Cưới Ngay Kẻo Lỡ


Thấy Võ Hạ Uyên và Phan Minh Tú quen nhau, sao Tô Vân Phương có thể bỏ lỡ cơ hội này, vẫn tìm chủ đề để bắt chuyện với Võ Hạ Uyên.
“Hôm đó, Minh Tú gặp chuyện, tôi đi rất gấp, chưa kịp chào hỏi tổng giám đốc Trương”
Tô Vân Phương bày ra vẻ mặt có lỗi: “Sau này có cơ hội, nhất định sẽ tới nhà thăm hỏi”
“Không sao.” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Tấn Phong sẽ không để ý những chuyện này”
Tô Vân Phương cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhìn Phan Minh Tú, cố gắng nói khẽ: “Bà chủ Trương này, tôi muốn hỏi, nhà họ Trương có thanh niên nào phù hợp để kết hôn không?”
Võ Hạ Uyên hơi ngừng lại, hiểu ý của Tô ‘Vân Phương, bà ta đang lựa chọn bạn trai cho Phan Minh Tú.

Nếu như có thể kết thân với nhà họ Trương thì chỉ có trăm lợi mà không có chút hại nào, nhưng mà “Có” Nhìn thấy ánh mắt Tô Vân Phương sáng lên, Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Nhưng cũng không tính là thanh niên giỏi giang gì.”
“Vậy à” Tô Vân Phương có chút thất vọng, mặc dù bà ta hi vọng con gái có thể gả cho một gia đình cao quý, nhưng cũng mong con rể không phải là người tầm thường.
“Cô Phan đáng yêu như thế, gia thế lại tốt, bà không cần phải lo lắng quá” Võ Hạ Uyên trấn an “Hi vọng có thể được như lời chúc của bà chủ Trương”
“Vậy… Cô Phan Minh Anh thì sao?” Võ Hạ Uyên khẽ hỏi.
Phan Minh Anh nghe vậy thì đi lên một bước, dịu dàng khách sáo nói: “Chờ em gái có được hạnh phúc thì tôi tìm người cũng không muộn”
“Có lòng vậy thì tốt” Giọng nói của Tô Vân Phương lạnh lùng: “Không uổng công tôi thương cô như thế”
Võ Hạ Uyên thầm nghĩ bà ta cũng thật mạnh miệng.

Dù sao thì Phan Minh Anh cũng là con gái của vợ lớn, là chị của Phan Minh Tú.
Sau khi Phan Minh Tú kết hôn, Tô Vân Phương cũng không sợ miệng lưỡi thế gian.

‘Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, thấy mấy bà chủ đang nhìn về bên này, xì xào bàn tán.
Võ Hạ Uyên thở dài, nếu Tô Vân Phương thông minh hơn một chút thì sẽ không làm như thế.
Một lát sau, Võ Hạ Uyên kiếm cớ đi toilet, cuối cùng cũng được yên tĩnh mấy phút.

Khi cô trở ra lại có chuyện xảy ra.
Phan Minh Anh rơi xuống nước.
Không biết thế nào, mấy người đang vui vẻ đứng cạnh hồ thì lại có hai người rơi xuống nước, trong đó có một người không biết bơi là Phan Minh Anh.

Lúc cô ta bị vớt lên thì sắc mặt trắng bệch, tỉnh táo được mấy giây thì lại hôn mê bất tỉnh, Phan Minh Tú đứng ở bên cạnh khóc, lại bị Tô Vân Phương giữ chặt lấy ống tay áo.
Giữa lúc đám người trò chuyện, Võ Hạ Uyên nghe được lời đồn không muốn nghe nhất, Phan Minh Tú đẩy Phan Minh Anh xuống nước.
“Bà chủ kia của nhà họ Phan thật giỏi, trước kia còn có thể giả vờ một chút, bây giờ thì hay rồi.

Người gì mà nghiêm khắc, nghiêm khắc với cả con gái vợ cả, nghiêm khắc trước mặt mọi người.

Mỗi ngày đều nghĩ cách để tìm chồng tốt cho con gái mình, chỉ tội Phan Minh Anh kia…”
“Ai nói không phải chứ? Cô gái Phan Minh Anh kia trâm tĩnh nghe lời như thế, mà mẹ con Tô Vân Phương còn không tha cho cô ấy.


Thật không dám tưởng tượng những năm qua cô ấy sống thế nào”
“Cứ nhìn xem, sẽ sớm có báo ứng thôi.”
Võ Hạ Uyên đứng ở phía sau đám người, nghe được thì nhíu mày.
Phan Minh Tú đẩy Phan Minh Anh xuống nước? Không, đây chỉ là cảnh tượng giả dối mà người ngoài nhìn thấy.

Nếu như nói là tự Phan Minh Anh ngã xuống người, Phan Minh Tú lại đang đứng cạnh thì sao? Rất ít người làm hại người khác mà phải trả cái giá là tự làm hại mình, cũng vì nguyên nhân đó nên người xem mới có thể nghĩ đến khả năng kia.
Nhưng bình thường, phía ngược lại khó có khả năng xảy ra mới là đúng.
Phan Minh Anh được đưa lên lầu nghỉ ngơi, lúc Võ Hạ Uyên đi qua không thấy mẹ con Phan Minh Tú.

Chỉ có mình Phan Minh Anh trắng bệch yếu ớt nằm trên giường, cô ta đã tỉnh, nghiêng mặt nhìn bên ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng động, Phan Minh Anh quay đầu lại, ý cười trong mắt kia lại bị Võ Hạ Uyên nhìn thấy.

Cô ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Không sao chứ?” Võ Hạ Uyên hỏi thăm.
Phan Minh Anh lắc đầu.
‘Võ Hạ Uyên vẫn đứng nguyên ở đó một lúc, bỗng nhiên nhìn về phía Phan Minh Anh “Dù cho nói thế nào, Phan Minh Tú thật sự xem cô là chị”

Ánh mắt Phan Minh Anh lóe lên vẻ sắc bén: “Tôi cũng xem Minh Tú là em gái của mình”
‘Võ Hạ Uyên mim cười: “Như thế là tốt nhất”
Võ Hạ Uyên rời đi, Phan Minh Anh nhìn bóng lưng của cô, như có điều gì suy nghĩ.
Lúc xảy ra chuyện rõ ràng cô ấy không có ở đó, sao lại nghi ngờ mình chứ?
Đến khi căn phòng hoàn toàn trở nên yên tĩnh, Phan Minh Anh để một cánh tay lên trán Một lát sau, bả vai cô ta khẽ run, sau đó càng run mạnh hơn nữa, cũng nghiêng người vùi mình trong chăn, thầm cười to! Nửa gương mặt của cô ta lộ ra ngoài mang đầy vẻ oán hận, không còn chút trầm tĩnh nào? Nhìn có cảm giác như bị thần kinh.
Đương nhiên, không ai phát hiện.
Lúc Võ Hạ Uyên ngồi lên xe, nhìn thấy Phan Minh Tú ủ rũ cúi đầu bị Tô Vân Phương dẫn về, trong mắt còn chứa nước mắt.
“Đi thôi.” Võ Hạ Uyên dim mắt, rốt cuộc đây cũng là chuyện của nhà người khác.
Trở về nhà, Trương Tấn Phong đang ôm Bào Ngư ngồi trước bàn ăn, một lớn một nhỏ nhìn vào bát, Võ Hạ Uyên nhìn qua lại thấy bọn họ buồn bã.
“Sao thế?” Võ Hạ Uyên đổi giày đi đến, thấy canh trứng bị khét trong chén.
“Tổng giám đốc Trương” Võ Hạ Uyên cố gắng bình tĩnh lại: “Xin hỏi, chỉ cần đập quả trứng và nấu một lúc, anh đã làm gì thế?”
Trương Tấn Phong nhẫn nhịn hồi lâu: “Anh không biết nấu”
Võ Hạ Uyên cố bình tĩnh lại, sau đó câm bát canh trứng đi vào phòng bếp.

Sau khi đóng cửa phòng bếp lại, cô vịn tường cười hơn nửa ngày.
Bào Ngư đã không còn uống sữa mẹ, mỗi ngày chỉ uống một cữ sữa bột.

Thãng bé và ba mình thích ăn canh trứng.
Mới nấu xong canh trứng đặt lên bàn, trang trí chút hành ngò, lại cho thêm xíu dầu vừng, nhìn thôi cũng làm người ta chảy nước miếng “Có phải đứng lâu đau chân không?”
Trương Tấn Phong nhìn mắt cá chân ửng đỏ của Võ Hạ Uyên, đau lòng nhíu mày: “Một hồi anh xoa cho em”

Tổng giám đốc Trương tự mình xoa bóp, nhất định Võ Hạ Uyên phải hưởng thụ.
Võ Hạ Uyên nhằm mắt lại hưởng thụ, sẵn tiện kể chuyện hôm nay cô đã chứng kiến: “May mà ba không tìm mẹ kế cho anh, em vừa nghĩ đến chuyện người ta đối xử khắt khe với anh, khắt khe…
“Không thể nào” Trương Tấn Phong tự tin cắt ngang lời cô: “Đó cũng là anh nghiêm khắc với người khác thôi.”
Võ Hạ Uyên: “..” Cũng đúng.
“Anh nói xem.” Võ Hạ Uyên nghiêng người chống đầu: “Tô Vân Phương không phát hiện được tính cách của Phan Minh Anh như thế sao?”
“Chỉ cần giả vờ giỏi thì có thể làm kẻ địch lơ là” Trương Tấn Phong mở chai đầu hoa hồng: “Em bớt tiếp xúc với Phan Minh Anh kia đi”
“Ừm”’ Võ Hạ Uyên gật đầu: ‘Ánh mắt cô ta nhìn người khác làm em cảm thấy không thoải mái”
“Không nói đến cô ta nữa” Trương Tấn Phong ôm Võ Hạ Uyên vào lòng: “Lâu nhất là một tuần, thì em sẽ nhậm chức.”
“Nhanh vậy sao?” Võ Hạ Uyên hồi hộp mong chờ, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Trương Tấn Phong: “Có huấn luyện trước khi nhậm chức không? Em đi xem sao”
Trương Tấn Phong nhíu mày: “Em muốn huấn luyện trước khi nhậm chức à.
Giữa trưa ngày hôm sau, Võ Hạ Uyên mặc trang phục bình thường xen lần trong đám người mới, dự định học quy định, sổ tay nhân viên của ET.
Phùng Bảo Đạt lái xe đi theo cách đó không xa, thông qua kính chiếu hậu mà nhìn gương mặt lạnh lùng tự cao của tổng giám đốc Trương nhà mình, trong lòng thở dài.
Trước mặt bà chủ, tổng giám đốc Trương vẫn là giây trước từ chối, giây sau lại đồng ý, thật sự là yêu thương vô cùng.
Lần này, thầy huấn luyện người mới chính là nhân viên đầy kinh nghiệm của ET.

Lúc đầu cũng không cần ông ta, nhưng ai ngờ trong đám học sinh lại có một vị Phật lớn chen vào.
Nhìn chiếc Cayenne đậu bên kia đường, nhân viên lão làng kia cảm thấy đó là mối đe dọa lớn nhất trong đời mình.
“Được rồi, mọi người lấy sổ tay nhân viên rồi, một lát tôi sẽ dẫn các bạn đi tham quan văn phòng ET” Nhân viên lão làng kia hăng giọng một cái, đôi mắt nhìn về phía vợ tổng giám đốc đang đọc sổ tay nhân viên, dự định biểu hiện tốt một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận