Cuộc đối thoại của Triệu Quang Khải và Ngô Thùy Anh vang lên rõ ràng trong phòng khách riêng, đã xảy ra chuyện gì thì chỉ cần bọn họ suy nghĩ cẩn thận một chút sẽ hiểu rõ, bố Triệu lúc này tức giận đến mức hôn mê.
Trương Tấn Phong cười lạnh: “Phùng Bảo Đạt, mau đánh thức ông ta dậy, bây giờ còn chưa tới lúc để chết đâu.
”
Bố con nhà họ Triệu bị Phùng Bảo Đạt dùng nước lạnh mạnh mẽ dội tỉnh.
“Tổng giám đốc Trương! Tổng giám đốc Trương!” Triệu Quang Khải bị buộc tay ra sau chỉ có thể bò tới bên cạnh Trương Tấn Phong như con sâu: “Tôi có thích cũng không dám, tôi không có cố ý! Là t‹ ‘ỡ lợn che mù mắt, là bị.
.
” Anh ta sửng sốt một chút, đột nhiên nhìn Phùng Ngọc Chỉ: “Là bà ta đã chỉ thị tôi làm”
Phùng Ngọc Chi vốn đã sợ hãi không thể giải thích, giờ phút này nghe được lời thú tội của Triệu Quang Khải thì thiếu chút nữa đã ngất đi, trong đầu tràn ngập lo sợ, giọng bà ta cũng thay đổi: “Anh nói bậy!”
“Tôi nói bậy hả?” Triệu Quang Khải cười nhạo, mặt đỏ lên, vô cùng thê thảm: “Là ai nhắn tin cho Võ Hạ Uyên với Trần Anh Thư tới khách sạn Hoa Bình?” Chuyện đã đến nước này, anh ta tất nhiên phải kéo theo người chết cùng.
Trong đầu Phùng Ngọc Chi trống rỗng: “Tin nhắn nào?”
Môi lạnh của Trương Tấn Phong khẽ mở: “Lục soát!”
Phùng Bảo Đạt kéo lấy Phùng Ngọc Chị, trong tiếng hét chói tai của bà ta, anh ta giật lấy điện thoại di động.
Trương Thiên Định vẫn cố ý bảo vệ, nhưng chuyện này đã quá lớn, anh ta cần phải biết rõ mẹ anh ta có tham gia vào chuyện này không!
Điện thoại không có mật khẩu bảo vệ, Phùng Bảo Đạt mở tin nhắn lên kiểm tra, sau đó sắc mặt anh ta trầm xuống, đồng thời sắc mặt Trương Thiên Định cũng thay đổi, anh ta vô thức buông tay khỏi người Phùng Ngọc Chi, trong lòng tràn đầy thất vọng.
Hai tin nhắn mới nhất đều có nội dung là: Khách sạn Hoa Bình, bốn giờ chiều.
Tuy rằng đều là dãy số lạ, những chắc chắn là số của Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư.
“Con trai?” Nhận thấy động tác của Trương Thiên Định, Phùng Ngọc Chỉ trống rỗng: “Sao vậy? Mấy người đang nhìn cái gì?”
Bà ta đưa tay muốn cướp lại, nhưng khi nhìn thấy rõ nội dung, mặt liền trắng bệch, liên tục lùi về sau: “Không … Không phải tôi làm! Tôi không có làm!”
“Thế nào, điện thoại của bản thân bà nhắn đi mà? Bị người khác lấy trộm à?”
Trương Tấn Phong hỏi.
Phùng Ngọc Chỉ không biết hai tin nhắn này ở đâu ra, nhưng bà ta biết đây là “Bằng chứng” tố bà ta hãm hại Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư Bà ta nóng lòng muốn chứng mình bản thân trong sạch, theo lời của Trương Tấn Phong mà nói: “Đúng vậy! Nhất định là có.
người đã lấy điện thoại của tôi!”
Trương Tấn Phong cười nhạo: “Được, Phùng Bảo Đạt, cậu lấy lại điện thoại và đem đi kiểm tra vân tay, tôi muốn nhìn xem có thể tìm ra được bao nhiêu người.
”
Phùng Ngọc Chỉ suýt nữa đã ngã ngồi trên mặt đất, trong lòng bà ta rõ ràng, trừ bỏ vừa rồi Phùng Bảo Đạt cầm lấy thì điện thoại vẫn ở bên người bà ta, làm sao có thể thành ra thế này…
Bà ta không biết vẻ mặt của bà ta như vậy khiến mọi người cho rằng đang chột dạ.
Bố Trương ôm lấy ngực như tùy lúc đều có thể ngất xỉu “Vì sao mấy người lại hãm hại tôi?”
Phùng Ngọc Chí bỗng nhiên nhắm về phía Triệu Quang Khải và Ngô Thùy Anh: “Có phải do Võ Hạ Uyên bảo các người làm không?
Các người bày ra một màn này là muốn cướp đồ của con trai tôi, bụng dạ các người thật xấu xa…”
“Mẹ!” Trương Thiên Định thấp giọng quát, lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình không thể làm người, mẹ anh ta tặng quà sinh nhật cho anh ta thật đúng là “Bất ngờ”: “Mẹ đừng đổi trắng thay đen nữa!”
“Thiên Định.
.
” Thái độ của Trương Thiên Định đã ép con lạc đà ra khỏi cọng rơm cuối cùng của nó, Phùng Ngọc Chi bám lấy cánh tay của Trương Thiên Định mà đau lòng khóc: “Thật sự không phải mẹt! Con phải tin mẹ!” Cho dù bà ta có giải thích gì thì Trương Thiên Định cùng không nhìn bà ta thêm lần nào nữa.
“Chờ một chút” Trong lúc hỗn loạn, sau khi xem cả quá trình, Võ Đức Duy nhẹ giọng mở miệng, nhìn anh vẫn thong dong, bình tĩnh chẩm rãi tiến lên, nhẹ ngành xắn tay áo, sau đó đấm rồi đá vào người Triệu Quang Khải, bố Triệu kìm nén mà nhắm mắt lại, trong lòng cũng biết anh có tư cách để tức giận, hôm nay người suýt nữa đã gặp họa lớn ngoại trừ Trương Tấn Phong thì còn có anh nữa, một là em gái ruột, một là vợ chưa cưới Võ Đức Duy nắm lấy tóc của Ngô Thùy Anh, đối phương đau đến mức giả vờ bất tỉnh, nhưng lại bị đôi mắt tràn ngập tức giận kia nhìn.
Ngô Thùy Anh sợ hãi: “Anh, em sai rồi.
.
”
“Ai là anh của cô?” Võ Đức Duy cười yếu ớt: “Cô cùng nhà họ Võ không hề có quan hệ gì, những gì cô muốn làm với Anh Thự, tôi sẽ cho cô nếm qua nhiều lần!”
“Không! Không cần đâu!” Ngô Thùy Anh hoảng sợ hô to.
“Trực tiếp đưa Triệu Quang Khải và Ngô Thùy Anh đến Cục cảnh sát đi” Trương Tấn Phong lạnh giọng nói, anh chỉ vào Phùng Ngọc Chỉ: “Tôi sẽ không để yên đâu”
“Huych” một tiếng, bố Trương mềm nhữn ngã xuống đất.
Lại thêm một hồi rối loạn, tâm trạng Trương Thiên Định rối bời, dự định đi theo tới bệnh viện nhưng bị Trương Tấn Phong chặn lại.
“Cậu đi rồi thì khách ở sảnh lớn phải làm sao?” Trương Tấn Phong hỏi.
Trương Thiên Định ơi suy sụp: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, chú hai vẫn để cháu làm.
.
”
“Chuyện lớn sao?” Trương Tấn Phong nhướng mày cắt ngang: “Trương Thiên Định, chỉ cần trời không sập xuống, Phong Thiên không có phá sản, chuyện lớn đến đâu cũng không có sao, đừng có quên, cậu chính là chủ nhân của nhà họ Trương.
”
“Chủ nhân của nhà họ Trương” mấy chữ này như liều thuốc, nhẹ nhàng rơi vào trong lòng Trương Thiên Định, anh ta tỉnh táo lại.
“Cháu sẽ giải thích với khách khứa là ông nội đột nhiên thấy không khỏe, mẹ và chú hai đều đi bệnh viện rồi” Trương Thiên Định hít sâu một hơi nói: “Dù sao cũng là người già.
”
Vẻ lo lắng trong mắt Trương Tấn Phong giảm đi một ít: “Tốt”
Cái ngưỡng này, dù thế nào thì Trương Thiên Định cũng phải bước qua.
Là người thì nhất định phải bước qua, như Võ Hạ Uyên đối với Trương Tấn Phong có thể hiểu được, nhưng đáng tiếc Phùng Ngọc Chỉ không có tư cách này.
Trương Thiên Định quay người rời đi, mặc kề Phùng Ngọc Chỉ la hét thế nào cũng không quay đầu lại.
Võ Đức Duy đích thân áp giải Triệu Quang Khải và Ngô Thùy Anh đến Cục cảnh sát, Trương Tấn Phong đưa bố Trương đến bệnh viện trước, chờ ông ta được kiểm tra ệnh tình ổn thỏa, Võ Hạ Uyên cũng đã sớm giục Bác sĩ băng bó lại miệng vết thương xong xuôi.
“Thế nào rồi?” Trương Tấn Phong cầm tay của Võ Hạ Uyên hỏi Bác sĩ.
Bác sĩ nhìn Võ Hạ Uyên, muốn nói lại thôi.
“Nói đi!” Giọng Trương Tấn Phong trầm xuống, người bình thường còn không chịu nổi, Bác sĩ lập tức đổ mồ hôi.
“Miệng vết thương có chút sâu, may là xử lý kịp thời, ít nhất nửa tháng không được đụng nước, không được dùng sức nhiều.
”
Bác sĩ lau mồ hột trên mặt: “Nửa tháng sau tới bệnh viện cắt chỉ”
“Nghe thấy chưa, không có việc gì đâu”
Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.
Một tay Trương Tấn Phong ôm người đẹp vào ngực, Bác sĩ thức thời mà nhỏ giọng rời đi.
“May mắn có Trần Anh Thư” Trương Tấn Phong hít sâu một hơi, Võ Hạ Uyên nghe được chút thất thố: “Nếu không một mình em làm sao có thể đối phó được bọn họ?”
Nghĩ tới kế hoạch của Triệu Quang Khải, Trương Tấn Phong chỉ cảm thấy xương cốt lạnh lẽo, dù có đem xương Triệu Quang Khải nghiền nát thành tro anh cũng không thể đưa Hạ Uyên trở về.
“Võ Hạ Uyên, sau này một tấc cũng không được rời khỏi anh, được không?”
Trương Tấn Phong khẩn cầu.
Làm sao có thể như thế được?
Nhưng Võ Hạ Uyên không chút do dự gật đầu: “Được” Cô cố găng làm cho người đàn ông bình ổn lại: “Tốt nhất là để em đeo một cái chuông, về sau chỉ cần em tới anh liền biết, được không?”
Không ngờ, Trương Tấn Phong còn thực sự gật đầu đáp ứng: “Được”
Vốn tưởng đó chỉ là lời nói đùa, nào ngờ sáng hôm sau, Trương Tấn Phong liền đeo.
lên cổ Võ Hạ Uyên chiếc vòng cổ chuông, khi đi phát ra tiếng “Đinh linh” dễ nghe lại không gây ồn ào.
“Trừ bỏ lúc tối đi ngủ thì ban ngày không được tháo xuống” Trương Tấn Phong dặn dò.
Biết lần này đã dọa anh sợ, Võ Hạ Uyên ôn nhu đáp: “Được.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...