Cưới Ma


Chu Xung đi rồi, chỉ còn mình Lục Lục ở nhà.

Cô thẫn thờ ngồi trên đi-văng phòng khách.

Hình như cô không thể suy nghĩ gì được nữa.

Bên tai cô văng vẳng câu nói của Chu Xung: thứ gì cũng thế, là đồ second hand thì dễ khiến người ta gặp rắc rối.
Điều này khiến cô nhớ đến câu chuyện cách đây một năm.

Một hôm trời mát, cô nhìn thấy một cửa hàng bán máy tính cũ gần thôn Trung Quan treo tấm biển “Chuyển nhà – đại hạ giá!” Cô bèn bước vào.

Cửa hàng rất vắng vẻ, cô chủ hàng đang ngồi xem phim truyền hình, vẻ mặt lãnh đạm chẳng buồn để ý đến Lục Lục.
Lục Lục ngắm những chiếc máy tính trước mặt, cuối cùng cô ưng chiếc Laptop này.

Trông nó còn khá mới, giá rất rẻ.

Cô quyết định mua, tuy nhiên cũng thử nài mấy câu xem sao: “Chị ơi, liệu giá cả có bớt được không?” Cô chủ nhìn Lục Lục rồi hỏi: “Cô định trả bao nhiêu?”
Lục Lục có phần e dè: “Giảm giá 20%!”
Cô chủ tiếp tục xem phim truyền hình, buông luôn một câu: “Xách đi!”
Lục Lục lập tức nghi ngờ, hay là chiếc Laptop này có vấn đề gì đó, nhưng cô đã trả giá, họ cũng đã ừ rồi, thì cô còn nói gì được nữa? Cô bảo chủ hàng cắm điện, bật máy, xem xét một hồi, thấy không có vấn đề gì, bèn trả tiền xách nó về.
Bây giờ Lục Lục không thể nhớ ra khuôn mặt cô gái bán hàng đó nữa.

Vả lại, khu vực đó bị di dời, cửa hàng cũng đã chuyển đi đâu không biết.


Và tất nhiên lại càng không thể biết ai là người chủ đã đem bán chiếc máy tính này cho cửa hàng…
Đúng là không nên mua bất cứ thứ đồ cũ nào.

Máy tính, đồ gỗ, quần áo, đồ chơi… đều có quá khứ riêng của nó mà ta không thể biết.

Quá khứ luôn “ẩn náu” bên trong mỗi đồ vật.

Chúng mang hơi chủ cũ, ta không có cách gì xóa bỏ được.
Căn nhà này cũng là nhà cũ…
Lục Lục miên man suy nghĩ.
Cùng một thời điểm – căn hộ hai tầng cũ kỹ - có thể xuất hiện nhiều khung cảnh khác nhau.

Chu Xung ngồi ở ban công chơi ghi-ta, Lục Lục vào bếp làm cơm; một ông già ngồi hút thuốc ở ban công, một phụ nữ ngoài bảy mươi tuổi đang ngồi đi-văng xem tivi, một người đàn ông dáng người vừa phải đang ngồi ở góc tường cầm chiếc kìm vặn xoắn dây thép, một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi để tóc ngắn đang bưng món ăn đặt lên bàn, một cậu bé 12—13 tuổi đang ngồi dưới sàn hò reo với chiếc ô tô đồ chơi chạy pin… không rõ những người này có quan hệ thân thuộc ra sao, có thể họ là một gia đình chứ không chỉ là một cặp như Chu Xung và Lục Lục.

Cả căn nhà nồng nặc mùi khói bếp khét lẹt dầu mỡ.

Lại có một thiếu nữ 17-18 tuổi đứng trên gác thò đầu xuống mắng mỏ cậu bé nghịch ngợm gây tiếng ồn…
Và… ngay cả Chu Xung cũng là đồ second hand.
Anh ấy đã từng yêu, yêu say đắm, đã từng chung sống với cô bạn gái ấy nửa năm trời.

Có lẽ hồi đó đêm nào anh cũng ôm chặt cô ta nằm ngủ.

Sau này hai người chia ly, đau xót, ứa máu… hẳn người Chu Xung cũng bị ám mùi cô ta, dù mỗi ngày anh tắm gội chục lần cũng không thể tẩy hết mùi.
Nghĩ đến đây, Lục Lục bỗng nhìn sang con cá vàng trên bàn, nó vẫn lặng lẽ bơi đi bơi lại.

Cô cầm cái hộp thức ăn cá rắc mấy hạt vào bể cá, nó há cái mồm xinh xắn đớp lấy rất nhanh.

Sau đó nó dúi đầu vào vách kính, ve vẩy đuôi, cứ thế đứng nhìn Lục Lục.

Tại sao Chu Xung không thích Lục Lục nhắc đến cô gái ấy?
Lục Lục vốn biết khi cô đơn rất không nên suy nghĩ lan man.

Nhưng cô không thể không nghĩ, sau đó là phỏng đoán, tiếp theo là đi vào chỗ bế tắc.

Có phải cô gái ấy mắc bệnh hiểm nghèo? Có phải Chu Xung và cô ấy đã tổ chức đám cưới ma không?
Nghĩ đến đây Lục Lục rùng mình.

Nhưng cô vẫn không thể ngăn mình tiếp tục tưởng tượng.
Sau khi mất người bạn gái.

Chu Xung thấy đời mình trống vắng, buồn bã không nguôi, cách duy nhất để tự an ủi là… làm đám cưới ma với cô ta.
Rồi thời gian làm thay đổi tất cả.
Ngày lại ngày trôi đi, Chu Xung dần thoát ra khỏi nỗi bi thương.


Đám cưới ma trước đây chỉ là một nghi thức thể hiện tình cảm sâu nặng của anh dành cho người bạn gái, chứ không phải tờ đăng ký kết hôn, nó không có giá trị ràng buộc về mặt pháp lý.

Chu Xung không thể sống độc thân suốt đời, cho nên anh mới nhờ trang web “Lưới tình” giới thiệu cho mình một cô gái nào đó.

Cô gái đầu tiên mà họ giới thiệu là Lục Lục.

Anh vừa gặp đã ưng ngay, thực ra đó chỉ là một sự gật đầu tùy tiện rất dễ hiểu của một người từng đổ vỡ tình cảm…
Vậy thì… họ tổ chức đám cưới ma ở đâu? Có phải ở trong căn nhà này không?
Lục Lục nhìn cái cầu thang dẫn lên gác tối om, cô rất ít khi lên đó.

Có lẽ căn phòng trên gác là phòng tân hôn của đám cưới ma.

Dù sao thì đó vẫn cứ là “đám cưới.” Xét từ góc độ này, Chu Xung là người đã có vợ.

Giờ đây, cũng tại ngôi nhà này, Chu Xung lại sống chung, trò chuyện, ăn cơm, cãi nhau, làm tình với Lục Lục.

Họ không biết rằng trong căn nhà này còn có mặt một người khác, đó là cô dâu ma.

Rất có thể cô ta đã nhập vào trong con cá vàng kia, ngày ngày uất hận nhìn chằm chằm gã phụ tình Chu Xung và cô vợ bé Lục Lục… Nếu không, tại sao cuộc sống của hai người bỗng dưng xuất hiện tấm ảnh cưới ma?
Lục Lục càng nghĩ càng thấy sợ.

Cô thận trọng bưng cái bể cá đi lên gác đặt xuống sàn.

Rồi đi xuống, vào thư phòng, xách chiếc Laptop lên gác, cũng đặt xuống sàn.
Xong xuôi, cô lại đi xuống, cúi nhìn mũi bàn chân mình, rón rén bước vào phòng ngủ.

Bao giờ cũng vậy, mỗi khi thấy sợ, cô lại muốn chui vào chăn.

Khi ai đó đang ở một mình, họ thường đi lại thoải mái, nhưng Lục Lục thì khác, cô thường rất cẩn trọng, cứ như là xung quanh có vô số người đang nhìn vào mình.

Vào phòng ngủ rồi cô chốt chặt cửa, nhẹ nhàng nằm xuống giường, lắng nghe mọi động tĩnh trong nhà.

Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài giọt nước tí tích ở đường ống dẫn khí sưởi.

Cô không biết chiếc Laptop trên gác lúc này đang thế nào.
Nếu sáng mai anh bạn Hà đến khám phá ra đôi mắt nấp trong máy tính chỉ là vi-rút, nhưng nó không chịu đầu hàng, thì có lẽ đêm nay nó sẽ nghĩ cách đối phó…
Trên gác không một tiếng động, vẫn tĩnh lặng.

Nếu bất ngờ xảy ra chuyện gì đáng sợ.
Nhưng không xảy ra chuyện gì cả thì lại càng đáng sợ hơn.
Thực ra Lục Lục sợ cái gì?
Chẳng rõ sau bao lâu, Lục Lục mơ hồ nhìn thấy chiếc Laptop từ trên gác theo cầu thang gác đi xuống!
Nó lôi theo chuột và bàn phím, trông rất quái dị.

Trong bóng tối nhờ nhờ thấp thoáng, cô nhìn thấy một bàn tay đang cầm chuột, rồi thấy hai bàn tay đang nhẹ nhàng gõ bàn phím.

Bàn tay cầm chuột rất to, là bàn tay nam giới.

Hai bàn tay trên bàn phím thì nhỏ, là nữ.

Lục Lục không thấy sợ hãi, cô chỉ băn khoăn hỏi: “Sao lại là ba bàn tay? Không đúng!” Hình như câu nói này đụng đến cái gì đó, một bàn tay trên bàn phím biến mất, tất cả chỉ còn lại hai bàn tay tiếp tục thao tác máy tính.

Nhưng Lục Lục vẫn cảm thấy không ổn, vì cả hai bàn tay đều là tay phải!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui