Mùa đông ở An Giang vô cùng lạnh giá, Võ Hạ Uyên muốn đến thăm nhà họ Võ một chuyến cùng với Trương Tấn Phong, đồng thời cũng thuận tiện chào hỏi Võ Đức Duy trước khi cô về lại Cần Thơ.
Trong lòng Võ Đức Duy cũng hiểu rõ được, lần ăn tết năm nay sợ là không giữ được em gái ở lại, nhưng cũng không có vấn đề gì, tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng hạnh phúc của Hạ Uyên.
“Anh!” Võ Hạ Uyên ôm Bào Ngư vào cửa, Trương Tấn Phong đi theo ở phía sau, nhưng sau khi cô liếc mắt nhìn một lượt thì lại không hề thấy Võ Đức Duy, mà chỉ thấy mấy người xa lạ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
‘Võ Hạ Uyên có chút ấn tượng với một trong những người kia, đó là cô con gái nuôi mà ông ngoại đã nhận nuôi lúc còn trẻ, tên là Võ Thư Cầm, trên danh nghĩa, người này.
cũng coi như là dì nhỏ của cô.
Nhưng mà nghe Võ Đức Duy nói, sau đó bà ta đã phạm phải lỗi lầm nên bị ông ngoại đuổi ra khỏi nhà họ Võ, những năm này lâu lâu cũng trở lại mấy lần, năm ngoái lúc đi tảo mộ ông ngoại, Võ Hạ Uyên cũng đã từng gặp qua bà tạ.
‘Võ Hạ Uyên không thích Võ Thư Cầm, mặc dù người đàn bà này luôn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong đáy mắt lại luôn luôn toát ra sự tính toán, quả thực là khiến cho người ta không thể nào cảm thấy có thiện cảm được.
“Hạ Uyên về rồi à?” Võ Thư Cầm ngược lại luôn tỏ ra rất thân thiết, dáng vẻ giống như bậc cô dì hiền từ nhã nhặn, vừa nói vừa đứng dậy, còn muốn ôm Bào Ngư.
Ai ngờ Bào Ngư lại lắc lắc chiếc cổ nhỏ, không cho Võ Thư Cầm ôm, Võ Hạ Uyên thuận thế đưa đứa nhỏ cho Trương Tấn Phong, giọng nói hòa nhã giải thích: “Xin lỗi dì nhỏ, trẻ con sợ người lạ”
“Không sao” Võ Thư Cầm có chút không vui, nhưng bà ta cũng sẽ không biểu hiện ra, chỉ là tầm mắt lại xoay chuyển một vòng, rơi xuống trên người Trương Tấn Phong, bởi vì Võ Thư Cầm được nhà họ Võ nhận nuôi, cho nên tâm tính còn cao hơn trời, những năm này bà ta cũng được coi như là đã nhìn thấu được vô số người, nhưng bà ta có thể chắc chắn, người đàn ông trước mắt này tuyệt đối không phải là một người tầm thường: “Người này là…”
“Chồng của cháu” Võ Hạ Uyên nhàn nhạt đáp lời.
“Chồng của cháu?” Võ Thư Cầm có chút kinh ngạc: “Nhưng mà không phải cháu…”
“Lúc trước là do Hạ Uyên gây gổ với Tấn Phong, còn hiện tại thì đã tốt hơn rồi” Võ Đức Duy từ trên lầu đi xuống, Võ Hạ Uyên cùng với anh trai nhà mình hai người bốn mắt nhìn nhau một cái, lập tức liền biết được, anh ấy cũng không hoan nghênh những người này tới đây: “Vợ chồng mà, đầu giường cãi cọ cuối giường hòa”
“Phải phải phải” Võ Thư Cầm vội vàng gật đầu, có thể nhìn ra được bà ta vẫn rất sợ Võ Đức Duy.
Võ Thư Cầm vừa muốn quay lại ghế sô pha ngồi thì lại đột nhiên cảm thấy cái tên “Tấn Phong” này có chút quen tai, sau đó lại liên tưởng đến những tin đồn ngoài kia, sắc mặt bà ta nháy mắt biến đổi: “Đây là người kia của nhà họ Trương?”
Trương Tấn Phong gật đầu, coi như là thừa nhận.
Bên tay phải của Võ Thư Cầm là một cô gái mặt mũi xinh đẹp, rất trẻ tuổi, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, từ khi thấy Trương Tấn Phong bước vào cửa thì vẫn luôn tràn ngập hứng thú mà nhìn anh chằm chằm, giờ phút này lại nghe thấy được Võ Thư Cầm nói như vậy thì hơi nhướn mày, dáng vẻ dường như có chút thất vọng.
Chuyện người đứng đầu của nhà họ Trương thay đổi đã tạo nên một trận âm ï xôn xao dư luận, bọn họ cũng đã nghe qua được mấy tin đồn rồi, chỉ là đáng tiếc, một người đàn ông nhìn qua vô cùng ưu tú như thế này, mà trên thực tế thì lại chỉ có hai bàn tay trắng.
“Ngồi đi” Võ Đức Duy ôm lấy Bào Ngư, điềm đạm hòa nhã nói với Trương Tấn Phong.
Anh ấy cũng đã hỏi thăm được một ít tin tức từ chỗ của Bùi Thịnh, lân này bị thương này đã làm tổn thương đến khả năng sinh tồn của Trương Tấn Phong, muốn hồi phục lại được ít nhất cũng cần phải mất thời gian ba năm.
Võ Thư Cầm nhìn thấy Võ Đức Duy có thái độ tốt như vậy đối với một nhà ba người Võ Hạ Uyên, thì nụ cười trên mặt cũng có chút không kéo căng lên được.
Những năm này bà ta cũng đã trở lại rất nhiều lần, nhưng mà Võ Đức Duy đều dùng bốn lạng át ngàn cân để dập tắt hy vọng của bà ta, nói đến ngọn ngành thì đúng là năm đó bà ta đã phạm phải sai lầm, nhưng mà… Võ Thư Cầm cắn cản môi, bà ta phải trở lại nhà họ Võ, nhất định phải dựa được vào ngọn núi lớn này.
“Đây là con gái của dì, Ngô Thùy Anh, chắc hẳn đây là lần đầu tiên Hạ Uyên nhìn thấy nó nhỉ, tính ra thì nó cũng là em gái của cháu đấy.
” Võ Thư Cầm kéo kéo cánh tay cô gái có mặt mũi xinh đẹp ở sát bên cạnh, lại tiếp tục giới thiệu người đàn ông đang yên tĩnh ngồi ở một bên khác: “Đây là chồng của dì, Ngô Thế Hiển, là dượng của cháu đó.
Võ Hạ Uyên u, qua loa chào một câu: “Xin chào”
Cũng không phải là cô rất muốn thừa nhận những người này.
Ngô Thùy Anh chép miệng: “Không lễ phép”
Ý của cô ta là muốn nói cô không chào hỏi Ngô Thế Hiển.
Võ Hạ Uyên cũng không hề để ý chút nào, nhưng mà sắc mặt của Trương Tấn Phong và Võ Đức Duy đều lập tức đen lại.
“Cái gì gọi là không lễ phép?” Trương Tấn Phong lành lạnh hỏi.
“Có cần tôi phải nhắc nhở lại lần nữa hay không, các người đã không còn là người của nhà họ Võ nữa rồi” Võ Đức Duy nói tiếp.
Vẻ mặt Võ Thư Cầm hết chuyển xanh rồi lại chuyển tím, bà ta không nghĩ tới người luôn luôn ôn hòa nho nhã giống như Võ Đức Duy lại bỗng nhiên xé rách mặt, còn về Trương Tấn Phong, anh rốt cuộc vẫn là người của nhà họ Trương, cộng thêm với lực uy hiếp quá mạnh mẽ lúc trước, bà ta cũng không thể nào tùy tiện làm mất lòng anh được, vì vậy Võ Thư Cầm ngay lập tức liền không nặng không nhẹ vỗ một cái lên cánh tay của Ngô Thùy Anh, nổi giận nói: “Nói bậy bạ cái gì vậy chứ? Mau xin lỗi chị con đi!”
Một câu “chị” này lại lần nữa móc nối quan hệ của bọn họ lại với nhau.
Ngô Thùy Anh vừa nhìn qua một cái cũng biết là cô con gái đã bị gia đình chiều hư, chỉ bởi vì một cái vỗ này của Võ Thư Cầm mà hai hốc mắt trong nháy mắt đã đỏ hồng, Võ Thư Cầm cũng có chút không đành lòng, nhưng vẫn cương quyết nói: “Mau nói xin lỗi!”
“Thật xin lỗi” Ngô Thùy Anh không hề thành tâm hời hợt nói một câu xin lỗi, đồng thời trong lòng lại hung hăng gán cho Võ Hạ Uyên một món ô chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhà họ Võ giữa đường nhặt về mà thôi, kiêu ngạo cái gì chứ?
Võ Hạ Uyên là em gái ruột của Võ Đức Duy, mặc dù thân phận cao quý, nhưng rốt cuộc cũng không phải là được nhà họ Võ nuôi nấng từ nhỏ, những người bài xích cô trong nội bộ nhà họ Võ cũng nhiều không đếm hết, bởi vì có cô ở đây thì cũng đồng nghĩa với việc phần lợi được chia đến tay của bọn họ đều sẽ ít đi một miếng, ngay cả Ngô Thùy Anh cũng có loại tâm tư này, thì càng không cần nói đến người ngoài nữa.
Võ Hạ Uyên không lên tiếng, vẫn cứ trêu đùa với Bào Ngư, giống như thật sự không nghe thấy được.
*Tôi cũng đã nói xin lỗi rồi, chị cần gì phải làm nhục người khác như vậy?” Giọng nói của Ngô Thùy Anh bỗng nhiên trở nên nghẹn ngào, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa một tia chú ý liếc đến trên người Võ Đức Duy.
Trong lòng Võ Hạ Uyên cũng dần lạnh lẽo, cô cũng mơ hồ hiểu được ý tứ của Võ Thư Cầm, bà ta không hề có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Võ, đương nhiên con gái của bà ta càng không có.
“Không phải tất cả mọi lời xin lỗi nói ta đều được tiếp nhận, hy vọng cô có thể hiểu được đạo lý này” Võ Đức Duy nhàn nhạt lên tiếng.
Nước mắt của Ngô Thùy Anh bỗng nhiên giống như bị thu lại, cô ta dùng ánh mắt khó có thể tin được mà nhìn Võ Đức Duy.
Võ Thư Cầm cũng có chút không đồng ý, bà ta đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại bị Võ Đức Duy cắt đứt: “Nói đi, các người cố ý đến tìm tôi, có chuyện gì?”
“Ầy, có thể có chuyện gì, cái này còn không phải là do thấy Đức Duy cháu năm nào cũng ăn tết một mình cho nên nhà dì mới đến đây đón năm mới cùng cháu hay sao?” Võ Thư Cầm ôn hòa nói.
“Tôi không cần” Võ Đức Duy vừa nghĩ đến một nhà ba người này thì liền lập tức nhức đầu, làm sao có thể giữ ba người bọn họ bên người được chứ.
“Cháu không cần phải khách sáo với dượng và dì, mấy người lớn trong nhà đêu không may mất sớm, hai vợ chồng dượng và dì quả thật là phải chăm sóc cho cháu thật tốt mới phải đạo.
” Lần này người nói chuyện chính là Ngô Thế Hiến, ông ta kẻ chống người chèo cùng với Võ Thư Cầm, nhìn qua quả thật là giống chuyện như vậy.
Trên mặt Võ Đức Duy tràn đầy vẻ không hiểu cho rõ được: “Tôi cần các người chăm sóc à?”
‘Võ Thư Cầm tỏ vẻ giống như là nghe.
không hiểu ý tứ trong những lời này của Võ Đức Duy, đẩy nhẹ Ngô Thùy Anh một cái: “Tuổi tác của Thùy Anh cũng không cách biệt với Đức Duy nhiều lắm, tay chân cũng gọi là tỉ mỉ chu đáo, hay là để cho con bé đi theo cháu một thời gian đi?”
Cuối cùng thì cũng đã phô bày mục đích thật sự lên mặt bàn rồi.
Võ Hạ Uyên dở khóc dở cười, anh trai của cô có điều kiện như thế nào? Cứ coi như Ngô Thùy Anh có thể vượt qua được vòng kiểm tra về nhan sắc, nhưng cũng không phải kiểu đẹp thoát tục như thần tiên, nếu như Võ Đức Duy muốn, người tốt hơn so với Ngô Thùy Anh sợ rằng còn có thể tìm được cả một bó t.
0 Lần này Ngô Thùy Anh lại không hề khóc lóc mà chỉ đỏ mặt ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh Võ Thư Cầm.
“Tôi từ chối” Võ Đức Duy nói không chút do dự: “Trai đơn gái chiếc mà sống chung một mái nhà, sẽ không tốt cho thanh danh của Ngô Thùy Anh đâu.
”
Ngô Thùy Anh không kịp chờ đợi, vội vàng nói: “Em không để ý đâu mà”
Võ Đức Duy lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Tôi để ý.
”
Cuối cùng anh lại còn bổ sung thêm một câu: “Bạn gái tôi để ý”
Lần này không chỉ có một nhà ba người Võ Thư Cầm ngây ngốc mà ngay cả Võ Hạ Uyên cũng thiếu chút nữa bị sặc, cô có chị dâu rồi sao? Sao cô lại không biết thế?
“Chuyện, chuyện này có từ khi nào thế?”
Trên mặt Võ Thư Cầm tràn ngập vẻ không tin tưởng, bà ta nghỉ ngờ rằng đây chỉ là kế hoãn binh của Võ Đức Duy mà thôi.
“Ôn ào quá đi mất thôi!” Một giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng vang lên, mọi người cũng dựa theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn lại.
Chờ đến khi nhìn thấy rõ người kia mặc áo sơ mi của anh trai nhà mình, để lộ ra dáng vẻ vừa lười biếng lại vừa quyến rũ của một người phụ nữ, Võ Hạ Uyên mới dựa sát vào trong ngực Trương Tấn Phong thêm một chút, trong lòng thầm nghĩ, xuất sắc.
Vậy mà lại là Trần Anh Thư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...