Cưới Ma


Ngoài cửa sổ bỗng vọng vào tiếng pháo nổ rền vang không dứt.

Những chùm sáng đủ màu rực rỡ nở tung trên bầu trời đêm thăm thẳm.
Đã quá 10 giờ đêm, bước sang năm mới, Chu Xung và Lục Lục mỗi người đều già đi một tuổi, nhưng họ không bận tâm, họ đang chăm chú nhìn tấm ảnh cưới ma trên màn hình.
Ảnh ghép, vẫn chỉ là một con người.

Nhìn kỹ sẽ thấy nhân vật “nam” có cặp lông mày rậm, còn “nữ” thì lông mày cạo nhẵn thành một vệt thanh mảnh.

Ngoài ra, “nam” mở mắt, hơi ngượng nghịu nhìn vào ống kính, “nữ” nhắm mắt, không thể hiện gì.
Lục Lục lặng người hồi lâu sau mới nói: “Không phải! Rõ ràng cô gái này thấp hơn anh ta.”
Chu Xung chỉ vào cái váy của cô gái: “Em nhìn xem có phải cái váy này quá nặng không? Đầu gối cô ta nhô ra, rõ ràng cô ta đang ngồi khom xuống!” Lục Lục nhìn lại, đúng thế thật!
Chu Xung tức giận: “Gã Điền Phong nói dối!”
Lục Lục vẫn không hiểu: “Tại sao anh ta phải nói dối?”
Chu Xung nói: “Anh biết sao được! Hắn đã bày ra bao trò khỉ, chắc chắn hắn phải có âm mưu lớn hơn nữa.

Ngày mai anh sẽ tìm hắn nói chuyện!”
Lục Lục nói: “Chúng ta… bao giờ đi chụp ảnh cưới?”
Chu Xung nhìn Lục Lục, rồi anh đứng dậy ôm ghì cô, nói: “Làm rõ cái chuyện này đã rồi sẽ chụp, được không? Cả đời chỉ một lần kết hôn, anh không muốn…, chúng ta phải nhận ra đôi mắt mình vẫn còn nỗi băn khoăn.” Lục Lục gật đầu.
Chu Xung nói tiếp: “Em yên tâm, em nhất định sẽ được nhìn thấy đại dương.” Lục Lục lại gật đầu.
Hôm nay ngày 1 tháng 1 năm 2011, buổi sáng Chu Xung gọi điện cho Điền Phong, “Điền tiên sinh, tôi muốn gặp anh nói chuyện.”
Điền Phong hỏi: “Anh đã thông suốt rồi à?”
Chu Xung nói gọn lỏn: “Về một việc khác.”
Điền Phong đồng ý luôn: “Thế à? Được!”
Chu Xung nói: “Tôi muốn gặp anh bây giờ.”
Điền Phong hỏi: “Ở đâu?”
Chu Xung trả lời: “Lại ở phòng trà Khai Hoa.”
Điền Phong gật đầu: “Được! Trong vòng 35 phút nữa tôi sẽ đến.”
Điện thoại xong Chu Xung cùng Lục Lục ra khỏi nhà.


Họ đi đến ga tàu điện ngầm, Lục Lục hỏi: “Liệu có thể lại gặp người mù đó không?”
Chu Xung nói: “Ông ta tên là Lý Cường.”
Lục Lục rất ngạc nhiên: “Anh vẫn còn nhớ kia à? Tối qua em thấy anh tức điên, ngỡ là anh không để ý.”
Chu Xung khẳng định: “Chắc chắn ông ta không ra nữa.”
Lục Lục hỏi lại: “Tại sao?”
Chu Xung đáp: “Ông ta đã hoàn thành sứ mệnh.”
Lục Lục băn khoăn: “Lần đầu gặp ông ta, em đã nói hình như ông ta đứng đó để chờ chúng ta! Trực giác của nữ giới bao giờ cũng đúng.”
Tuyến hành lang vắng người, có hai phụ nữ bày sạp hàng, một người bán găng tay, bít tất, một người bán các loại kẹp… tài liệu.

Anh chàng thấp bé hát rong vẫn có mặt, đang vừa đệm ghi ta vừa hát bài “Thảo Nguyên”.

Không thấy người mù.
Kể cũng lạ, hôm đầu tiên họ gặp Lý Cường ở đây, cũng chỉ có hai người bán hàng rong, và một anh hát rong.
Lúc đi qua anh hát rong, Chu Xung lại rút ra 50 đồng đặt vào cái hộp giấy trước mặt anh ta.
Lục Lục nói nhỏ: “Một vé tàu điện ngầm chỉ 2 đồng, lần nào anh cũng cho 50 đồng, tức là 52 đồng; nếu lần sau đi đâu mà tiền tắc-xi không quá 53 đồng thì anh thà đi tắc-xi còn hơn.”
Chu Xung nói: “Đừng hẹp hòi thế.”
Ở ga tàu điện ngầm treo tấm biển quảng cáo rất lớn: Ảnh viện áo cưới Tình Yêu.

Đó là hiệu chụp ảnh cưới lớn nhất Bắc Kinh.
Lục Lục kéo tay Chu Xung: “Chúng ta sẽ đến đó chụp ảnh được không?”
Chu Xung mỉm cười: “Xin chiều theo ý cô dâu!”
Đi tàu điện ngầm đến các cuộc hẹn, cũng có cái hay là chuẩn giờ.

Lần này họ không bị muộn như lần trước.

Trong phòng trà Khai Hoa chỉ có một mình Điền Phong, anh ta vẫn ngồi vị trí hôm qua, trước mặt vẫn là một tách cà phê bình thường.

Hình như anh ta đoán trước được điều gì đó, trông mặt anh ta rất nặng nề.
Cả hai bước đến, Chu Xung ngồi phịch xuống luôn, chỉ có Lục Lục nói: “Chào anh Điền.”

Điền Phong nói: “Chào hai vị.

Hai vị uống gì… hay vẫn là trà hoa cúc?”
Lục Lục nói: “Gì cũng được.”
Điền Phong lại gọi ấm trà hoa cúc.
Lục Lục chú ý quan sát khuôn mặt Điền Phong.

Đúng là anh ta! Chú rể trong tấm ảnh cưới ma chính là anh ta; và cô dâu cũng là anh ta! Cô gái mà anh ta kể, cô gái vẽ tranh, cô gái bị hại cách đây chục năm không hề tồn tại! Nhưng tại sao anh ta phải bịa ra một con người không hề tồn tại?
Chu Xung không muốn phí lời với Điền Phong, anh nói toạc móng heo luôn: “Cả hai người trong tấm ảnh cưới ma đều là anh! Tôi muốn nghe anh nói xem tại sao anh lại lừa chúng tôi? Yên tâm, hôm nay tôi sẽ không hắt nước trà vào anh nữa đâu.” Điền Phong sửng sốt, sắc mặt anh ta càng u ám, thậm chí có nét đau thương, Lục Lục chằm chằm nhìn anh ta.
Chu Xung gằn giọng: “Điền tiên sinh! Tôi hỏi anh đấy!”
Điền Phong mở miệng, giọng rất thấp: “Tôi biết mà, hai người sẽ hỏi tôi điều này… tôi mong hai người sẽ giữ kín cho tôi.”
Lục Lục nói: “Chúng tôi hứa.”
Những lời của Điền Phong khiến cả Chu Xung lẫn Lục Lục há mồm trợn mắt.

Anh ta nhìn ra cửa sổ, khẽ nói: “Thực ra tôi ái nam ái nữ…” Im lặng phải đến một nửa phút.
“Lưới tình” là trang web môi giới hôn nhân lớn nhất toàn quốc, sáng lập ra nó lại là một người có vấn đề về giới tính, thật không sao tưởng tượng nổi!
Khi nói ra bí mật này, trông Điền Phong thật buồn bã, thiểu não hết mức.

Nếu vì xã hội như một kim tự tháp thì anh ta là người hùng đứng trên đỉnh chóp, khó mà với tới được; nhưng về phương diện giới tính rất nguyên thủy thì anh ta thật sự là một kẻ yếu, một người bị xã hội coi thường vì chẳng giống ai.

Lục Lục lập tức tin lời anh ta nói.

Nhìn khuôn mặt, nếu nói anh ta là nam, thì nên công nhận là một chàng trai xinh đẹp; nếu nói là nữ, thì nên nói đây là cô gái tuấn tú.
Một người ái nam ái nữ vừa làm chú rể vừa làm cô dâu, vừa làm người sống vừa làm người chết, chụp ra tấm ảnh cưới ma quái dị để lừa hàng triệu người… tại sao lại thế?
Điền Phong tiếp tục: “Cũng tức là, cơ thể tôi có tinh hoàn và cũng có buồng trứng…” Nói đến đây khuôn mặt Điền Phong thoáng hiện một nét bẽn lẽn nữ tính.

Anh hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Nhiễm sắc thể của nam là XY, của nữ là XX, nhưng nhiễm sắc thể của tôi lại là XO cực hiếm hoi.” Lục Lục và Chu Xung đều chưa nghe nói về nhiễm sắc thể này.
Cuối cùng Chu Xung cũng nói, giọng đầy châm biếm: “Thế thì tôi nên gọi anh là anh Điền, hay cô Điền?”

Điền Phong cười ngượng nghịu nhưng không trả lời, chỉ khẽ nói: “Hai vị thử tách tên tôi ra, rồi lại ghép lại mà xem, thực ra trong đó là toàn bộ các bí mật.”
Lục Lục kinh ngạc: “Hả?”
Điền Phong gợi ý thêm: “Tên tôi, Điền, Phong, hai vị ngẫm nghĩ mà xem…”
Lục Lục nghĩ ngợi, rồi nói: “Phong Điền! Anh là người Nhật à?”
Điền Phong lắc đầu.
“Điền địa… được mùa…”
Điền Phong lại lắc đầu.
“Hay là hai chữ Do, và Phỉ?”
Anh ta vẫn lắc đầu.

Rồi nói: “Hai nhân vật Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi là do tôi bịa ra, rồi nhanh chóng lan truyền trên mạng.

Thực ra thì tôi chính là Vương Hải Đức và cũng đồng thời là Diệp Tử Mi.

Hai vị xem, chữ Điền tách ra rồi trộn lại sẽ được chữ Diệp, chữ Phong tách ra rồi xếp lại sẽ được chữ Vương…[1]”
[1] Phép chiết tự, như đã chú thích.

Các chữ Điền, Diệp, Phong, Vương: 田, 叶, 丯, 王.
Đầu Lục Lục bỗng vỡ òa, đúng là thế thật! Sao trước đây mình không chú ý nhỉ?
Điền Phong tiếp tục: “Người ái nam ái nữ sau một thời gian nào đó, tâm lý của họ sẽ dần thiên về một trong hai giới tính, họ sẽ đi giải phẫu chỉnh hình là xong.

Nhưng tôi thì không, tôi thật sự không biết mình có xu hướng nam tính hay nữ tính; tôi không thích đàn ông, cũng không muốn làm đàn ông; tôi không thích phụ nữ, cũng không muốn làm phụ nữ…”
Lục Lục dường như rất hiểu sự cô độc của Điền Phong, một nửa nhân loại là nam, nửa kia là nữ, nhưng anh ta lại không biết mình thuộc bên nào, thì chỉ còn cách bị gạt ra rìa.
Điền Phong nói: “Y học gọi những cá thể như tôi là lưỡng tính dị dạng.

Có lẽ tâm lý tôi cũng dị dạng, “Tôi từ nhỏ khi trưởng thành tôi giao du với rất nhiều bạn, vậy thì cũng có tình bạn.

Nhưng xưa nay tôi không hề biết tình yêu là gì.

Bài từ khúc của Nguyên Hiếu Văn[2] có một câu như thế này: Hỏi thế gian, tình là thứ chi chi, sao lại khiến người ta vì nhau mà sống chết? Điều này tôi không hiểu.

Lẽ nào, vì tình yêu có người dám tự nguyện từ bỏ cả mạng sống?
[2] Nguyên Hiếu Văn là nhà thơ đời Tống (1290 – 1257).


Từ khúc là một thể văn vần có thể cùng diễn xướng với âm nhạc.
Chu Xung hỏi: “Cho nên anh mới làm thí nghiệm?”
Điền Phong buồn bã gật đầu: “Đúng!”
Chu Xung vẫn còn băn khoăn: “Tại sao mỗi đôi nam nữ cứ phải chụp một tấm ảnh?”
Điền Phong trả lời: “Chỉ là để làm kỷ niệm mỗi lần thí nghiệm mà thôi.”
Ngoài phố bỗng có chiếc ôtô tải hạng nặng chạy qua, làm rung cả cửa kính của phòng trà.

Nội thành từ lâu đã có lệnh cấm những xe như thế này chạy vào, chẳng rõ nó từ đâu chui ra.
Chu Xung nhìn Lục Lục: “Em muốn hỏi gì nữa không?”
Lục Lục lắc đầu.
Chu Xung đứng lên, nói: “Nào, chúng ta đi chụp ảnh cưới.”
Lục Lục đứng dậy, khẽ nói: “Cảm ơn sự cởi mở của sếp Điền… Bye bye!”
Điền Phong mỉm cười, nói: “Lưới tình” vẫn còn nợ hai vị một chuyến du lịch lãng mạn, hai vị có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Lục Lục cũng mỉm cười: “Được!”
Lúc ra khỏi cửa phòng trà, Lục Lục ngoái nhìn lại, Điền Phong vẫn ngồi ở góc đại sảnh đăm đăm nhìn theo bóng cô và Chu Xung, nhìn anh ta thật buồn bã và cô độc.

Tách cà phê trước mặt anh ta đã nguội lạnh từ lâu.
Trên đường, Chu Xung nói: “Nếu anh ta không nói thì anh không biết hai câu đó ở đâu ra.”
Lục Lục ngạc nhiên: “Hai câu nào?”
Chu Xung nói: “Hai câu ‘Hỏi thế gian, tình là thứ chi, sao lại khiến người ta vì nhau mà sống chết?’.

Anh cứ tưởng nó là ca từ trong bài hát ‘Mai Hoa Tam Lộng’.”
Lục Lục trêu: “Anh là ca sĩ, chuyên biểu diễn nghệ thuật, vậy mà lại nằm ở tầng thấp trong nền văn hóa!”
Chu Xung đùa lại: “Kìa, em nói to thế? Cả phố đều là diễn viên và ca sĩ đấy!”
Lục Lục nháy mắt: “Em sợ anh chắc? Cả phố đều là nhà văn nhà thơ như em thì có!”
Cả hai đều bật cười hồn nhiên.

Họ đều rất hồn nhiên.
Lục Lục và Chu Xung đều rất thoải mái vì cho rằng mình đã biết rõ mọi bí mật.

Mọi chuyện chẳng qua là từ một anh chàng giới tính quái dị mà thôi.

Rồi họ hào hứng đi chụp ảnh cưới…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui