Sâm sẩm tối hôm sau, khi tàu hỏa chạy đến ngoại ô Bắc Kinh, Lục Lục bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên niềm xúc động mãnh liệt.
Thế là cô sắp được trở về thành phố thân quen của mình.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn mãi ra ngoài.
Con tàu chạy đều đều tiến vào ga Bắc Kinh.
Hành khách lục tục xuống tàu, đám đông tràn về phía cửa ra.
Chu Xung và Lục Lục cũng ở trong đám đông ấy, trông họ như vừa mới đi du lịch trở về, không ai biết họ vừa mới trải qua những chuyện kinh hãi khủng khiếp nhất.
Hành khách đông như bầy kiến.
Họ đến từ muôn phương với những khuôn mặt đều xa lạ.
Không ai biết họ tên, nghề nghiệp của nhau, từ đâu đến đây, sau khi xuống tàu sẽ đi đâu.
Có lẽ người đàn ông đang đi phía trước mặc áo khoác dạ đen vừa cướp tắc-xi ở quê rồi chạy trốn đến đây; có lẽ cô gái bên cạnh mặc bộ áo nhung xanh vừa mới lừa bạn trên Internet một khoản tiền lớn, rồi cắt đứt quan hệ, lặng lẽ chuồn mất tăm mất tích; lão già đi sau Lục Lục đang dán mắt nhìn vào mông cô, có lẽ lão từng can án hiếp dâm, bị ngồi nhà đá mười mấy năm vừa mãn hạn tù…
Ra khỏi nhà ga, Chu Xung gọi điện cho Điền Phong: “Điền tiên sinh, tôi đã về đến Bắc Kinh rồi.”
“Thế à? Tối nay ta gặp nhau được không?”
“Được!”
“Thế thì ta gặp nhau ở phòng trà Khai Hoa.
Nghe nói anh đã từng hát ở đó.”
“Xin mạn phép hỏi câu này: tôi có thể đưa bạn gái cùng đến không?”
Điền Phong hơi lưỡng lự, rồi nói: “Tất nhiên là được.”
“Mấy giờ?”
“Tôi có chút việc phải làm, 9 giờ tối nhé.”
“Được, hẹn gặp lại tiên sinh.”
“Nhất trí.”
Điện thoại xong, Lục Lục và Chu Xung nhìn nhau.
Còn rất lâu mới đến 9 giờ tối, cả hai lên tắc-xi về nhà.
Trước khi đi, Lục Lục đã thu dọn nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, sắp xếp cả bàn ăn gọn ghẽ.
Bước vào nhà, họ tìm lại được bầu không khí quen thuộc ấm áp của riêng mình.
Họ tranh thủ tắm gội, sau đó thu xếp qua loa rồi ra khỏi nhà.
Dọc đường đi tắc xe nên họ đến muộn mấy phút.
Bước vào phòng trà, Chu Xung cảm thấy là lạ.
Mọi ngày phòng trà Khai Hoa tối nào cũng có ca nhạc, âm thanh tràn ngập, khách đông nghịt, hễ đến muộn thì hết chỗ, nhưng tối nay lại không có chương trình gì, cũng không có khách.
Chỉ có duy nhất vị một vị khách ngồi ở một góc kia, là Điền Phong, trên bàn là một tách cà phê rất bình thường.
Chu Xung dẫn Lục Lục bước đến, nói: “Xin lỗi, chúng tôi đến hơi muộn.”
Điền Phong cười thoải mái: “Ở nhiều nước trên thế giới, ai đến sớm mới phải xin lỗi.”
Chu Xung giới thiệu: “Đây là Điền Phong tiên sinh.
Đây là Lục Lục bạn gái tôi.”
Lục Lục mỉm cười: “Chào anh.”
Điền Phong hỏi: “Chào cô.
Hai người uống gì?”
Chu Xung nói: “Trà hoa cúc.”
Điền Phong vẫy nhân viên phục vụ đến, nói: “Cho ấm trà hoa cúc.”
Chu Xung nêu lên thắc mắc của mình: “Sao tối nay phòng trà không có ca nhạc nhỉ?”
Điền Phong trả lời: “Tôi thuê bao cả tối.
Cho yên tĩnh.”
Chu Xung chợt hiểu ra: “À…”
Lát sau họ bưng trà đến, Chu Xung rót ra hai chén.
Rồi anh vào đề luôn: “Anh gọi tôi, chắc là vì có việc liên quan đến bài hát chủ đề?”
Điền Phong hơi do dự, rồi nói: “Không.
Việc khác.”
Chu Xung và Lục Lục nhìn nhau, chờ anh ta nói tiếp.
Điền Phong cầm thìa, khuấy tách cà phê, rồi bỗng ngẩng đầu, nói: “Tôi đã làm một thí nghiệm ở Quý Châu.”
Chu Xung ngạc nhiên: “Thí nghiệm?”
Điền Phong chậm rãi nói: “Phải! Một thí nghiệm về tình yêu.
Tất nhiên chuyện này không liên quan đến các cổ đông chính của “Lưới tình”, mà chỉ là hành động mang tính cá nhân.”
Lục Lục choáng váng.
Quả nhiên, kẻ giấu mặt là anh ta!
Điền Phong tiếp tục: “Tôi muốn biết khi đứng trước sự sống và cái chết, tình yêu lựa chọn thứ gì.
Nói cách khác, đối với chúng ta, tính mạng và tình yêu thứ nào quan trọng hơn.”
Giọng Chu Xung run run: “Anh để cho các đôi nam nữ giết lẫn nhau ư?”
Điền Phong mỉm cười bí hiểm: “Thực ra không có ai chết cả.”
Chu Xung và Lục Lục đều trợn tròn mắt.
Điền Phong giải thích: “Cái gọi là chết êm ái, thực ra chỉ là thứ thuốc tây đưa người ta vào trạng thái ngủ, còn thứ thuốc tiêm kia chỉ khiến hô hấp và nhịp tim cực yếu; nếu không phải là bác sĩ thì khó có thể nhận ra họ vẫn còn sống.”
Lục Lục chợt bừng tỉnh, cô đã hiểu ra tại sao Khúc Thiêm Trúc nói là cô ấy nhìn thấy Triệu Tĩnh ở ga tàu điện ngầm, tại sao Hồ Tiểu Quân bỗng trở về nhà.
Chu Xung lặng thinh, nhìn vào mắt Điền Phong.
Điền Phong vẫn tủm tỉm cười nhìn anh.
Lục Lục hỏi: “Tôi muốn biết Tiểu Quân và bạn trai cô ấy, ai đã ‘giết’ ai?”
Điền Phong nhìn sang Lục Lục, tiếp tục mỉm cười: “Người bạn trai đã ‘giết’ cô ấy.”
Trường Thành giết Hồ Tiểu Quân! Dù thực tế là Tiểu Quân không chết, Trường Thành không biết đó là thuốc giả, nhưng hành vi của anh ta vẫn là hành vi giết người!
Lục Lục hỏi tiếp: “Còn Khúc Thiêm Trúc và bạn trai thì sao?”
Điền Phong trả lời: “Khúc Thiêm Trúc ‘giết’ bạn trai!”
Lục Lục đã hiểu ra tại sao Khúc Thiêm Trúc trở về rồi phát điên.
Cô nghĩ ngợi, rồi tiếp tục: “Cả thảy đã có bao nhiêu đôi nam nữ rơi vào cuộc thí nghiệm này?”
“Kể cả hai vị, là sáu đôi.”
“Kết quả ra sao?”
“Năm đôi trước kết quả như nhau, người này ‘giết’ người kia.
Chỉ có hai vị thì khác, hai vị đều lựa chọn để đối phương sống, sau đó cùng trốn ra.
Thí nghiệm này đã kết thúc, tỷ lệ là 5/1.”
Chu Xung bỗng cầm chén trà hắt vào mặt Điền Phong.
Động tác rất bất ngờ.
Lục Lục giật mình vội ngăn anh lại.
Trà rất nóng, nhưng Điền Phong không hề kêu ca, trái lại vẫn tủm tỉm cười nhìn Chu Xung.
Nước trà ròng ròng trên mặt Điền Phong, có một cọng trà còn dính trên lông mày.
Toàn thân Chu Xung run rẩy, anh chửi luôn: “Mày nghĩ gì trong đầu thế? Thế mà gọi là thí nghiệm à? Đó là trò chơi bệnh hoạn! Trò chơi này không chỉ khiến các đôi nam nữ chia lìa mà còn mãi mãi trở thành kẻ thù của nhau! Mày biết không?”
Lục Lục đưa cho Điền Phong cái khăn giấy, khẽ nói: “Xin lỗi…”
Điền Phong lau mặt, ôn tồn nói: “Không sao.” Rồi anh ta lại mỉm cười, nói: “Sau chuyện này, tôi xin bù đắp tổn thất cho họ, ai ‘giết’ người được đền bù 200.000 đồng, ai bị ‘giết’ được đền bù 800.000 đồng.”
Chu Xung lại định đứng lên, Lục Lục kéo anh ngồi xuống.
Anh gắt to: “Mày tưởng mày dùng tý tiền bẩn là có thể khiến các đôi trai gái trên đời này tàn sát lẫn nhau chắc?”
Điền Phong mỉm cười: “Nhưng, họ đều đã nhận cả.”
Chu Xung nổi điên: “Còn Khúc Thiêm Trúc thì sao? Cô ta đã hóa điên vì cái thí nghiệm ấy! Cô ta cầm tiền để làm cái chó gì?”
Vẻ mặt Điền Phong hơi buồn buồn: “Cô ấy quá nhạy cảm… tôi sẽ bù đắp cho cô ấy nhiều hơn nữa.
Không chỉ là về kinh tế.”
Chu Xung gào lên: “Mày là tội phạm!”
Điền Phong lại mỉm cười: “Là tội gì?”
Chu Xung nói một tràng: “Mày mớm cho người ta biết cách giết người, ép buộc người khác giết người, dụ dỗ họ giết người! Mày…”
Điền Phong vẫn bình tĩnh: “Nếu anh là quan tòa, thì luật sư của tôi sẽ nhắc anh rằng anh hãy mở từ điển pháp luật ra xem kỹ đã, rồi hãy gán cho người khác tội danh.
Ngoài ra, dù là nói mớm, đe dọa hay dụ dỗ… nhưng có ai chết không? Rất tiếc phải nói để anh biết: trên thế giới này không có một điều luật nào phù hợp để buộc tội tôi.”
Lục Lục kéo tay Chu Xung, nói: “Anh đừng nóng nảy quá.
Để em hỏi anh ấy.” Chu Xung tức tối nhìn ra chỗ khác, im lặng.
Lục Lục nhìn Điền Phong, bất ngờ hỏi: “Thị trấn Đa Minh đó nằm ở đâu?”
“Chỗ đó thực ra không phải thị trấn, mà chỉ là một trung tâm nghỉ dưỡng do chúng tôi mở ra.
Những năm cuối thế kỷ trước, vào đêm thất tịch[1] mỗi năm, chúng tôi đều chọn ra 30 đôi nam nữ trong số các đôi chúng tôi đã môi giới thành công, mời họ đến nghỉ dưỡng miễn phí.
Những ngày bình thường khác trong năm, ở đó tiếp đón các du khách lẻ tẻ.
Về sau tôi biến nó thành nơi thí nghiệm.”
[1] Ngày 7 tháng 7 âm lịch, ngày Ngưu Lang - Chức Nữ gặp nhau (truyền thuyết Trung Hoa).
“Nhưng tại sao chúng tôi đi tìm, lại không thấy nữa?”
“Để các cuộc thí nghiệm tiến hành được thuận lợi, chúng tôi phải dùng các thủ đoạn che giấu…”
“Anh không thể nói ra à?”
“Nay thí nghiệm đã kết thúc, tất nhiên có thể nói ra.
Hai người không tìm thấy, rất có thể là do hiểu sai về cự ly.
Nó không cách Đồng Hoảng 14km, thực tế là nó không thuộc địa phận Đồng Hoảng.
Xung quanh Đồng Hoảng là ba huyện, nơi ấy thuộc về một trong ba huyện đó, nhưng nó lại rất gần Đồng Hoảng.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất khu vực đó lại không bắt được sóng di động.”
“Người ở đó đều là nhân viên của các anh? Họ có biết rõ sự việc không?”
“Đúng! Ở đó có cả thảy 43 người, kể cả anh lái xe đón hai vị.”
Bí mật đã được bật mí, vậy thì chẳng có gì đáng sợ nữa, nhưng Lục Lục lại nhớ đến hai cô lễ tân một cao một thấp trong khách sạn, về bà già đẩy xe nôi, về cô chủ tiệm hàng thủ công, về người công an cao cao… Cô thấy lạnh sống lưng.
“Có hai thị trấn Đa Minh, phải không?”
“Không.
Chỉ có một căn cứ thí nghiệm.”
“Nhưng tại sao sau khi chúng tôi trốn ra rồi, sau đó lại đi vào một thị trấn rất giống thị trấn Đa Minh?”
“Khu vực đó toàn là đường vòng quanh co uốn khúc, có lẽ các vị đã quay trở về điểm xuất phát.”
Lục Lục nghĩ ngợi, rồi hỏi: “Thoạt đầu, máy tính của tôi vô cớ xuất hiện tấm ảnh cưới ma, cứ như có đôi mắt ẩn trong đó giám sát sinh hoạt của chúng tôi, chắc cũng là anh bày trò?”
“Có thể là nhân viên của tôi làm.
Họ muốn tìm thêm càng nhiều đối tượng thí nghiệm, có lẽ họ đã dùng một số thủ pháp đặc biệt nào đó.”
“Ý anh là hacker?”
“Đại loại là thế.
Thực ra, việc cô lên mạng cũng gần giống như cô vén rèm cửa sổ nhà mình, công khai rộng mở lòng mình cho người ta nhìn vào.
Trên đời này có hai loại người: người có việc làm và không có việc làm.
Kẻ nhòm ngó cô cũng thế, người không có việc làm chính là hacker, người có việc làm là nhân viên của các công ty phần mềm diệt vi-rút.
Cô không cho hacker xem thì cho nhân viên diệt vi-rút xem.
Có rất nhiều hacker về sau được các công ty diệt vi-rút tuyển dụng, rồi cũng trở thành nhân viên diệt vi-rút.
Thực ra công ty diệt vi-rút chính là hacker, họ phải chế tạo ra vi-rút sau đó lại giả vờ đi diệt vi-rút! Tóm lại là cô phải để cho họ xem, còn họ muốn xem gì thì đó là việc của họ.”
“Nhưng tôi đã từng nhờ một người bạn rất giỏi máy tính đến, là một cao thủ của Trung Quốc, anh ta nói Laptop của tôi chẳng bị sao cả.”
Điền Phong lại cười: “Chi tiết đó tôi không rõ lắm, nhưng theo tôi thì không ngoài hai khả năng này: hoặc là vì nhân viên của chúng tôi siêu hơn, họ là đẳng cấp quốc tế; hoặc là, người mà cô nhờ đã bị chúng tôi mua chuộc rồi!”
“Nhưng sao các anh biết tôi muốn sửa máy tính?”
“Chuyện gì chúng tôi muốn biết, đều sẽ biết được hết! Xin lỗi vì đã xúc phạm.”
“Chắc người mù kia cũng là người của các anh?”
“Tôi không thích gọi ông ta là người mù.
Ông ấy tên là Lý Cường, một diễn viên tài ba nhất mà chúng tôi đã thuê.
Còn một người nữa hóa trang thành ông già 120 tuổi, nằm trong ngôi nhà cũ, tiếc rằng chẳng ai trong các vị vào đó xem.”
Lục Lục dừng lại một lát, rồi lại hỏi: “Chúng tôi nhìn thấy ở bãi tha ma ngoài thị trấn một con vật giống trẻ đứa sơ sinh, có đuôi, lại phát ra tiếng người.
Nó là gì thế?”
Điền Phong bỗng không cười nữa, hình như câu hỏi này đụng đến một điều kiêng kỵ gì đó.
Thái độ của anh ta khiến Lục Lục căng thẳng.
Cuối cùng anh ta cũng nói: “Trên đời này lại có động vật biết nói hay sao? Tôi không hiểu.”
Lục Lục quan sát ánh mắt Điền Phong, cô nói: “Sếp Điền ạ, tôi muốn hỏi câu cuối cùng, tại sao anh lại làm thí nghiệm?”
Ánh mắt Điền Phong trở nên u buồn, lát sau anh mới nói: “Năm 2000 tôi có một người bạn gái, cô ấy là họa sĩ.
Hai chúng tôi rất yêu nhau.
Có lần tôi đi cùng cô ấy về nông thôn vẽ tranh phong cảnh, rồi cô ấy bị bắt cóc.
Bọn khốn ấy đã có được tất cả những gì chúng muốn, sau đó chúng bắt đầu bỡn cợt chúng tôi.
Tên trùm nói rằng, một trong hai chúng tôi phải chết, nếu không sẽ bị giết cả hai.
Hắn đếm từ một đến mười, ai muốn sống thì giơ tay lên.
Khi hắn đang đếm thì bạn gái tôi nói nhỏ với tôi ‘anh giơ tay đi’.
Lúc đó đầu óc tôi mụ đi, không nghĩ nổi điều gì nữa.
Khi hắn đếm đến mười thì tôi từ từ giơ tay lên… Đó là một câu chuyện cũ, một cơn ác mộng mà tôi rất không muốn nhớ đến…”
Lục Lục nhỏ giọng: “Xin lỗi…”
Điền Phong lấy lại vẻ bình tĩnh: “Không sao.
Quả nhiên bọn khốn ấy đã giết bạn gái tôi rồi chúng bỏ trốn.
Tôi vô cùng đau đớn, rồi tôi làm đám cưới ma với cô ấy.
Tấm ảnh cưới ma xuất hiện đầu tiên trên mạng, chính là tôi và bạn gái tôi.”
Lục Lục ngờ ngợ: “Đó là anh và bạn gái? Tại sao hai người lại mặc thứ trang phục cổ xưa ấy?”
Điền Phong nói: “Ở địa phương đó có một ông già đã từng chủ trì đám cưới ma nhiều năm về trước, ông ấy có kinh nghiệm, chứ tôi không biết gì, lúc đó tôi như kẻ đang ngủ mê, tất cả do ông ta thu xếp.”
Lục Lục nhớ ra, tivi đã từng nói rằng “tấm ảnh cưới ma đầu tiên, do một nhà nhiếp ảnh mua được từ một gia đình nông dân ở tỉnh Sơn Tây”.
Điền Phong nói tiếp: “Tôi năm nay 33 tuổi, có rất nhiều người kể cả giới truyền thông tò mò tại sao tôi vẫn sống độc thân.
Tôi và bạn gái đã làm đám cưới ma, tức đã thành vợ chồng, nên tôi nghĩ, chúng tôi chỉ là sống ở hai thế giới khác nhau.
Tôi không thể lấy ai khác.”
Lục Lục hiểu rằng không nên hỏi nữa.
Tất cả đều đã rõ ràng, nhưng lại hình như chưa thật rõ ràng.
Điền Phong nói thêm: “Sau khi lập ra trang web “Lưới tình”, sự nghiệp của tôi ngày càng phát triển, rồi tôi muốn làm thí nghiệm để xem người khác khi gặp tình huống tương tự thôi, họ sẽ thế nào.
Nói thật, tôi mong sao mọi người đều lựa chọn mình sống, người kia chết; như thế, tôi sẽ được an ủi phần nào.
Cũng có nghĩa là tôi muốn tìm cho mình một phương thuốc chuộc tội, nếu không lương tâm tôi sẽ mãi mãi bị cắn rứt…”
Nghe đến đây, Lục Lục cảm thấy hình như cô và Chu Xung đã làm điều sai trái, không đem lại cho Điền Phong chút an ủi nào, thậm chí còn làm anh ta bị ám ảnh về hành động ngày trước của mình hơn.
Cô nhìn sang Chu Xung, khẽ nói: “Ta về thôi…”
“Khoan đã.
Tôi còn có việc quan trọng muốn nói.”
Lục Lục lập tức nhìn Điền Phong.
“Trong lần thí nghiệm này, hai vị đã thắng.
Năm đôi trước thật đang buồn, còn hai vị thật đáng mừng.
Họ đã được bù đắp thỏa đáng thì các vị càng xứng đáng để được bù đắp nhiều hơn.
“Lưới tình” xin tặng hai vị một chuyến du lịch 15 ngày, tự chọn đi bất cứ nơi nào trên thế giới, hưởng thụ dịch vụ năm sao bạch kim…”
Chu Xung đứng bật dậy: “Không thèm!” Rồi anh khoác tay Lục Lục bước đi.
Điền Phong vẫn mỉm cười: “Hãy suy nghĩ đi.
Và có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
Lục Lục bị Chu Xung kéo đi, cô lúng túng, ngoảnh lại nói: “Cảm ơn, chào anh!”
Ra khỏi phòng trà, Lục Lục vùng ra khỏi tay Chu Xung, nói: “Anh chê tiền hay sao? Một cơ hội quá tuyệt vời!”
Chu Xung dừng lại, nghiêm chỉnh nói: “Em ạ, nếu em còn nhắc lại chuyện này nữa thì đừng trách anh!” Lục Lục thấy sợ, im bặt.
Trên đường phố xe cộ chạy vun vút, khách bộ hành không ngớt qua lại, không thể biết ai là người giàu ai là người nghèo.
Trong đám đông kia, có người thiện tâm, có kẻ dã tâm ác độc, nhưng nhìn bề ngoài và vẻ mặt thì thảy đều na ná nhau; giống như đàn chim bồ câu đang bay, không thể biết con nào nhiều ngày tuổi hay ít ngày tuổi hơn.
Chu Xung vẫn im lặng, Lục Lục nghĩ ngợi một lúc rồi nói nhỏ: “Mai chúng ta đi chụp ảnh cưới, được chứ?”
Mọi ngày cứ về đến nhà là Chu Xung đi tắm luôn, nhưng hôm nay thì khác.
Anh nói với Lục Lục: “Vào đây với anh.”
“Để làm gì?”
“Ta xem lại tấm ảnh cưới ma đầu tiên gửi đến máy tính của chúng ta.”
“Anh muốn xem bạn gái của anh ta trông thế nào à?”
“Lát nữa anh sẽ nói.”
Cả hai vào thư phòng.
Chu Xung ngồi xuống ghế, bật máy tính.
Lục Lục đứng sau lưng cúi xuống ghé nhìn qua vai anh.
Cô bỗng nói: “Chắc chắn đôi mắt ấy vẫn còn trong máy tính và đang nhìn chúng ta.”
“Kệ thây nó.”
Rất nhanh, anh tìm thấy tấm ảnh cưới ma đó.
Anh nhìn thật kỹ, đúng thế thật, người nam giới trong tấm ảnh đúng là Điền Phong đã hóa trang! Chu Xung cúi sát màn hình xem đi xem lại.
Lục Lục nghi hoặc: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Chu Xung không đáp, Lục Lục thấy sờ sợ, cô cũng cúi sát nhìn thật kỹ cô gái đứng cạnh Điền Phong trong tấm ảnh.
Cô ta đã chết hơn chục năm, trong một lần về vùng nông thôn Sơn Tây để vẽ tranh.
Cô ta sẽ chẳng bao giờ ngờ rằng mười năm sau, tấm ảnh của mình lan truyền khắp trên mạng và có hàng vạn người xem…
Chu Xung bỗng nói một câu khiến Lục Lục sợ chết khiếp: “Lục Lục nhìn lại tấm ảnh này xem có phải vẫn là một người không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...