“Nhìn vẻ mặt của con, là cô ấy” Anna đau đầu vuốt trán: “Con trai, con thật sự không kham nổi người phụ nữ này đâu, cô ta là vợ của người đàn ông đó”
“Ai?”
“Người cầm quyền của tập đoàn ET, là người gần đây đã làm náo loạn nền kinh tế nước Việt Nam” Anna nhìn thẳng Phạm Đình Cảnh: “Con không phải là đối thủ của cậu ta, cho dù là phải đi chăng nữa, mẹ cũng sẽ không để cho con vì một người phụ nữ mà lấy tiền đồ của cả gia tộc Charlson tham gia vào.”
Một hồi lâu Phạm Đình Cảnh không lên tiếng, nhìn không ra anh ấy đang suy nghĩ gì, ngay lúc Anna mất hết kiên nhẫn, anh ấy trầm giọng hỏi: “Mẹ muốn con làm gì?”
“Hoặc là trả Võ Hạ Uyên lại cho người đó, hoặc là giao lại cho Phan Hựu Minh” Anna trả lời: “Trước thì bán cho người đó một ân tình, sau thì chúng ta giũ sạch quan hệ.
Dù sao người cũng là do Phan Hựu Minh bắt cóc, để bọn họ tiếp tục đấu, hỏi tới thì chúng ta cứ nói không biết là được.”
Phạm Đình Cảnh rũ mắt xuống: “Con biết rồi mẹ, để con suy nghĩ đã”
Anna đứng dậy: “Mẹ sẽ không gặp cô ta, cho mẹ một câu trả lời càng sớm càng tốt, mẹ cảm thấy người đó chắc chẵn đã tra ra được điều gì đó.”
Sau khi Anna rời đi, Phạm Đình Cảnh vẫn ngồi ở tư thế như vậy thêm nửa tiếng, nhìn kỹ mới phát hiện hai tay đặt trên đầu gối của anh ấy hơi run.
Phạm Đình Cảnh chỉ mới phát hiện ra tình cảm của mình vào tối qua, sau đó chỉ mới tới rạng đông, đã bị phán tử hình, anh ấy không ngờ rằng Võ Hạ Uyên vẫn còn một thân phận này.
Tại sao cứ nhất định là người đó? Nếu đổi là người khác, anh ấy hoàn toàn sẽ không để vào mắt, giành thì giành thôi Giành lấy có được không?
Phạm Đình Cảnh đứng dậy và đi lên lầu.
Cửa phòng không đóng, Phạm Đình Cảnh đứng ở cửa phát hiện Võ Hạ Uyên đang ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh, làn gió thoảng qua mặt khiến vài sợi tóc con nhẹ bay.
Phạm Đình Cảnh lấy giấy và bút trong phòng làm việc, rồi bước vào phòng Võ Hạ Uyên.
Lúc này Võ Hạ Uyên mới để ý tới Phạm Đình Cảnh, cô vừa nặn ra một nụ cười, đã bị nhét một thứ gì đó vào trong tay, Võ Hạ Uyên cúi đầu nhìn, hiểu rằng Phạm Đình Cảnh có chuyện muốn hỏi cô.
Phạm Đình Cảnh ngồi bên cạnh Võ Hạ Uyên và im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Cô có người mình thích không?”
Võ Hạ Uyên gật đầu.
“Kết hôn chưa?”
Võ Hạ Uyên tiếp tục gật đầu.
Phạm Đình Cảnh kìm nén nỗi chua xót trong lòng, bình tĩnh nói: “Vậy được, cô giúp tôi phân tích một chút” Anh ấy ngập ngừng: “Tôi hình như đã thích một cô gái, nhưng cô ấy đã có người mình thích, cô nói xem tôi có nên không màng tất cả để cướp cô ấy lại không…”
Không đợi anh nói xong, Võ Hạ Uyên đã lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, Phạm Đình Cảnh cau mày: “Tại sao?”
‘Võ Hạ Uyên viết: Bởi vì cô ấy không thích anh, Việt Nam có một câu nói, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên.
Mây mù xao động trong đôi mắt xanh của Phạm Đình Cảnh: “Biết đâu ở bên nhau lâu sẽ nảy sinh tình cảm”
Võ Hạ Uyên läc đầu: Không phải tình cảm nào cũng sẽ nảy sinh theo thời gian, có những người có những chuyện, mà cả đời này không quên được.
Cô ấy đang nói về bản thân sao? Phạm Đình Cảnh nghĩ thầm.
Phạm Đình Cảnh nở một nụ cười vui vẻ: “Vậy tôi hỏi cô, nếu một ngày nào đó người cô thích thay lòng đổi dạ, nhưng cô lại yêu người đó, yêu đến chết đi sống lại, cô sẽ làm gì?”
‘Võ Hạ Uyên vội viết: Buông tay.
Phạm Đình Cảnh nhướng mày: “Chẳng phải là không cam tâm sao?”
‘Vẻ mặt Võ Hạ Uyên bình tĩnh, dường như không lo lắng chút nào về khả năng này, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: Đã từng cố gắng nhưng vẫn không được, không còn cách nào khác là buông tay, không có tình yêu, tôi không muốn anh ấy hận tôi.
Cô ấy sẽ hận mình sao… Đúng vậy, Phạm Đình Cảnh đã nhanh chóng có câu trả lời, Võ Hạ Uyên là một người yêu ghét rõ ràng, xung quanh cô ấy vạch ra đủ loại ranh giới khác nhau mà ở vị trí trung tâm đó, trước nay chưa bao giờ là anh.
“Yêu một người là phải buông tay sao?”
Phạm Đình Cảnh trầm ngâm: “Thật thú vị”
Võ Hạ Uyên Ninh nhíu mày suy nghĩ một chút: Có đôi khi yêu một người chính là yêu chính mình, đừng làm khó bản thân mình.
Phạm Đình Cảnh khẽ cười, lời này là để nhắc nhở anh ấy rằng giữ một người phụ nữ không yêu mình ở bên cạnh chính là làm khó bản thân mình.
Tội nghiệp anh ấy vừa mới mạnh dạn ngóc đầu ra, ánh mặt trời đã biến mất.
Cũng may là thời gian vẫn còn sớm, có thể kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Còn thứ tình cảm phức tạp và huyền diệu kia, quả thực là không hợp với anh ấy Phạm Đình Cảnh hạ quyết tâm.
Anh ấy đứng dậy rời đi, đi tới cửa phòng thì khựng lại: “Võ Hạ Uyên, nếu người đàn ông cô thích phản bội cô thì sao?”
Võ Hạ Uyên sững sờ một lúc, sau đó cười vô cùng nhẹ nhàng, như thể tất cả những ánh sáng ấm áp nhất đều được tỏa ra từ đôi mắt đó, cô mấp máy môi.
Phạm Đình Cảnh đã nhìn thấy, những gì Võ Hạ Uyên nói là: Anh ấy sẽ không bao giờ như vậy.
Trên thế giới này ngoại trừ những người không muốn nghỉ kị thì còn có một loại tình cảm khác gọi là không phải là đối phương thì không được.
Cũng giống như Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên, dù thế giới bên ngoài có phong ba bão táp ra sao thì thế giới của họ vân luôn được kết nối với nhau, sống chết không thể tách rời.
Hôm đó Võ Hạ Uyên đang phân loại nguyên liệu trong bếp, đột nhiên có một bóng người nhỏ nhắn đi vào, Võ Hạ Uyên chăm chú nhìn thì phát hiện đó là một khuôn mặt lạ.
Võ Hạ Uyên nghĩ thầm, Nina tự tiện liên lạc với Liliane, đã bị quản gia đuổi đi, người làm vườn cũng không biết vì lý do gì mà rời đi, biệt thự cần phải bổ sung người làm, đây hẳn là người mới đến.
Cô gái nhỏ có đôi mắt sáng ngời, vui vẻ nhìn Võ Hạ Uyên: “Bà chủ!”
Hai chữ này giống như nhát dao cứa vào linh hồn Võ Hạ Uyên, cô gần như đứng không vững, hai mắt càng ngày càng sáng, cô quờ quạng đưa tay ra, cô bé lập tức chụp lấy: “Bà chủ, mong cô nhất định phải bảo trọng, cô cứ yên lặng chờ, tổng giám đốc Trương đã chuẩn bị xong mọi thứ.”
‘Võ Hạ Uyên sững sờ một hồi, sau đó gật đầu lia lịa, nước mắt theo đó chảy dài trên má.
“Bà chủ, tôi mạo danh người khác để vào.
đây, không ở được lâu, cô không sao là tốt, cô…” Cô gái nhỏ cau mày thật sâu, không đành lòng nói: “Vẫn không thể nói chuyện, đúng không?”
‘Võ Hạ Uyên không trả lời, mà xoay người chấm nước viết lên bàn đá cẩm thạch: Anh ấy vẫn tốt chứ?
Đôi mắt cô bé đỏ hoe: “Tổng giám đốc Trương luôn nhớ nhung cô”
Võ Hạ Uyên lau nước mắt và nhét hộp sushi mới làm vào tay cô gái nhỏ.
“Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi nhất định sẽ giao cho tổng giám đốc Trương” Cô bé ôm chiếc.
hộp: “Bà chủ, tôi phải đi đây, cô bảo trọng”
Để xóa sạch quan hệ với Võ Hạ Uyên, cô gái nhỏ trước khi rời đi còn lấy thêm vài thứ đồ tạo thành một kẻ giả mạo người khác để vào nhà trộm đồ, còn người giúp việc thật sự đang ngất xỉu dưới tầng hầm chắc là cũng sắp tỉnh lại rồi.
Sơ hở lớn như vậy không phải là vận may của cô tốt.
Trong phòng ngủ chính, Phạm Đình Cảnh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình trên màn hình giám sát.
Anh ấy cảm thấy Trương Tấn Phong ức hiếp người quá đáng, vậy mà dám cử tay sai tới tận đây, anh ấy bước nhanh xuống lầu, vừa đến cửa phòng bếp, anh ấy đã lùi lại hai bước như vừa bị bỏng.
Tiếng nức nở bị đè nén, giống như cả người đang chìm trong một nỗi đau thương tột cùng.
Phạm Đình Cảnh giơ tay lên, sau đó lại nhẹ nhàng đặt xuống, dựa vào tường nghe Võ Hạ Uyên khóc một hồi lâu, hóa ra cô không hề bình tĩnh kiên cường như vẻ bề ngoài, hóa ra cũng có lúc cảm xúc của cô mãnh liệt đến như vậy, vỏn vẹn chỉ vì biết được tin tức của Trương Tấn Phong, gặp được người của anh ta, là có thể mất kiểm soát đến mức này sao?
Phạm Đình Cảnh đột nhiên hiểu rằng xuất phát điểm của câu hỏi ngày hôm đó anh ấy hỏi cô là sai, anh ấy hỏi chỉ là thích, nhưng giữa Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong rõ ràng là tình yêu ngấm vào tận xương tủy, bất kỳ cử động nào cũng sẽ đau đớn như long trời lở đất.
Mà những thứ này, anh ấy đều không hiểu.
“Thật đáng tiếc.” Phạm Đình Cảnh lẩm bẩm: “Tay nghề nấu ăn ngon như vậy” Sau này sợ là sẽ không thể ăn được nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...