Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Cốc Thanh ôm Hồng Hề Việt ‘làm lụng quá độ’ lên xe ngựa. Liêu Khải Vân biết ngày hôm qua quấy nhiễu người ta làm chuyện tốt nên tránh Hồng Hề Việt rất xa, đợi đến khi Diệp Cốc Thanh ôm Hồng Hề Việt lên xe ngựa, lúc này mới dám nhô đầu ra khỏi khách điếm. Nhưng cho dù thế nào, Liêu Khải Vân vẫn đụng phải ánh mắt dao găm của Hồng Hề Việt.
Thấy Liêu Khải Vân cười ngượng ngùng ở trước cửa, Diệp Cốc Thanh đưa tay kéo Hồng Hề Việt vào trong xe ngựa. Sau đó buông rèm xuống xem như tách hai người ra.
Liêu Khải Vân ở tại Ngân Thủy trấn, cách Tuế Giang thành khoảng nửa ngày. Nếu đi rồi về, lúc trở lại khách điếm chỉ sợ đã là đêm khuya, hơn nữa đi đường cũng không an toàn. Mấy người ăn sáng xong rồi ngồi lại cùng nhau bàn bạc một chút, quyết định đi luôn bây giờ, ở lại Ngân Thủy thôn một ngày, ngày hôm sau ăn cơm trưa xong thì về.
Chờ Lưu quản gia chuẩn bị xong lễ vật, mấy người lên xe ngựa, lắc lư đi về hướng Ngân Thủy thôn.
Bởi vì Hồng Hề Việt và Diệp Cốc Thanh ngủ bù trong xe, Lưu quản gia cũng không tiện đi vào trở thành bóng đèn của hai người. Thế là an vị trên càng xe cùng Liêu Khải Vân, câu được câu không trò chuyện. Không biết vì sao, Lưu quản gia cảm thấy hình như Liêu Khải Vân đánh xe vòng vòng Tuế Giang thành, nhưng khi quay đầu lại cảm thấy bọn họ cách Tuế Giang thành cũng khá xa rồi.
Mặc dù Lưu quản gia tuổi tác đã cao, nhưng mà trí nhớ không kém, sau khi Liêu Khải Vân đánh xe quẹo qua quẹo lại mấy khúc cua thì ông đã hoàn toàn mơ hồ. Một bên, Lưu quản gia cho là mình thật sự có tuổi rồi, nhưng mà một bên, Lưu quản gia cảm thấy con đường bọn họ đang đi có chỗ không đúng.
Lấy lý do có chút khát, Lưu quản gia vào trong tìm nước uống. Liêu Khải Vân không nghi ngờ gì, thả chậm tốc độ xe, vén rèm cho Lưu quản gia đi vào.
Lúc này, Hồng Hề Việt đang tựa vào ngực Diệp Cốc Thanh ngủ say. Cảm thấy có người vào, lập tức mở mắt. Thấy người vào là Lưu quản gia Hồng Hề Việt không khỏi thả lỏng. Đưa tay nhấc xuống cánh tay Diệp Cốc Thanh đang vòng qua eo mình, ngồi dậy.
“Lưu quản gia, có chuyện gì sao?” Hồng Hề Việt hất tóc ra sau dựa vào thùng xe hỏi.
Lưu quản gia nghe Diệp Cốc Thanh nói, Liêu Khải Vân là một cao thủ võ lâm, liền mở miệng nói không có chuyện gì, nhưng mà ánh mắt vẫn đề phòng nhìn ra ngoài xe.
Lưu quản gia đi vào phía sau, mở ra hộc gỗ, từ bên trong lấy ra một ấm trà. Rót một chén, Lưu quản gia mới kêu Hồng Hề Việt qua. Sau đó, nhấc lên một góc chăn, viết xuống nền thùng xe toàn bộ điều mình hoài nghi.
Thấy vậy, Hồng Hề Việt cũng không khỏi rùng mình một cái. Ra hiệu lão quản gia trông Diệp Cốc Thanh ngủ, mình thì ra ngoài kêu dừng xe lại, nói cho Liêu Khải Vân mình muốn đi tiểu. Liêu Khải đãn chuẩn bị sẵn sàng chờ Hồng Hề Việt trả thù, lúc này lại nghe y dùng giọng nói nhỏ nhẹ bảo muốn xuống xe, lại khiến cho Liêu Khải Vân không khỏi hoài nghi bên trong có bẫy. Nhưng mà nghe Hồng Hề Việt nói xong, liền tấp xe ngựa vào một bên, sau đó ngồi một chỗ chờ Hồng Hề Việt quay lại.
Hai bên đường đều là bụi cỏ rậm rạp, Hồng Hề Việt đi vào khoảng hai đến ba mươi thước, cảm thấy Liêu Khải Vân không nhìn đến được nữa. Liền tập trung nội lực, đạp lên tảng đá cao bên cạnh mượn lực bay lên khoảng bốn năm thước. Nhìn xuống con đường giống như một trận bát quái bên dưới, sắc mặt Hồng Hề Việt càng khó coi.
Cảm giác quái lạ của Lưu quản gia không sai, nhưng mà Liêu Khải Vân cũng không phải đánh xe ngựa chở bọn họ đi vòng quanh, mà là vòng quanh trận bát quái kia mà hướng sâu vào bên trong. Hồng Hề Việt bỗng nhớ tới lời Diệp Cốc Thanh đã nói lúc trước, hắn nói sư phục của Liêu Khải Vân là một cao nhân ẩn danh, cho nên hắn mới có hứng thú đi Ngân Thủy thôn một chuyến. Đừng nói con đường này là xuất phát từ vị cao nhân kia? Để khiến người ta không dễ dàng tìm ra mình?
Lòng hiếu kỳ của Hồng Hề Việt cũng bắt đầu bị những thứ này khơi gợi lên. Hồng Hề Việt xoay người rời khỏi bụi cỏ, phủi phủi vụn cỏ bám trên quần áo, đến cười làm lành với Liêu Khải Vân rồi lên xe ngựa.
Sau khi Hồng Hề Việt khom người tiến vào trong xe, Diệp Cốc Thanh vốn đang ngủ cũng đã tỉnh lại, đang ngồi nói chuyện với Lưu quản gia. Hai người thấy Hồng Hề Việt quay lại, liền ngừng nói, Diệp Cốc Thanh dịch người để cho Hồng Hề Việt đến ngồi.
“Có chuyện gì không?” Lưu quản gia vội vàng hỏi.
Nghe Lưu quản gia hỏi, Hồng Hề Việt cười cười nói: “Có phải ông mệt rồi không, đừng suy nghĩ nhiều quá, không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.”
Lưu quản gia vẫn tin tưởng cách làm việc của Hồng Hề Việt, nghe y nói như vậy, Lưu quản gia cũng cho là mình suy nghĩ nhiều, đáp lại rồi đứng dậy ra ngoài.
Thấy Lưu quản gia ra ngoài, Hồng Hề Việt lập tức dựa vào vai Diệp Cốc Thanh, trước ánh mắt nghi hoặc của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt ở bên tai hắn nói thầm: “Ta mới ra ngoài nhìn một chút, nhìn từ trên xuống, chúng ta đang ở trong một trận đồ bát quái, cho nên Lưu quản gia cảm thấy kỳ lạ. Ngươi nói trong thôn này rốt cuộc có bí mật gì, tại sao bọn họ lại hao tổn tâm trí cải tạo cả một con đường trở thành trận bát quái?
“Có lẽ để che giấu cái gì đó, nhưng mà có khả năng trời sinh ra đã thế. Bây giờ chúng ta suy đoán bậy bạ cũng chỉ thêm phiền não, chẳng bằng đi theo Liêu đại ca vào trong đó xem.”
“Ngươi không sợ gã có mưu đồ làm hại chúng ta sao?”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh nhịn không được bật cười: “Nếu như gã thật sự có mưu đồ làm hại chúng ta, đã sớm tại thời điểm ta và ngươi bất hòa ở Kỳ Dương thành mà ra tay rồi, còn đợi đến ngày hôm nay? Hơn nữa ở chung với Liêu đại ca lâu như vậy, ngươi cảm thấy gã là loại người này?”
Thấy Diệp Cốc Thanh nói giúp Liêu Khải Vân, Hồng Hề Việt lập tức cảm thấy bất mãn, thế là nhỏ giọng lầu bầu: “Hừ, người xấu cũng sẽ không ghi chữ ta là người xấu ở trên mặt, ai biết hắn trời sinh không phải là người hai mặt?”
Diệp Cốc Thanh nghe Hồng Hề Việt nói xong, nhịn không được lườm y một cái: “Đúng, người xấu sẽ không ghi ta là người xấu ở trên mặt, giống như ngươi vậy đó.”
Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, Hồng Hề Việt vốn đang bất mãn lập tức bùng nổ. Ngồi ngay ngắn lại trừng mắt Diệp Cốc Thanh, gào lên: “Này! Sao lại kéo ta vào? Ta thì làm sao!”
Nhìn biểu tình của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh lặng lẽ nhéo một cái vào eo y. Đêm qua giằng co một trận, cho dù có là Hồng Hề Việt tuyệt thế võ công cũng không có khả năng hồi phục nhanh như vậy, bị Diệp Cốc Thanh nhéo nhéo, Hồng Hề Việt chỉ cảm thấy eo mình một trận đau nhức, lập tức cả người mềm nhũn bị Diệp Cốc Thanh ôm vào lòng.
Cảm thấy Hồng Hề Việt trong ngực đang không ngừng giãy giụa, Diệp Cốc Thanh mỉm cười giơ tay vỗ vỗ cái mông vểnh lên của y: “Yên tâm đi, Liêu đại ca không phải người như vậy. Giống ta ta nói vừa rồi đấy, nếu như gã thật sự muốn gây bất lợi với chúng ta, đã sớm giải quyết ở bên ngoài rồi, cũng sẽ không chờ chúng ta tiếp xúc nhiều người như vậy rồi mới mang chúng ta vào trong thôn giải quyết. Nếu như gã thật sự che giấu tâm kế, chỉ có thể nói gã đã đi một bước cờ khá tốt.”
Diệp Cốc Thanh nói xong, cũng thuận thế thả người. Lúc này Hồng Hề Việt tóc tai rối bời, vạt áo rộng mở, trên lồng ngực trắng nõn vẫn còn để lại dấu vết mà đêm hôm qua bọn họ ‘giao chiến’. Hồng Hề Việt cảm nhận được ánh mắt Diệp Cốc Thanh, cúi đầu nhìn qua lồng ngực của mình. Phát hiện từng chấm từng chấm trên ngực, mặt liền đỏ bừng, đưa tay khép lại vạt áo. Sau đó lao về phía Diệp Cốc Thanh, há mồm cắn một cái lên cổ hắn.
Tuy rằng Hồng Hề Việt biểu lộ hung ác nhưng mà cũng không dùng lực quá mạnh. Buông ra nhìn xuống dấu răng của mình, đưa tay lau lau nước miếng còn dính trên cổ Diệp Cốc Thanh, khẽ nói: “Nếu quả thật xảy ra chuyện gì, ra nhất định sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để cho người khác làm tổn thương ngươi.”
Nghe Hồng Hề Việt nói, Diệp Cốc Thanh không khỏi cảm thấy ấm áp, ôm cơ thể mềm mềm của Hồng Hề Việt, dùng má cọ cọ đỉnh đầu y.
“Ngươi không cảm thấy những lời này đáng ra phải do ta nói với ngươi sao? Tốt xấu gì ta cũng là phu quân của ngươi a.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy thân thể Hồng Hề Việt trong ngực mình cứng ngắc, sau đó từ ngực truyền đến cảm giác đau đớn. Diệp Cốc Thanh cúi đầu, Hồng Hề Việt đang cắn lên ngực hắn, nhìn nhìn vẻ mặt tươi cười của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh cũng đanh chiều theo y.
Bốn người lắc lư trên xe ngựa đi đến Ngân Thủy thôn, lúc này đang là giờ cơm trưa, mấy hộ dân trong thôn đều bưng bát cơm ra ngoài cửa vừa ăn vừa tán dóc. Cho nên khi Liêu Khải Vân đánh xe đến cửa thôn, lập tức gây chú ý đến mọi người. Người mắt tốt liền nhìn ra người đánh xe là Lão Thất, đặt bát cơm trong tay xuống liền chạy ra đón.
Liêu Khải Vân nhìn thấy đồng hương, tâm tình cũng kích động, nắm chặt cương ngựa cho xe dừng lại, sau đó nhảy xuống xe, đưa tay vỗ vỗ bả vai người chạy đến.
“Trương đại ca, lâu như vậy cũng vạm vỡ lên không ít nha, Trương đại nương cùng Trương đại gia còn khỏe không?” Liêu Khải Vân cười hỏi.
“Khỏe, đều khỏe, Tiểu Thất a, sao không hề nghe tin tức ngươi trở về a?”
“Nhớ nhà nên trở lại, ha ha ha….”
Nghe bên ngoài huyên náo, Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt cũng xuống xe. Nhìn bên ngoài là mấy hán tử mình trần cùng đám con nít chạy như điên bên cạnh, Diệp Cốc Thanh và Liêu quản gia dỡ xuống lễ vật phía sau xe ngựa.
Mấy người đang đứng nói chuyện nhìn thấy ba người Diệp Cốc Thanh thì hiếu kỳ hỏi: “Lão Thất, mấy vị này là…”
Nghe người nọ hỏi, Liêu Khải Vân quay đầu nhìn mấy người Diệp Cốc Thanh đứng cạnh xe ngựa cười nói: “Bọn họ a, là ông chủ của ta, lần này đi theo là để nhìn một chút, còn có ông chủ ta vừa mới mua hai con thuyền, còn thiếu người, nghe ta nói trong thôn có mấy người kỹ năng bơi không tệ, cho nên muốn đến đây mời vài người làm giúp. Này, chuyện này nói sau, ta phải nhanh chóng về nhà để lão nương còn làm chút cơm cho bọn ta ăn nữa, chạy từ sáng đến giờ đã nhanh chết đói rồi.”
Nói xong, Liêu Khải Vân xoay người giúp Lưu quản gia và Diệp Cốc Thanh tặng quà cho từng người, sau đó liền dắt xe về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...