Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Bị té một lần Lý Chính liền thông minh lên nhiều, nhìn nàng kia tuy rằng ốm yếu, nhưng tuyệt đối không dễ trêu chọc. Cho nên phải chịu đựng lưng và chân đang vô cùng đau đớn mà tiếp tục đánh xe lên trấn trên, xin từ chối  ‘ý tốt’ của Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt muốn dẫn gã đến y quán, vội vàng đánh xe đi.

Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt ăn một chút đồ tại một quán cơm nhỏ, sau khi hỏi chưởng quầy thì biết bên cạnh có chỗ bán xe ngựa, liền cho tiểu nhị mười mấy đồng tiền thưởng rồi bảo dẫn đường.

Trong túi có tiền đương nhiên việc gì cũng xong, không lâu sau, Hồng Hề Việt chọn được hai con ngựa cùng một cỗ xe, quay về quán cơm lấy lương khô cùng nước mà chưởng quầy đã chuẩn bị sẵn tiếp tục lên đường.

Sau một trận mưa lớn, thời tiết cũng không còn nóng nữa. Hồng Hề Việt vội đánh xe câu được câu không nói chuyện với Diệp Cốc Thanh, thấy chỗ nào có phong cảnh đẹp, hai người đều dừng lại ngắm một lúc, cảm giác này ngược lại thật giống như là ra ngoài du ngoạn.

Mặt trăng lặn ở đằng tây, mặt trời cũng từ phía đông mọc lên, đảo mắt một ngày nữa lại qua. Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt ra khỏi xe ngựa, nhóm lửa ăn chút gì đó, lại tiếp tục lên đường, nhưng khi hai người đi ngang qua một bụi cỏ lau, thì nghe thấy bên trong dường như truyền ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt ngồi trên xe căn bản không có ý định xen vào chuyện của người khác, chỉ là không chịu nổi tiếng khóc cầu xin kia, Hồng Hề Việt ngừng xe đi đến chỗ bụi cỏ.

Thấy thế, Diệp Cốc Thanh vội vàng xuống theo, đưa tay kéo lại ống tay áo y: “Đừng xen vào chuyện của người khác, cẩn thận rước họa vào thân.”

Hồng Hề Việt nắm tay Diệp Cốc Thanh cười nói:” Yên tâm đi, ta qua nhìn một chút.”

Thấy Hồng Hề Việt kiên trì, Diệp Cốc Thanh đành buông tay, mà võ công Hồng Hề Việt vốn cao cường, bọn trộm cướp bình thường cũng không phải là đối thủ của y. Cho nên thấy y như vậy, Diệp Cốc Thanh phải thả tay xuống. Tuy rằng ra ngoài ít gây phiền toái là tốt nhất, nhưng nếu như có chuyện gì xảy ra, tóm lại vẫn không thể tránh được thấy chết mà không cứu.

Hồng Hề Việt cẩn thận đẩy bụi cỏ ra, chỉ thấy một phu nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, đang ôm một đứa bé gái khoảng tám tuổi, quỳ trước một người nam nhân mặc quần áo vải thô. Hồng Hề Việt vốn cho rằng người nam nhân mặc quần áo vải thô kia là cướp, còn chưa chờ Hồng Hề Việt ra tay, nghe thấy lời người phu nhân kia nói, liền sững sờ ngay tại chỗ.


“Vị đại thẩm này, đứa nhỏ này còn sống, ngươi không cứu được thì có để nó ở chỗ này, cứ như vậy không phải là đẩy nó vào chỗ chết sao? Nếu như ngươi không muốn cứu chữa, không sao, ta có thể cứu, tiền xem bệnh ta một phân cũng không đòi ngươi, cứu đứa nhỏ này trước đã rồi nói, có được không?”

“Vị đại ca, ta van cầu ngươi, đừng xen vào chuyện đứa nhỏ này nữa, ta van cầu ngươi, ngươi nhanh đi đi, hu hu…” Nói xong, vị phu nhân kia cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang hôn mê trong ngực, lau nước mắt đứng dậy muốn rời đi, nhưng chưa đi được hai bước đã bị người kia kéo lại.

“Người đàn bà này sao có thể nhẫn tâm như vậy, đứa nhỏ đã bệnh thành thế này, ngươi vậy mà cứ trơ mắt nhìn nó chết. Nếu như ngươi muốn nó chết, cần gì phải nuôi nó lớn đến bây giờ? Lúc sinh ra cứ ném chết đi không phải là xong rồi sao?” Nói xong, nam nhân kia tức giận giơ tay đánh xuống, quay đầu bỗng nhiên nhìn thấy sau bụi lau là Hồng Hề Việt mặc trên người bộ sa y màu đỏ.

“Trời ơi trời ơi, ngươi đứng chỗ đó làm gì vậy? Dọa chết người rồi.”

Hồng Hề Việt bị phát hiện, Diệp Cốc Thanh nhịn không được đi lên trước, nhìn nữ nhân và nam nhân kia thì nhất thời không hiểu làm sao. Thấy chuyện không giống như mình nghĩ, Hồng Hề Việt cũng không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian, kéo Diệp Cốc Thanh đi về xe ngựa.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Cốc Thanh đứng bên cạnh xe ngựa hỏi.

“Không rõ nguyên nhân, nhưng nghe phu nhân kia nói đứa nhỏ bị bệnh, hình như không muốn chữa trị, nam tử kia liền muốn giúp đứa nhỏ, nhưng mà phu nhân kia không cho phép. Đi thôi, chút nữa lại nóng lên đấy.”

Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt vừa ngồi lên xe chuẩn bị đi, chỉ thấy nam nhân ôm đứa nhỏ lao ra từ trong bụi cỏ, nữ nhân kia thì túm váy đuổi theo phía sau.

Chỉ thấy nam nhân kia vẻ mặt lạnh lẽo, nhanh chóng bay đến trước xe ngựa, khiến cho ngựa giật mình ‘hí’ dài một tiếng rồi trốn qua bên cạnh. Diệp Cốc Thanh không kịp chuẩn bị liền bị hất xuống. Trong lúc cơ thể sắp chạm đất, Diệp Cốc Thanh chống tay xuống đất, lại không nghĩ trên mặt đất có cục đá nhọn cắt qua lòng bàn tay.


Thấy Diệp Cốc Thanh bị thương, Hồng Hề Việt lập tức đổi sắc mặt. Buông dây cương, nhảy xuống bên cạnh Diệp Cốc Thanh, đỡ người dậy, xác định đối phương không có gì đáng ngại. Hồng Hề Việt ngẩng đầu liếc nam nhân kia, giơ tay đánh tới.

Khiến cho Hồng Hề Việt không ngờ là, nam nhân kia vậy mà biết võ công. Thấy Hồng Hề Việt ra tay với mình, không chút hoang mang ôm lấy đứa bé nghiêng người, nhấc chân đá vào cổ tay Hồng Hề Việt.

Diệp Cốc Thanh chỉ bị cục đá cắt sơ, thấy Hồng Hề Việt  vậy mà lại đánh nhau với người ta thì không khỏi cảm thấy nóng nảy. Biết rõ bản thân mà bước qua đó rất có thể bị ngộ thương, Diệp Cốc Thanh quay đầu nhìn xe ngựa còn chưa chạy xa, chạy tới ngồi lên điều khiển ngựa phóng tới chỗ này. Đợi đến khi hai người lui về sau mấy bước, Diệp Cốc Thanh mới giữ chặt dây cương để cho ngựa dừng lại.

Thấy thế, Hồng Hề Việt cũng khôi phục lại  bình tĩnh, muốn phân thắng bại với nam nhân này, lại nhớ đến vết thương trong lòng bàn tay Diệp Cốc Thanh. Do dự môt chút liền hừ lạnh với người kia một cái rồi vội vàng chạy tới chỗ Diệp Cốc Thanh.

Lấy ra túi nước từ trong xe ngựa, Hồng Hề Việt kéo bàn tay Diệp Cốc Thanh lại, cẩn thận làm sạch vết thương.

“Sao ngừng rồi? Không phải vừa rồi đánh náo nhiệt lắm sao?” Diệp Cốc Thanh để Hồng Hề Việt tùy ý kéo tay mình, nhìn đối phương trầm giọng hỏi.

Nghe thấy trong lời nói Diệp Cốc Thanh có chỗ không vui, Hồng Hề Việt ngẩng đầu muốn giải thích, khi thấy vẻ mặt không biểu tình của đối phương, lập tức mềm mỏng lại: “Ta chỉ là tức hắn làm thương ngươi, lần sau ta sẽ không lỗ mãng như vậy nữa.”

Nghe Hồng Hề Việt ngoan ngoãn nhận sai, Diệp Cốc Thanh cũng không nói gì nữa, đưa tay để cho y rửa sạch miệng vết thương rồi băng lại.

Diệp Cốc Thanh ở bên này vừa băng tay xong, nam nhân kia liền vội ôm đứa nhỏ chạy tới.


“Không biết hai vị công tử có đi qua Kỳ Dương thành? Tại hạ là Liêu Khải Vân, có thể cho tại hạ cùng đứa nhỏ này quá giang một đoạn được không?”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh nhìn nhìn Liêu Khải Vân, lại nhìn vị phu nhân vẫn còn nức nở bên cạnh, sau đó gật đầu. Nhưng mà ngay lúc Liêu Khải Vân ôm đứa nhỏ lên xe, Diệp Cốc Thanh đưa tay ngăn người lại.

“Nhưng mà, chúng ta phải nói trước cái này.”

“Công tử cứ nói.” Liêu Khải Vân lo lắng hỏi.

“Chúng ta có thể chở ngươi đến Kỳ Dương thành, nhưng mà trên đường đi đứa nhỏ này có bị cái gì, không có quan hệ với chúng ta.” Thấy Liêu Khải Vân vội vàng đồng ý, Diệp Cốc Thanh nói tiếp: “Còn có, chúng ta chỉ phụ trách chở bọn ngươi vào thành, lúc sau có xảy ra chuyện gì, cũng không có quan hệ với chúng ta.”

“Đó là dĩ nhiên, ta Liêu Khải Văn cam đoan, cho dù có xảy ra chuyện gì, đều không có quan hệ với hai vị công tử.” Nói xong, liền mở rèm nhấc chân lên xe ngựa.

Hồng Hề Việt giận dữ nhìn Liêu Khả Vân đi vào trong xe, ánh mắt bất mãn nhìn Diệp Cốc Thanh, chỉ theo sau không nói một lời, quay đầu xe về hướng đường lớn đi tiếp. Khi đi ngang qua vị phu nhân kia, Diệp Cốc Thanh nhìn nàng một cái rồi đi thẳng.

Diệp Cốc Thanh nhìn đứa bé kia thật sự quá đáng thương, lấy nước trong xe ngựa đưa cho Liêu Khải Vân đút nó uống. Từ khe hở của rèm khi lắc lư, Diệp Cốc Thanh nhìn thấy phu nhân kia vẫn chạy theo sau xe, quần áo trên người đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp nhưng vẫn không bận tâm.

“Ngươi có quan hệ gì với phu nhân kia?” Diệp Cốc Thanh ngồi trong xe nhìn vẻ mặt lo lắng của Liêu Khải Vân hỏi.

“Chúng ta không có quan hệ, buổi sáng khi ta đi ngang qua bụi cỏ lau, nhìn thấy nữ nhân kia hồn xiêu phách lạc ôm một đứa bé, cảm thấy có điểm là lạ liền đi qua nhìn một chút. Không nghĩ rằng nữ nhân kia lại độc ác muốn dìm chết đứa bé này. Ta thấy bất mãn liền ngăn lại, phát hiện đứa bé này bị bệnh nghĩ rằng nữ nhân kia không có tiền chữa trị nên nói muốn giúp nàng, không nghĩ tới nàng không chịu, một lòng muốn giết chết đứa bé này.”


Nghe Liêu Khải Vân nói xong, Diệp Cốc Thanh gật đầu không nói gì nữa, đưa tay vén rèm xe, ý bảo Liêu Khải Vân nhìn ra sau.

Liêu Khải Vân thấy nữ nhân kia vậy mà chạy theo xe, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, mở miệng để cho Hồng Hề Việt dừng xe lại.

Hồng Hề Việt vốn không muốn để ý tới Liêu Khải Vân, nhưng mà thấy sắc mặt Diệp Cốc Thanh liền chuyển xe ngựa đến bên đường. Liêu Khải Vân đưa đứa bé cho Diệp Cốc Thanh, sau đó một mình xuống ngựa. Không biết đã nói gì với nữ nhân, một lúc thì thấy Liêu Khải Vân trưng ra bộ mặt lạnh lẽo dẫn người qua, xem ra là muốn mang theo người kia đến Kỳ Dương thành.

Không gian của xe ngựa khá lớn, thấy Liêu Khải Vân như vậy, Diệp Cốc Thanh cũng không nói gì, để cho y tiếp tục đỡ người lên xe ngựa.

Nữ nhân kia lên xe ngựa rồi nhìn thấy đứa bé gái đang hôn mê bất tỉnh, lại bắt đầu lau nước mắt. Diệp Cốc Thanh không hiểu nổi thái độ của nữ nhân, dứt khoát ngồi cạnh Hồng Hề Việt đang đánh xe, nhắm mắt làm ngơ.

Diệp Cốc Thanh ngồi ở càng xe nghe Liêu Khải Vân hỏi chuyện nữ nhân kia, Diệp Cốc Thanh nghe thoáng qua cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Thì ra thân phận của đứa bé gái này không đơn giản, chính là con gái của Thái Thú đại nhân Kỳ Dương thành. Nữ nhân trên xe cũng không phải là mẹ ruột của nó, mà là một vị tỳ nữ trong phủ Thái thú. Thời điểm đứa nhỏ này ra đời thì mẹ liền mất. Lão thái thái cũng không chào đón nó, cảm thấy đứa bé này mệnh quá cứng, về sau Thái thú Kỳ Dương tái giá lại có một đứa con, lão thái thái lại càng không thích đứa bé này.

Trước đó vài ngày đứa bé này chơi với con trai của tân thái thái (*vợ mới) một lúc, không nghĩ tới ngày hôm sau đứa con trai liền bị bệnh, lão thái thái tìm không ra lý do liền đánh đứa bé gái một trận, còn không cho trị thương. Tân thái thái mời rất nhiều đại phu chữa trị cho con trai mình nhưng bệnh tình đều không mấy khả quang, cũng không biết ở đâu nghe được đám tôi tớ nói chuyện luyên thuyên, nói bệnh tình tiểu thiếu gia không thể khỏi là do bị đứa nhỏ kia khắc đấy, còn nói đứa bé gái là quỷ đội lốt người, nếu không phải thừa dịp nó còn nhỏ mà dìm cho chết đi, lại không biết sau này còn có thể làm ra chuyện gì nha.

Lão thái thái nghe xong thì đứng ngồi không yên, do dự một chút liền lừa Thái thú để cho tỳ nữ của mình mang đứa bé này đi dìm chết. Nhưng mà tỳ nữ không ra tay, thật vất vả mới hạ quyết tâm, liền đụng phải Liêu Khải Vân.

Diệp Cốc Thanh ngồi trên càng xe, nghe xong không khỏi buồn cười, không nghĩ tới chuyện này lại có thể ác nghiệt như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui