Nửa tháng sau, Diệp Cốc Thanh dẫn theo ba mươi người biết chữ đã được đào tạo mấy ngày nay, cùng với một trăm thùng gỗ làm theo yêu cầu của hắn lên trên thuyền rời khỏi Tuyên thành. Dọc đường đi, hắn lần lượt để người cùng thùng gỗ ở lại trên bến tàu của năm thành trấn. Đồng thời cũng huấn luyện ra sáu người, chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa cùng liên hệ với khách hàng.
Lúc Diệp Cốc Thanh mang theo nhóm xuất sắc nhất đi đến bến tàu Tuế Giang thành, Triệu Văn Bằng biết được tin tức liền tự mình đích thân ra nghênh đón. Ngoại trừ đại bản doanh thì Triệu Văn Bằng là người đầu tiên bắt tay vào tu bổ bến tàu, trải qua thời gian dài như vậy, một bến tàu đơn giản cùng nhà kho bên trong đã hoàn thành. Tuy rằng vẫn còn nhiều nơi cần sửa chữa, nhưng mà đã bắt đầu có hàng hóa chuyển đến nơi này.
Khi đội thuyền gần đến Tuế Giang Thành, Liêu Khải Vân mang vẻ mặt lo lắng lắc lư trước mặt Diệp Cốc Thanh. Đôi mắt không lớn lắm thỉnh thoảng lại liếc nhìn Diệp Cốc Thanh, bộ dạng ‘ muốn nói lại thôi’ kia khiến cho Diệp Cốc Thanh âm thầm cảm thấy một hồi chán ghét. Rốt cuộc, Diệp Cốc Thanh không nhịn được nữa đành phải mở miệng với Liêu Khải Vân đã là lần thứ bảy lắc lư trước mặt hắn.
“Liêu đại ca, ngươi có chuyện gì sao? Có chuyện gì thì nói đi.” Diệp Cốc Thanh nhìn gã, xoa xoa thái dương đau nhức mở miệng nói.
Nghe thấy Diệp Cốc Thanh hỏi, Liêu Khải Vân lập tức thu lại vẻ mặt ‘ai oán’ ngồi đối diện Diệp Cốc Thanh nói: “Diệp huynh đệ, chuyện lúc trước Hồng huynh đệ đã nói với ngươi rồi đi? Lần chơi đùa này của sư phụ ta tương đối nghiêm trọng, lúc trước bởi vì gây họa trên giang hồ, cho nên mới phải trốn đến thôn của chúng ta. Lúc đó ông ấy không hiểu chuyện này sẽ ảnh hưởng đến ngươi nhiều như vậy, cho nên mới lừa gạt ngươi, hơn nữa ngày đó Hồng huynh đệ cũng đã giáo huấn ông ấy. Lần này đi, ngươi có thể bỏ qua cho ông ấy được hay không. Coi như là ca ca đây cầu xin ngươi?”
Nhìn vẻ mặt cùng bộ dạng van nài khổ sở của Liêu Khải Vân, Diệp Cốc Thanh gật đầu. Không cần Liêu Khải Vân nói, Diệp Cốc Thanh cũng không có ý định tìm lão tiên sinh kia gây phiền toái. Tuy rằng hắn bị chuyện lừa bịp này dọa cho sợ một trận, nhưng cũng may mắn khiến cho hắn biết rõ, ở nơi này còn có nhiều người nhiều thứ quan tâm đến mình.
“Ngươi không cần lo lắng, nếu như Liêu đại ca đã nói vậy, làm sao mà ta không đồng ý được. Nhưng mà, mong sau này lão tiên sinh thu liễm một chút, có một số việc không thể mang ra đùa giỡn. Lúc đầu ta cho rằng sự tồn tại của ta thật sự khắc chết những người ở bên cạnh ta, đã có mấy lần muốn tự mình chấm dứt để tìm sự giải thoát. Nếu như ta thật sự không trở về, ta tin tưởng về sau khi Hồng Hề Việt biết rõ chân tướng, cho dù chết cũng sẽ không bỏ qua cho sư phụ của ngươi.”
Liêu Khải Vân không ngờ Diệp Cốc Thanh sẽ nghĩ nhiều như vậy, hai tay run rẩy, lúc này mới gật đầu đồng ý. Đúng lúc này, Hồng Hề Việt mang theo vẻ mặt hưng phấn đi vào khoang thuyền, đến trước mặt Diệp Cốc Thanh nói cho hắn biết thuyền sắp cập bờ.
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh cũng có chút mừng, dẫn Hồng Hề Việt và Liêu Khải Vân ra khỏi khoang thuyền. Lúc này, Triệu Văn Bằng đã đợi trên bờ, từ xa Diệp Cốc Thanh đã có thể nhìn thấy người mặc trường sam màu trắng đang đứng vẫy tay với hắn.
Một lúc sau, thuyền cập bờ, vừa mới nối ván gỗ, Triệu Văn bằng đã không thể chờ được nữa mà chạy tới. Nhìn thấy mấy thùng gỗ lớn đặt trên thuyền thì khẽ gật đầu. Diệp Cốc Thanh mở ra thùng gỗ, để cho thủ hạ Triệu Văn Bằng chuyển hết hàng hóa vào trong nhà kho của bến tàu. Chờ cho quản lý bến tàu kiểm kê, hàng hóa không bị hao hụt, cũng không có hư hại.
Triệu Văn Bằng dẫn mấy người Diệp Cốc Thanh rời thuyền đi đến phủ mình nghỉ ngơi, sau đó phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, tự mình dẫn người qua. mời Diệp Cốc Thanh uống mấy chén, Triệu Văn Bằng liền nói ra suy nghĩ trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Văn Bằng đã xem qua tất cả ý tưởng của Diệp Cốc Thanh, biết rõ lợi nhuận sau này không chỉ có như vậy. Thế là Triệu Văn Bằng tính toán chỉ cần Diệp Cốc Thanh có thể cho y đóng góp, liền triệu tập tất cả đội thuyền Triệu gia đến đây để cho Diệp Cốc Thanh sử dụng. Số tiền ba mươi vạn lượng bạc lúc trước cũng trả lại cho Diệp Cốc Thanh.
Trong chuyện này, Diệp Cốc Thanh tốn nhiều công sức nhất, cho nên hai nhà hợp tác sẽ cho Diệp Cốc Thanh quản lý, Triệu gia sẽ chiếm một phần nhỏ, hai nhà chia bốn sáu. Nghe Triệu Văn Bằng nói vậy, Diệp Cốc Thanh không lập tức đồng ý. Bên ngoài, Diệp Cốc Thanh đúng là chiếm được tiện nghi, nhưng mà cứ để cho Triệu Văn Bằng từ trong tay hắn lấy đi bốn phần như vậy, tuyệt đối là không có khả năng, hơn nữa Khúc Thành Dẫn tuy rằng không có bao nhiêu tác dụng trong chuyện này, chẳng qua là chỗ tốt dĩ nhiên không thể thiếu y được.
“Triệu đại ca, cũng không phải ta không muốn đồng ý với ngươi, ngươi cũng biết, ta có thể an ổn làm ăn trên sông Kính Thành, Thành Vương gia cũng giúp không ít việc, cho nên ta không thể không bỏ ra chút thành ý của mình. Như vậy đi, ta năm, ngươi ba, cho Thành Vương gia hai, nếu như ngươi đồng ý ta liền làm, nếu như ngươi không đồng ý, chúng ta vẫn là huynh đệ.”
Ban đầu, Triệu Văn Bằng cảm thấy hơi ít, chỉ là nghĩ đến có thể gián tiếp liên lụy đến Thành vương gia, do dự một lúc cũng đồng ý. Hiện tại trong tiều, Thành vương gia đã chiếm được thế thượng phong, nếu như sau này làm việc không xảy ra sai sót, ngôi vị hoàng đến nếu không phải y làm còn có thể là ai. Cái gọi là lưng tựa đại thụ được bóng mát, đã có chỗ dựa là hoàng đế tương lai, sau này làm việc không phải sẽ tiện lợi hơn nhiều sao? Thế là, Triệu Văn Bằng kêu quản gia mang giấy bút tới viết một bản hiệp ước đưa cho Diệp Cốc Thanh.
Sau khi Diệp Cốc Thanh không nhìn thấy có chỗ nào sai sót, cũng liền cầm bút kí tên mình.
Ở Tuế Giang Thành hai ngày, Diệp Cốc Thanh chờ Triệu Văn Bằng tập trung đội thuyền lại, nhìn lên năm con thuyền chỉnh tề trước mặt, tâm tình Diệp Cốc Thanh không khỏi có vài phần kích động.
“Tử Khâm, mấy con thuyền này là ta vừa mới đóng năm ngoái. Mỗi một con đều có giá trị khoảng hai mươi vạn lượng bạc, hơn nữa so với hai con mà ta bán lúc trước cho ngươi thì không gian bên trong lớn hơn rất nhiều.”
Không cần Triệu Văn Bằng nói, Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên nhìn thấy được. Vuốt ve mạn thuyền, Diệp Cốc Thanh nhìn Triệu Văn Bằng nói: “Triệu đại ca đã có thành ý như vậy, ta cũng không thể hẹp hòi. Chuyện làm ăn từ nay về sau của Triệu gia, miễn phí toàn bộ phí chuyên chở. Thùng hàng của Tuế Giang thành ta sẽ làm, chờ sau này ta sẽ sao chép số thứ tự cho ngươi, một trăm thùng này toàn bộ giao cho Triệu đại ca.”
Việ làm ăn của Triệu gia phải đi tới đi lui rất nhiều, nghe Diệp Cốc Thanh nói vậy, dĩ nhiên là vui mừng đồng ý. Sau đó liền nói: “Như vậy thì phiền Tử Khâm quá rồi, chuyện thùng hàng cứ giao cho ta đi, phí chuyên chở ngươi cũng đã nhượng bộ, chi phí của thùng hàng làm sao có thể để cho ngươi bỏ ra, dù sao cũng chỉ là mấy nghìn lượng bạc, số tiền này cứ để ca ca trả.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh cũng không tranh giành với y, lần lượt nhìn mấy con thuyền một lần nữa, phân phó người làm dọn dẹp thuyền rồi sau đó đi theo Triệu Văn Bằng trở về.
Chờ cho Diệp Cốc Thanh đi theo Triệu Văn Bằng quay lại Triệu gia, Hồng Hề Việt mới ngáp dài thức dậy, hai mắt nhập nhèm nhìn qua hai người, Hồng Hề Việt đưa tay che lại phần ngực trần trụi, đi đến bên cạnh Diệp Cốc Thanh.
Đưa tay rót cho hai người chén trà, Hồng Hề Việt có chút bất mãn nói: “Ngươi đi ra ngoài sao không gọi ta?”
Đêm qua hai người ‘phóng túng’ cho đến nửa đêm, lúc Diệp Cốc Thanh thức dậy thì đối phương vẫn còn đang ngủ say. Diệp Cốc Thanh liền để cho y ngủ thêm chút nữa, vì vậy một mình đi cùng Triệu văn Bằng ra ngoài bờ biển.
“Không phải đêm qua ngươi ngủ muộn sao? Cũng không phải là chuyện gì lớn.” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh đặt chén trà xuống, nhìn Hồng Hề Việt tiếp tục nói: “Đùng rồi, ta định ngày mai quay về Tuyên Thành, ngươi muốn mua cái gì tí nữa ta cùng ngươi ra ngoài mua.”
Triệu Văn Bằng ở bên cạnh thấy không có khoảng trống nào cho mình xen bào, vì vậy tìm lý do rời đi. Nhìn Triệu Văn Bằng đã đi xa, Hồng Hề Việt lười biếng dựa lên người Diệp Cốc Thanh.
“Mấy ngày nay ngươi vẫn bận rộn, ta cũng không có việc gì, không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi đi. Mấy thứ các ngươi làm ta cũng không hiểu, không có cách nào giúp ngươi được cái gì.”
Ôm eo Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh hôn lên trán y một cái.
“Cứ ngốc ở đây là được rồi, qua một thời gian ngắn nữa khi nào mọi chuyện đi vào quỹ đạo ta sẽ không cần hao tổn tâm trí như vậy nữa. Đến lúc đó ta cùng ngươi ra ngoài một chuyến, quay về nơi ngươi và Đường Khanh Ly lớn lên.”
“Thật sự?” Hồng Hề Việt ngẩng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh, trong mắt là hoàn toàn không thể tin nổi.
Nhìn bộ dạng này của y, Diệp Cốc Thanh đưa tay búng một cái lên trán Hồng Hề Việt, cười nói: “Chẳng lẽ lại là giả sao? Có lúc nào ta đã gạt ngươi rồi?”
Nghe thấy Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt lộ ra một nụ cười ngây ngô, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Diệp Cốc Thanh, há mồm ngáp một cái, kéo Diệp Cốc Thanh quay vào trong bổ sung giấc ngủ.
Rạng sáng ngày hôm sau, Hồng Hề Việt thức dậy, chuẩn bị cho Diệp Cốc Thanh đồ dùng để rửa mặt, rồi ra ngoài đi dạo một vòng, trở về liền nói với quản lý thuyền chuẩn bị khởi hành. Diệp Cốc Thanh biết y vội vã muốn về Tuyên Thành, cũng không nói gì, đổi quần áo rồi sắp xếp hành lý, sau đó dẫn y ra ngoài phòng khách.
Lúc này, Triệu Văn Bằng đang phân phó những hạng mục phải chú ý khi ở trên thuyền cho năm sáu quản lý thuyền trước mặt, thấy Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt đi đến, để cho người mang bữa sáng lên, cũng giới thiệu mấy quản lý thuyền cho Diệp Cốc Thanh một phen.
Hôm qua Diệp Cốc Thanh cũng đã gặp mặt mấy người kia một lần,nói chung cũng đã quen biết, nhưng mà muốn hiểu rõ còn cần phải thêm một khoảng thời gian nữa. Lên tiếng chào hỏi bọn họ, để bọn họ ngồi xuống, mọi người cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó đi đến bờ biển.
Lúc này, Liêu Khải Vân đã ở ngoài đó, mà bên cạnh y còn đứng một người, Diệp Cốc Thanh nhìn kỹ, người nọ rõ ràng là sư phụ của Liêu Khải Vân, là lão tiên sinh đã từng trêu chọc hắn.
Thấy đám người Diệp Cốc Thanh đi tới, lão tiên sinh đảo mắt trốn tránh nép ở phía sau Liêu Khải Vân. Liêu Khải Vân dịch qua một bên, biết rõ không thể tránh thoát liền nhìn Diệp Cốc Thanh nở nụ cười.
“Lão tiên sinh, đã lâu không gặp.” Diệp Cốc Thanh nhìn ông cười nói.
“Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp. Ha ha….”
Nhìn bộ dạng áy náy của ông ta, Diệp Cốc Thanh cũng không muốn so đo gì nữa. Lại hàn huyên thêm vài câu, sau đó dẫn mấy người lên thuyền, nhìn Triệu Văn Bằng phất phất tay, sau đó xuất phát về Tuyên Thành.
Ngay khi thuyền của bọn họ đến Kim Lăng Thành, bỗng nhiên bị người ngăn lại. Nhìn người phía trước mặc quan phục, Diệp Cốc Thanh âm thầm thở dài, lúc này có nên dùng phong thư của Khúc Thành Dẫn cho hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...