Ngày thứ hai sau tân hôn, Chu Xung mới biết tin Hồ Tiểu Quân tự sát.
Người đầu tiên phát hiện ra là một anh lái xe tải.
Lúc đó thi thể Tiểu Quân đã đông cứng.
Nghe nói, cảnh tượng lúc đó vô cùng bi thương thê thảm, đất bụi và cỏ rác bám đầy trên bộ váy cưới, bên cạnh Tiểu Quân là lọ thuốc trống không và nửa chai nước khoáng, di động vẫn đang phát đi phát lại một bài hát…
Chu Xung suốt một ngày trời lầm lì không nói năng gì.
Hôm sau Chu Xung và Lục Lục đi đưa tang Tiểu Quân.
Điều bất ngờ là Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh cũng có mặt.
Chu Xung và Lục Lục nhìn thấy họ nhưng họ không nhìn thấy hai người.
Hình như Thiêm Trúc đã bình phục, cô khoác tay Triệu Tĩnh, sắc mặt nặng nề.
Không thấy Trường Thành.
Vợ chồng Chu Xung đi tắc-xi về nhà, Chu Xung ngồi nhìn mãi ra ngoài cửa kính xe, im lặng.
Lục Lục lắc tay anh, khẽ nói: “Cô ấy đã đi rồi, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống.
Nên lạc quan thì hơn.”
Chu Xung ngoảnh lại, đôi mắt anh rơm rớm, nói nhỏ: “Từ nay chúng ta hãy thương yêu con cá vàng ở nhà hơn nữa, được không?”
Lục Lục gật đầu.
Tối ngày thứ ba sau khi cưới, Lục Lục nhận được một email gửi từ Singapore.
“Tôi là Abel, sau khi đọc bài viết của cô trên diễn đàn của “Lưới tình”, tôi nhớ đến người bạn gái của anh trai tôi ngày trước, cô ấy tên là Điền Phong.
Điền Phong dong dỏng cao, rất xinh đẹp, nhưng bị thiếu mất hai ngón tay.
Cô ấy từ Trung Quốc sang Singapore, quen anh tôi, rồi hai người yêu nhau.
Nửa năm sau, một hôm anh tôi gọi điện cho tôi nói rằng Điền Phong không bình thường, lần đầu tiếp xúc với thân thể Điền Phong, anh tôi nhận ra cô ấy không phải nữ cũng không phải nam.
Lúc đó anh tôi vô cùng sửng sốt và không biết nên làm gì.
Về sau anh tôi lại nhận thấy cô ấy có một cái tật kỳ quặc không giống ai: cô ấy rất hay ăn vụng thuốc tân dược, có thể ăn được cả một lọ.
Điều đáng sợ nhất là, trước đó mấy hôm họ đi chơi công viên, cô ấy bị đứt tay, anh tôi đưa cô ấy vào viện băng bó, nhưng chưa đi ra khỏi công viên thì vết thương của cô ấy đã liền lại, không còn dấu vết gì nữa.
Anh tôi về đến nhà, càng nghĩ càng thấy sợ.
Hôm sau anh tôi gọi điện cho Điền Phong, nói là hai người chia tay.
Cô ấy chẳng bảo sao, chỉ nói là muốn gặp anh tôi.
Khi anh tôi đang gọi điện cho tôi thì cô ấy đã đứng trước cửa nhà, anh tôi bèn dừng điện thoại.
Không ngờ ba tiếng sau, Sở công an gọi điện cho tôi báo tin nhà anh trai tôi bị hỏa hoạn, anh và bạn gái đều chết cháy! Cô ta đã hại anh trai tôi, cô ta đã liều mạng cùng chết với anh…”
Lục Lục ngây đờ.
Nếu bức thư này không phải một trò đùa, thì cô gái mà Abel nói đến chính là Điền Phong! Hai vợ chồng ông Vương Hải Đức từng kể, tốt nghiệp đại học, Điền Phong đi Singapore hai năm.
Không ngờ, khi sang một nước khác anh ta lại xuất hiện trong hình hài của nữ giới, và còn thử yêu đương nữa! Khi bị đối phương phát hiện ra sự bất thường, đòi chia tay thì “anh ta” lại tự thiêu để cả hai cùng chết…
Lục Lục lập tức liên tưởng đến việc anh ta tự thiêu ở “thị trấn Đa Minh”.
Liệu anh ta có chết không?
Cô bước ra khỏi thư phòng.
Chu Xung đang ngồi trước bể cá lặng lẽ ngắm con cá vàng đang bơi đi bơi lại.
Cô đứng phía sau choàng tay ôm anh, cả hai cùng ngắm nhìn.
Lát sau cô bỗng nói: “Chu Xung, nếu gã Điền Phong lại quay lại thì sao?”
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...