Sau mấy tháng bồi dưỡng, thân thể Diệp Cốc Thanh so với người bình thường đã khôi phục đến chín phần, Thường Dương Tử nói, thân thể này của Diệp Cốc Thanh đã bị Ngũ Độc Chưởng ăn mòn lợi hại, nếu muốn khôi phục thể chất giống người bình thường, là hoàn toàn không thể nào. Nhưng chỉ cần chú ý nhiều hơn, so với người bình thường cũng không khác gì nhau.
Đến Diệp phủ đã hơn bốn tháng, Thường Dương Tử thật sự nhớ mong vị sư phụ không nên thân nhà mình đang ở trên núi kia.Thế là, liền nói lời từ biệt với Diệp Cốc Thanh. Diệp Cốc Thanh biết rõ Thường Dương Tử đã quyết là làm, cho nên cũng không giữ y lại. Sau khi hai người hàn huyên một phen, liền để cho Lưu quản gia chuẩn bị một phần lễ vật tạ lễ. Thường Dương Tử cũng không từ chối, lập tức để cho tiểu đồng tử nhận lấy.
Đêm trước ngày chia tay Thường Dương Tử, Diệp Cốc Thanh tổ chức một bữa tiệc để chiêu đãi y. Lúc này trời đang vào hè, hoa súng nở rộ, trên mặt nước là từng cụm từng cụm tím nhạt, hương thơm thấm đậm lòng người như sợi tơ hòa quyện vào làn nước, mùi thơm nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, đóa hoa kiều diễm như nàng thiếu nữ xinh đẹp động lòng người. Ánh trăng trong suốt chiếu lên cánh hoa, lên giọt nước long lanh khiến nó phát ra thứ ánh sáng chói mắt.
Làn gió khẽ đưa, tán lá xòa rộng theo gió nhẹ nhàng lay động, giống như nàng vũ cơ duyên dáng đang tung mình nhảy múa. Mọi người nhìn qua cảnh sắc trước mặt, chỉ cảm thấy thiên địa vạn vật đã hóa thành hư vô.
Một tiếng hắt xì triệt để phá hủy mọi thứ, ba người từ cảnh đẹp hoàn hồn lại, quay qua nhìn tiểu đồng tử đang cố gắng gỡ bỏ màn tơ dính trên mặt. Nhìn thấy bộ dạng chật vật của tiểu đồng tử, ba người không hẹn mà cùng bật cười. Nghe thấy tiếng cười, động tác của tiểu đồng tử vội vàng hơn, sau khi đã gỡ xuống màn tơ, nhìn thấy nụ cười vẫn còn giữ trên môi mọi người, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn vểnh thật cao, cúi đầu lấy tay chọt chọt vào đĩa điểm tâm mà vừa rồi Thường Dương Tử chuyển đến trước mặt nó.
Sau khi ăn hết một lượt mấy món trên bàn, cảm thấy cảnh sắc như vậy nếu không uống rượu thì thật đáng tiếc. Thế là Diệp Cốc Thanh liền lên tiếng để cho tiểu nha hoàn bên cạnh đi đến hầm rượu mà bình thường Diệp lão gia vô cùng trân quý, lấy tới một vò rượu ngon.
Tiểu nha hoàn nghe lệnh mà đi, cũng không lâu lắm, Lưu quản gia ôm một vò rượu đi tới, thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, Lưu quản gia mở miệng nói: “Thân thể thiếu gia mới khôi phục, không nên uống quá nhiều rượu, vừa rồi lúc tiểu Thúy đi ra từ hầm rượu, lão nô tự chủ trương mang đến Lê hoa tửu mà lão gia vô cùng trân quý.”
Lê hoa tửu là đặc sản của Quảng Đông, bởi vì số lượng sản xuất cực ít, cho nên giá bán của loại rượu này trên thị trường cũng bị hét đến cực cao. Diệp lão gia có thể lấy được một vò, hẳn là phải chi một khoản lớn. Nhưng mà hôm nay đã tiện nghi cho mấy người bọn họ rồi.
Thời điểm nghe Lưu quản gia nói đến Lê hoa tửu, hai mắt Thường Dương Tử phát sáng. Không đợi Lưu quản gia ra tay, đã tự mình đứng dậy gỡ ra nắm đậy phía trên, lập tức một mùi hương nồng nàn thơm mát phả vào trước mặt. Thường Dương Tử ngửi ngửi, thỏa mãn nhắm mắt lại hít một hơi, sau đó vội vươn tay rót một chén ngửa đầu uống sạch.
Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt là loại người không am hiểu về rượu, lúc này, thấy bộ dạng thèm thuồng của Thường Dương Tử, liền một bên tò mò một bên khinh bỉ.
“Ha ha ha, không nghĩ tới Diệp phủ lại có được Lê hoa tửu, có thể nếm được một loại rượu thơm ngon như vậy, chuyến đi này chịu giày vò ngược lại cũng đáng.” Nói xong, liền đưa tay rót thêm rượu.
Diệp Cốc Thanh tuy nói là không am hiểu về rượu, nhưng thấy bộ dạng này của Thường Dương Tử cũng thật sự hiếu kỳ, rốt cuộc là rượu ngon đến độ nào lại có thể khiến cho Thường Dương Tử liên tục cảm khái. Chờ cho Thường Dương Tử lần nữa cạn chén, Diệp Cốc Thanh liền nhịn không được mà cầm vò rượu qua.
Thấy Diệp Cốc Thanh lấy vò rượu đi, Thường Dương Tử dĩ nhiên không cho, Hồng Hề Việt thấy vậy, phồng má đẩy Thường Dương Tử đoạt lại vò rượu, rót cho Diệp Cốc Thanh một chén. Rượu trong suốt từ bên trong chảy ra, thời điểm cái chén đã đầy đến tám phần, Hồng Hề Việt xoay cổ tay đặt vò rượu xuống bên cạnh mình.
Lấy được rượu, Diệp Cốc Thanh liền nhìn Hồng Hề Việt cười cười, sau đó nâng chén rượu lên nhấp một ngụm. Rượu vừa tràn vào, một cỗ mát lạnh liền tràn ngập khoang miệng. Vị rượu ngòn ngọt hơi cay, mặc dù có cay cũng chỉ đạt mức cực kỳ nhỏ bé, cho dù là người không uống được rượu cũng có thể làm một chén.
“Rượu này không tệ, ngươi cũng nếm thử đi.”
Nghe thấy Diệp Cốc Thanh đề cử với mình, Hồng Hề Việt tự nhiên gật đầu tiếp nhận. Liếc mắt nhìn Thường Dương Tử đang bưng cái chén không đỏ mắt chờ mong, sau khi Hồng Hề Việt rót một chén, đặt dưới chóp mũi ngửi một cái liền ngửa đầu uống.
Hồng Hề Việt không uống được rượu, xong một chén này gương mặt liền đỏ, so với bông sen mềm mại bên ngoài còn muốn đẹp hơn ba phần. Diệp Cốc Thanh ngồi ở phía đối diện nhìn thấy dáng vẻ của y, trong lòng không khỏi rung động. Dường như có một viên đá rơi vào giữa hồ, mặt nước lay động từng hồi.
Cảm nhận đươc ánh mắt của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt đặt chén rượu xuống nhìn lại hắn, đôi mắt trong suốt phản chiếu ánh nến nhàn nhạt, dung mạo y vốn đã xuất chúng, như thế này lại càng tăng thêm vài phần quyến rũ.
“Tử Khâm sao lại nhìn ta? Đừng nói là trên mặt ta dính cái gì nha?” Nói xong, Hồng Hề Việt sờ sờ hai má của mình.
“Không có, Chỉ là muốn hỏi ngươi rượu này thế nào thôi?” Diệp Cốc Thanh cười cười lại kính Hồng Hề Việt thêm một chén, hai người lẳng lặng nói, hoàn toàn đem Thường Dương Tử cùng tiểu đồng tử đang trợn tròn hai mắt trở thành không khí.
Thường Dương Tử ai oán nhìn vò rượu kia, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của tiểu đồng tử, a ô cắn một cái. Tiểu đồng tử lạnh nhạt liếc Thường Dương Tử, cầm lấy đôi đũa trong tay đâm mạnh vào phần nhạy cảm bên eo y.
“A, ha ha…” Tiếng cười của Thường Dương Tử khiến hai người bừng tỉnh, Diệp Cốc Thanh nhìn cái chén không trong tay Thường Dương Tử, khóe miệng cong cong để cho Lưu quản gia bên cạnh đổ rượu vào trong bình, số còn lại đậy nắp để xuống dưới bàn.
“Ta cũng không có hứng thú về rượu, nếu như Thường đại phu đã yêu thích loại rượu này, ngày mai khi nào lên đường liền mang theo mà uống, Nhưng mà, hôm nay không nên uống nhiều, miễn cho ngày mai đau đầu.”
“A, được.” Thường Dương Tử nghe Diệp Cốc Thanh nói, chưa từng có khoảnh khắc nào lại cảm thấy Diệp Cốc Thanh đáng yêu như vậy.
Lê hoa tửu khi mới uống vào tuy rằng thanh đạm, nhưng về sau lại quá sức chịu đựng. Ba người cảm thấy mùi vị của rượu thật sự không tệ, sau khi uống xong một bình, Thường Dương Tử vô cùng hưng phấn liền nhịn không được lấy thêm bình nữa.
Hậu quả uống rượu quá mức có thể nghĩ ra được, Diệp Cốc Thanh đầu óc mơ màng mà lắc qua lắc lại, đứng dậy đi đến cạnh lan can vỗ vỗ Thường Dương Tử đang ôm cột say ngủ, thấy đối phương không phản ứng chút nào, liền quay đầu nhìn Hồng Hề Việt đã gục xuống bàn.
Vốn trong thủy tạ (*nhà bên hồ) là có Lưu quản gia cùng tiểu nha hoàn hầu hạ, nhưng bọn họ đã sớm mang tiểu đồng tử về ngủ, lúc này thật sự khó tìm ra người trợ giúp. Xoa xoa thái dương đau nhức, Diệp Cốc Thanh xách lên Thường Dương Tử đã say túy lúy tựa đống bùn nhão, sau đó dùng thân thể lung lay sắp đổ đỡ Thường Dương Tử rồi kéo Hồng Hề Việt lên.
May mà Hồng Hề Việt uống không nhiều, vẫn còn chút ý thức. Lắc lắc đầu óc choáng váng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt.
“Có thể đi không?”
“Có thể.” Hồng Hề Việt thấp giọng đáp lại, đỡ bàn đá đứng dậy, lung la lung lay đi về phía trước hai bước. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh kéo theo Thường Dương Tử đi theo sau y.
Thời gian đi từ thủy tạ cho đến Đông Sương vốn chỉ tốn khoảng một chén trà, nhưng mà còn phải kéo theo một con ma men, Diệp Cốc Thanh dùng gấp đôi thời gian mới có thể kéo người tới gian phòng Thường Dương Tử. Song khi hắn nhìn lại, Hồng Hề Việt vốn đang đi theo hắn đã cố gắng cạy mở cửa sổ phòng hắn mà nhảy vào.
Kéo Thường Dương Tử rồi thả xuống giường, Diệp Cốc Thanh lập tức quay người ra cửa. Chờ đến khi hắn trở lại gian phòng của mình, Hồng Hề Việt đã ôm chăn ngủ say sưa….
Diệp Cốc Thanh gọi Hồng Hề Việt hai lần, nhưng đối phương chỉ ôm chăn cọ qua cọ lại chứ không tỉnh dậy. Bản thân cũng đã đầu choáng mắt hoa đến lợi hại, đã kéo một người nên quả thật không còn sức lực để kéo thêm người khác nữa. Dù sao cả hai đều là nam nhân, ngủ một đêm cũng không có gì a. Cho nên Diệp Cốc Thanh cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh Hồng Hề Việt.
Ngày hôm sau, Diệp Cốc Thanh trong lúc mơ màng cảm thấy trên ngực dường như có một tảng đá đè nặng, Theo bản năng lấy tay đẩy ra, nhưng bàn tay lại chạm vào một cơ thể ấm áp. Diệp Cốc Thanh mở choàng mắt, thấy thứ nằm sấp trên người mình hiển nhiên là Hồng Hề Việt, còn chưa đợi hắn ra tay đẩy người, hậu quả sau khi say rượu liền khiến hắn nhịn không được nằm lại xuống giường bày ra biểu lộ thống khổ nhắm chặt hai mắt.
Hồng Hề Việt nằm trên người Diệp Cốc Thanh bị động tác của hắn bừng tỉnh, khẽ rên một tiếng liền chậm rãi mở mắt. Diệp Cốc Thanh nhìn thấy trong mắt y hiện lên một tia nghi hoặc, ngay sau đó đối phương xoay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.
“Ngươi…”
Cả đêm lăn qua lăn lại, lớp voan mỏng trên người Hồng Hề Việt bị cọ mở ra hơn phân nửa, làn da trắng nõn bên dưới lớp vải đỏ càng thêm chói mắt, hai đầu nhũ trước ngực bởi vì hơi lạnh buổi sáng mà hơi đứng lên. Mái tóc đen dài theo cổ rơi xuống ngực Diệp Cốc Thanh, che đi phong cảnh bên dưới….
Nhìn thấy Hồng Hề Việt như vậy, Diệp Cốc Thanh bỗng cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, nơi nào đó trong lúc hắn thất thần đã chậm rãi đứng lên, như là chứng minh với mình nó vẫn còn tồn tại.
Hồng Hề Việt cũng không phải là người chết, cảm nhận được phía dưới bụng mình có một thứ cưng cứng đụng phải, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, vừa muốn mở miệng hỏi Diệp Cốc Thanh trên người của ngươi rốt cuộc là ẩn giấu thứ gì nha, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, thân thể run lên bần bật, trong mắt hiện lên vẻ lúng túng.
Hai tay chống xuống hai bên người Diệp Cốc Thanh chậm rãi dựng người dậy, ngay lúc này bên tai vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hồng Hề Việt muốn lập tức đứng dậy, lại không nghĩ đai lưng hai người vậy mà vướng cùng một chỗ, bởi vì dùng lực quá mạnh, Hồng Hề Việt không đứng dậy được còn bị bật ngược lại, lần nữa nằm lên người Diệp Cốc Thanh.
Thân thể bị đè nặng, Diệp Cốc Thanh không khỏi kêu lên một tiếng khó chịu, mà lúc này hắn cũng phát hiện ra cột cờ dựng đứng ở nửa người dưới đang chọc vào bụng Hồng Hề Việt, nhất thời xấu hổ muôn phần.
Tiếng bước chân đã gần đến bên tai, hai người cùng ngẩng đầu nhìn thấy tiểu nha hoàn không kịp thở chạy vào, sau khi nhìn thấy một màn trước mắt, lập tức khuôn mặt đỏ bừng quay đầu đi.
“Đại, Đại thiếu gia, Thường đại phu đã chuẩn bị xong, người có đến nói lời từ biệt hay không?”
Diệp Cốc Thanh lên tiếng, để cho tiều nha hoàn ra ngoài trước. Sau đó đẩy Hồng Hề Việt trên người xuống để cho y đứng dậy, nhưng mà thấy đối phương nhìn hắn cười đến ngọt ngào, khẽ cúi người gẩy gẩy bộ phận nhô lên kia nói: “Mới sáng sớm, tinh thần Tử Khâm thật là tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...