đi tìm Diệp Sâm, nghe Diệp Sâm nói vài cách đề bồi dưỡng thân thể.
Võ Hạ Uyên vừa đi vừa nhớ lại lời Diệp ‘Sâm nói nên đụng phải Phạm Đình Cảnh đang đi tới.
‘Võ Hạ Uyên cười cười, dùng ánh mắt hỏi thăm: ‘Sao anh lại ở đây?”
Phạm Đình Cảnh hiểu ý, chỉ chỉ lên tầng: “Đến thăm Lê Minh Khanh”
‘Võ Hạ Uyên ngạc nhiên, thăm Lê Minh Khanh sao? Không đúng, sao Lê Minh Khanh lại ở đây?
Pham Đình Cảnh mặt không đổi sắc nhìn đồ vật trong tay Võ Hạ Uyên, trong lòng biết ngoại trừ Trương Tấn Phong không ai có thể nhìn thấy gã, cho nên anh ta cũng không muốn giải thích, anh ta thế là trầm giọng nói: “Vậy cô là việc của mình đi, tôi đi lên trước”
Võ Hạ Uyên nhìn Phạm Đình Cảnh đi lên lầu, đứng ở phía dưới quan sát một chút, bọn họ đang ở tầng năm, Phạm Đình Cảnh đi lên tầng bảy, chẳng lẽ Lê Minh Khanh nhập viện rồi sao? Sao thế, bị Chúa trừng phạt rồi sao?
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, Võ Hạ Uyên không chỉ không cảm thấy thoải mái, ngược lại có còn có chút lo lắng ân ẩn.
Cô dường như đã bỏ qua chuyện gì đó.
Cùng ăn trưa với Trương Tấn Phong xong, sau khi nhìn thấy anh ngủ, quỷ xui thần khiến ‘Võ Hạ Uyên muốn đi lên tầng nhìn xem sao.
Cô ở đầu cầu thang tầng bảy xoắn xuýt một lúc, vừa đi vừa nhìn vào từng cửa sổ một, sau đó ngẩng đầu một cái, va vào một ánh mắt cười mà như không cười Lê Minh Khanh mặc đồng phục bệnh nhân kẻ sọc đang dựa tay vào tường, ánh sáng trong mắt gã tản ra, trở nên nhỏ vụn mà tĩnh mịch, gã xông đến nâng cằm Võ Hạ Uyên lên: “Em đi lên đây làm gì?” Nói xong nhíu mày lại: “À quên, cuống họng của em bị thương”
“Tốt hơn rồi” Võ Hạ Uyên cố gắng nói lớn tiếng một chút, cô nhìn thấy băng vải lộ ra trên vai trái Lê Minh Khanh.
Cô tất nhiên không phải người ngốc, thời gian cô trốn đi từ trên sân thượng đến bây giờ cũng mới chỉ năm sáu ngày, với độ cẩn thận của Lê Minh Khanh thì làm sao có thể để mình bị thương trong thời gian này, cũng không thể bị đang ở bệnh viện này, cách giải thích tốt nhất chính là vết thương do đêm đó mà có, nhân tiện bị Phạm Đình Cảnh nhét vào đây.
Thật ra hoàn toàn có thể lần theo dấu vết, nếu như cô chú ý hơn một chút, thì ánh mắt có vẻ giễu cợt trước đó của Phạm Đình Cảnh cũng có thể giải thích được.
Nhìn sắc mặt Võ Hạ Uyên, trong lòng Lê Minh Khanh cảm thấy buồn người, quả thật đúng là một trái tim có bảy lỗ.
“Mau về chăm sóc anh ta đi, tôi đi trước.
”
Lê Minh Khanh quay người nói.
Không ngờ Võ Hạ Uyên chặn trước mặt gã, cố sức nói chuyện: “Chỉ một mình anh sao?”
Lê Minh Khanh nhíu mày: “Tốt nhất là em nên gõ chữ đi”
Võ Hạ Uyên lắc lắc tay, ra hiệu không mang điện thoại.
Lê Minh Khanh bất đắc dĩ chỉ chỉ về phía trước: “Người của tôi đều đang trông coi ở cửa ra vào”
Võ Hạ Uyên thuận theo hướng gã chỉ nhìn nhìn, quả nhiên là một loạt vệ sĩ đứng sát tường… nhưng cũng không có ai chuyên chăm sóc gã cả.
“Sao em lại khờ như thế?” Lê Minh Khanh bỗng nhiên tiến gần đến bên tai Võ Hạ Uyên, vừa cười vừa nói.
Võ Hạ Uyên che tai tránh sang một bên, ảo não nhìn gã.
“Được rồi, đi về đi” Lê Minh Khanh thu lại ý cười, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén: “Tôi không phải người tốt, chuyện này em đã biết từ lâu rồi, cho nên không cần cảm thấy tội nghiệp cho tôi đâu, Võ Hạ Uyên” Lê Minh Khanh lưu manh cười một chút, “Trong lòng phải mạnh mẽ lên một chút, nếu không muốn một ngày lại đó lại bị tôi tính kế”
Võ Hạ Uyên trừng mắt, nhìn nhau mấy giây với Lê Minh Khanh, sau đó quay người đi.
Lê Minh Khanh nhìn bóng lưng của cô cười tự giêu một tiếng, ngay tại khoảnh khắc ‘Võ Hạ Uyên ngã xuống sườn núi, anh đã thật sự mất đi tư cách nghênh đón ánh nắng.
Người sinh ra ra bùn thì cũng nên chết trong bùn, không nên động vào những đồ vật còn sạch, Lê Minh Khanh cầm lấy phích nước trên bệ cửa sổ, từng bước một trở lại phòng bệnh.
Lúc chạng vạng tối, y tá đưa cơm tối đến, Lê Minh Khanh chán ghét liếc nhìn một cái, quyết định để đàn em đi mua đồ ăn khác về cho mình, ăn muộn một chút cũng được, cơm nước bệnh viện đúng là cho heo ăn, cùng lắm thì đợi thêm mười mấy tiếng nữa, gã muốn ăn đồ ăn nóng.
Nhưng đến khi y tá mở nắp lên, Lê Minh Khanh bỗng nhiên ngẩn người.
Gã nhìn chằm chằm bát cháo thịt nạc rắc hành lá rất đẹp mà ngơ ngẩn cả người, sau đó trầm thấp cười một tiếng, tóc mái xõa xuống che mất ánh mắt của gã, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc gì, gã cầm thìa, uống từng ngụm một.
“Thoải mái quá” Lê Minh Khanh dựa vào đầu giường, càng cảm thấy ghen ghét với Trương Tấn Phong, tên này kiếp trước cứu vũ trụ sao? Sao chuyện gì tốt cũng là anh ta hưởng hết.
Trong phòng bệnh †ầng năm, Võ Hạ Uyên đang đút cháo cho Trương Tấn Phong, điện thoại mở loa ngoài để trên đầu giường, giọng nói vui vẻ đắc ý của Trần Anh Thư truyền đến từ bên trong: “Chúng tôi tìm thấy Phan Hựu Minh rồi! Chờ tôi một chút, tôi xử luôn ông tai”
“Khoan đã” Trương Tấn Phong dặn dò: “Có một chút sổ sách chúng ta phải tính toán trước mặt ông ta.
”
“Đùa thôi” Trần Anh Thư vừa dứt lời, tiếng “âm ầm” vang lên, Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ nhíu mày, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ dũng mãnh khiêng pháo bất cần đời của Trần Anh Thư.
Mà nghe tiếng động như thế này trong lòng Võ Hạ Uyên mơ hồ xuất hiện một suy nghĩ.
Nếu như cô trở nên mạnh như Trần Anh Thư, hoặc không cần phải mạnh mẽ như thế, chỉ cần có được năng lực tự bảo vệ mình, có phải Trương Tấn Phong sẽ nhẹ việc hơn nhiều hay không, những chuyện đã từng trải qua là bài học cho Võ Hạ Uyên, chỉ có đầu óc tốt thôi thì không đủ.
Phan Hựu Minh bị Trần Anh Thư đạp một phát xuống dưới chân, ông ta hoảng sợ nhìn người phụ nữ này, nửa ngày mời từ trong răng nghiến ra được một câu: “Bỏ chân rai”
Ông ta nói chưa dứt lời, Trân Anh Thư đang nói chuyện lập tức đổi chân giẫm từ trên lưng ông ta lên trên mặt ông ta, còn rất không nể mặt mũi mà giảm hai phát: “Ông chính là đồ rác rưởi cặn bã, còn dám ra điều kiện với tôi?” Trần Anh Thư cúi người một chút nói, hạ giọng hỏi Phan Hựu Minh: “Ông từng đánh Võ Hạ Uyên?”
“Đánh rồi, thì sao?”
Màu son môi của Trần Anh Thư giống như một đóa hoa hồng trong đêm, cong lên mang theo một độ cong màu đỏ.
Đến lúc Võ Đức Huy chạy đến Phan Hựu Minh đã bị đánh đến sống không bằng chết, Trần Anh Thư bổ sung một cú đạp cuối cùng: “Bàn tay bẩn thỉu của ông mà cũng dám động vào cô ấy?”
‘Võ Đức Huy tiến lên kéo Trần Anh Thư qua một bên, lấy khăn tay ra lau sạch mặt và tay cho cô, ánh mắt nhìn Phan Hựu Minh trở nên cực sâu, nhưng lại vô cùng bình tĩnh phân phó cho người đứng sau: “Mang đi”
Phan Hựu Minh bị giam trong một căn phòng nhỏ hẹp mờ tối, mặt ông ta không đối sắc nằm trên mặt đất, trong mắt còn đầy vẻ đùa cợt trêu tức nhìn camera đặt ở trong góc tường.
“Thật sự là không có một chút ý định ăn năn nào” Võ Đức Huy nhàn nhạt nói.
“Vốn là một tên điên, anh trông cậy gì vào việc ông ta biết lỗi?” Trương Tấn Phong nói tiếp.
Võ Hạ Uyên nhìn qua khuôn mặt tái nhợt của Trương Tấn Phong, nhìn nhìn dáng vẻ bất cần của Phan Hựu Minh, trong lòng càng thêm tức giận.
Đêm đến, sau khi Trương Tấn Phong ngủ say, Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư ngồi trên thuyền đi về phía đảo hoang.
Trần Anh Thư giả chết nằm trên boong thuyền: “Tổng giám đốc Trương và anh cậu mà biết thì sẽ giết tớ”
Võ Hạ Uyên lắc đầu cười: “Không đâu”
“Giọng to hơn hôm qua một chút rồi đó”
Trần Anh Thư ngoài miệng phàn nàn, nhưng động tác lái thuyền cũng rất trơn tru: “Nói xem chúng ta đi làm gì đây?
“Lấy một thứ” Võ Hạ Uyên khàn giọng, cô nhất định phải làm cho Phan Hựu Minh quỳ xuống nhận tội
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...