☆, Diệp đại thiếu gia tỉnh lại.
Diệp lão gia đi vào phòng liền lướt qua hai người đang ngồi ngay ngắn trước bàn đến thẳng bên giường, nhìn thấy đứa con nằm trên giường vẫn hoàn hảo không tổn thương gì nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, vành mắt Diệp lão gia hơi đỏ, nghẹn ngào kêu một tiếng: "Tử Khâm."
Thấy thế, Thường Dương Tử nhìn nhìn Hồng Hề Việt, thấy đối phương không có ý tứ đứng dậy, thế là đứng lên đi đến trước giường lên tiếng chào hỏi. Nhìn Diệp lão gia đưa ánh mắt chuyển lên người mình, Thường Dương Tử học bộ dạng của sư phụ nhà mình mà đưa tay lên vuốt vuốt cằm.
"Diệp lão gia, lệnh lang đã trúng độc hơn mười năm, ông vẫn luôn không phát hiện sao?" Thường Dương Tử nhìn Diệp lão gia, trong lòng âm thầm tính toán mình có thể moi ra bao nhiêu thông tin từ miệng ông.
Nghe thấy Thường Dương Tử nói, Diệp lão gia không khỏi sững sờ, miệng khép khép mở mở hơn mười lần mới bắt đầu trả lời: "Cái này, cái này không có khả năng a. Ta đã mời tất cả đại phu của Tuyên thành, nhưng mà không có ai chẩn đoán nó bị trúng kịch độc cả. Xin hỏi tiên sinh có cách nào không, chỉ cần ngươi có thể cứu được con ta, ta Diệp mỗ nguyện ý dâng lên tất cả gia sản."
Lời hứa hẹn của Diệp lão gia khiến cho trong lòng Thường Dương Tử khẽ động, trong lòng âm thầm oán trách, cho dù Diệp lão gia cam lòng tặng cho, mình cũng không dám cầm a. Nếu để cho ông già nhà mình biết được, không phải là sẽ đánh gãy hai chân mình sao?
Tuy rằng Thường Dương Tử không ngừng lải nhải trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn là không chút thay đổi: "Ai nha, Diệp lão gia khách khí rồi. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, hơn nữa làm y cứu người chính là trách nhiệm của người thầy thuốc bọn ta, Diệp lão gia chỉ cần trả tiền xem bệnh cùng tiền thuốc là được rồi, gia sản gì gì đấy, ta Thường Dương Tử tuyệt đối không nhận."
Nghe thấy Thường Dương Tử có thể cứu được Diệp Cốc Thanh, Diệp lão gia liền khuỵu gối muốn quỳ xuống. Nhưng mà không chờ đầu gối Diệp lão gia chạm đất, Thường Dương Tử liền đưa tay đỡ người đứng lên.
"Diệp lão gia thật là khách khí, tại hạ thật sự nhận không nổi a. Nếu như người muốn cảm ơn, tại hạ vào Tuyên thành nhưng vẫn chưa có chỗ đặt chân, nếu như quý phủ còn phòng nào trống liền xin được ở lại quý phủ, năm mới này, cũng liền trải qua ở nhà người."
"Hẳn rồi, hẳn rồi." Nói xong, Diệp lão gia vội vàng quay người ra ngoài bảo quản gia sắp xếp phòng cho Thường Dương Tử, thấy y còn dẫn theo một tiểu đồng tử, lại sai hạ nhân ra ngoài mua ít đồ chơi cho con nít.
Thường Dương Tử vô cùng yêu thương tiểu đồng tử của mình, thấy Diệp lão gia quan tâm chăm sóc tiểu đồng tử giúp y, không khỏi tăng thêm mấy phần hảo cảm đối với Diệp lão gia. Quay đầu nhìn thấy Hồng Hề Việt ngồi bên bàn đang dùng vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Diệp lão gia, dạo bước đi qua cạnh Hồng Hề Việt, dùng thân thể che lại Hồng Hề Việt.
"Ai nha, ta thấy Diệp lão gia cũng không giống người xấu, ít nhất đối với A Ly nhà đệ không có sai nha. Đệ nghe thấy không, ông ấy vừa mới nói chỉ cần ta có thể chữa được cho A Ly nhà đệ, ông ấy sẽ tặng toàn bộ gia sản cho ta. Chậc chậc, ra tay như thế này thì mấy người bình thường không thể nào so được. Ta thấy ông ấy thật sự rất để tâm A Ly nhà đệ."
Nghe vậy, Hồng Hề Việt ngẩng đầu trợn mắt nhìn Thường Dương Tử, tức giận nói: "Hừ, nếu đúng là để tâm đến Đường Khanh Ly, sao ông ta lại có thể chăm sóc thành như vậy? Để A Ly trúng độc hơn mười năm mà không biết, nếu không phải ta ngẫu nhiên phát hiện, nói không chừng A Ly đã sớm đi đời nhà ma rồi!"
Bị Hồng Hề Việt nói cho nghẹn, Thường Dương Tử cũng không biết nói cái gì cho tốt. Chớp chớp hai mắt tỏ vẻ vô tội, ôm tiểu đồng tử nhà mình dịch đến bên cạnh, miễn cho lửa giận của người nào đó đốt tới trên người mình.
Chất độc trên người Diệp Cốc Thanh đã ẩn nấp vài chục năm, dĩ nhiên không phải một sớm một chiều là có thể giải được. Biết rõ Diệp Cốc Thanh một lát cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, Hồng Hề Việt liền bảo y đến sương phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Có Thường Dương Tử ở bên, Hồng Hề Việt yên tâm mà lấy ra ngân châm mình đã đâm vào huyệt vị trên đỉnh đầu của Diệp Cốc Thanh. Nhìn vẻ mặt ngủ đầy an tĩnh của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt mấy ngày qua chưa ngủ ngon được lúc nào cũng chầm chậm nhắm mắt lại.
Cũng không lâu lắm, Diệp Cốc Thanh đang ngủ say chậm rãi mở mắt. Cảm thấy tay mình giống như có người cầm lấy, Diệp Cốc Thanh chậm chạp quay đầu lại, nhìn thấy Hồng Hề Việt đang ngủ bên cạnh không khỏi sững sờ.
Dưới mắt đối phường là một quầng đen đậm, vừa nhìn liền biết rõ người này không nghỉ ngơi tốt. Không phải là y vẫn luôn ở bên giường mình đi? Diệp Cốc Thanh thầm hỏi trong lòng.
Bên tai vang lên tiếng bước chân, Diệp Cốc Thanh quay đầu ngước mắt nhìn về phía cửa, ngay lúc đó Hồng Hề Việt vốn đang ngủ say cũng mở choàng mắt. Nhìn thấy Diệp Cốc Thanh mở to mắt, trên mặt đều là kinh hỉ. (*ngạc nhiên mừng rỡ.)
"A Ly, ngươi tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?"
Tiểu nhà hoàn vừa vào cửa nhìn thấy thiếu gia nhà mình tỉnh lại thì nét mặt rạng rỡ, đưa tay rót chén nước, thử độ nóng rồi cầm đến trước mặt Hồng Hề Việt, để vào trong tay y.
"Hồng công tử, cho thiếu gia nhà nô tỳ uống chút nước đi."
Đây là lần đầu tiên Hồng Hề Việt cảm thấy tiểu nha đầu này vừa biết quan tâm lại đáng yêu như vậy, gật đầu đáp lại. Một tay nhẹ nhàng đỡ Diệp Cốc Thanh dậy rồi để chén nước đến gần môi hắn.
Cổ họng khô khốc khiến Diệp Cốc Thanh không thèm khách khí, từng chút từng chút uống sạch nước trong chén.
"Cảm ơn." Diệp Cốc Thanh nói lời cảm ơn với Hồng Hề Việt, trong mắt cũng có thêm vài phần chân thành.
Tiểu nha hoàn thấy thế, liền kể công: "Thiếu gia, người không biết đâu, người hôn mê ba ngày đều là Hồng công tử một bước cũng không rời mà chăm sóc cho người a."
Nghe xong lời tiểu nha hoàn nói, Diệp Cốc Thanh đưa mắt chuyển đến trên mặt Hồng Hề Việt, lần nữa nói lời cảm ơn. Mà Hồng Hề Việt vẫn luôn nở nụ cười ôn nhu nhìn Diệp Cốc Thanh không hề mở miệng.
"Hồng công tử hằn là mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt, hiện tại ta cũng tỉnh rồi, trước Hồng công tử cứ về nghỉ ngơi một chút đi."
Đưa tay kéo gối để dưới người Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt còn dùng chăn bao kín cả người Diệp Cốc Thanh vào bên trong, thấy gió không cách nào lọt vào được lúc này mới yên tâm.
"Không ngại a, ta cũng không thấy phiền. Hơn nữa hôm nay là ba mươi tết, ta muốn cùng với A Ly đón giao thừa."
Khi vừa tỉnh lại, Diệp Cốc Thanh còn chưa kịp chú ý cách xưng hô của Hồng Hề Việt với mình, lúc này nghe được đối phương gọi mình là 'A Ly', Diệp Cốc Thanh thật sự cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Hồng công tử, nếu như không chê cứ gọi ta là Tử Khâm như người ta hay gọi đi, Cái tên 'A Ly'... ta không quen."
Nghe vậy, hai mắt Hồng Hề Việt tối sầm lại, lập tức gật đầu hỏi: "A... Tử Khâm, ngươi thật sự một chút cũng không nhớ rõ chuyện trước kia?"
Từ lần đầu tiên Diệp Cốc Thanh nhìn thấy Hồng Hề Việt thì đã có chút đề phòng với y, nhưng mà người ta đã cẩn thận chiếu cố mình như vậy, nếu không chân thành với người ta một chút, Diệp Cốc Thanh cũng cảm thấy mình không tránh khỏi có chút quá đáng. Nhưng mà, khi lần đầu nhập vào cơ thể này của Diệp đại thiếu gia, ký ức lúc tám tuổi của hắn hoàn toàn trống rỗng, cho dù mình muốn nói cho Hồng Hề Việt, thì cũng không biết gì mà nói.
"Hồng công tử, thật sự xin lỗi, chuyện tám tuổi lúc trước ta đã hoàn toàn không còn nhớ rõ."
Thấy Diệp Cốc Thanh không giống như đang nói dối, Hồng Hề Việt nhẹ gật đầu cũng không nói gì thêm.
Lại nói đến Thường Dương Tử bên này.
Thường Dương Tử vào nhà không bao lâu, bảo người đi gọi Diệp lão gia. Đối với ân nhân có thể cứu con trai nhà mình, Diệp lão gia dĩ nhiên là không dám lãnh đạm. Bỏ xuống mọi chuyện trong tay liền đi đến phòng của Thường Dương Tử.
Thường Dương Tử nhìn thấy Diệp lão gia vào cửa, cười đến ấm áp. Sau khi dùng bộ dạng chủ nhà mời khách mà mời Diệp lão gia ngồi xuống, liền bắt đầu hỏi thăm về chuyện trúng độc của Diệp Cốc Thanh.
"Diệp lão gia, người không biết chuyện lệnh lang bị trúng độc, như vậy trước kia hắn có từng bị trọng thương hay không? Ví dụ như là bị người ta đánh qua một chưởng hay đại loại như vậy?"
Diệp lão gia nghe Thường Dương Tử nói xong, lông mày dần nhíu lại, trong mắt dường như có chút giãy giũa. Thấy thế, Thường Dương Tử cũng không hối ông trả lời, chỉ là nâng chén trà lên cười tủm tỉm chờ Diệp lão gia lựa chọn.
Sau thời gian nửa chén trà, Diệp lão gia ngẩng đầu nhìn Thường Dương Tử cắn răng nhẹ gật đầu: "Đúng, khi nó vừa bảy tuổi liền bị một lần trọng thương." Nói xong, Diệp lão gia nâng chén trà nhấp một ngụm nhỏ: "Khi đó, ta cùng phu nhân mang theo Tử Khâm về thăm nhà, không ngờ lúc đi được nửa đường thì bị một ông lão điên điên khùng khùng lao tới, bắt mất Tử Khâm. Đám đầy tớ bên cạnh đều chạy lên trước để giành nó lại. Nhưng không ngờ thân thủ của ông lão kia rất linh hoạt, một mực ôm lấy Tử Khâm không chịu buông tay. Thời điểm ta cùng phu nhân đã lâm vào tuyệt vọng, ông lão kia giống như là bị biến đổi, đánh cho Tử Khâm một chưởng sau đó ném nó xuống đất, rồi liền biến mất không thấy tăm hơi."
"May mà có đại phu đi theo, lúc này mới giữ được một mạng cho Tử Khâm. Nhưng từ lúc đó trở đi cơ thể Tử Khâm vẫn luôn không tốt, ta mời tất cả đại phu trong Tuyên thành cũng không làm được gì. Bọn họ chỉ nói nó bị thương quá nặng cần phải chậm rãi điều dưỡng, nhưng mà không có ai nói với ta Tử Khâm bị trúng độc."
"Sau khi cơ thể Tử Khâm trở nên suy yếu, phu nhân ta liền tự trách mà giam mình ở am đường, mỗi ngày vì Tử Khâm mà tụng kinh lễ phật, hy vọng cơ thể nó có thể chuyển biến tốt đẹp. Diệp gia chúng ta chỉ có mỗi nó là đích tôn, cho nên chuyện này đối với nhà chúng ta cũng là một điều cấm kỵ, căn bản không dám nhắc tới." Nói xong, Diệp lão gia xoa xoa hai mắt đã rơi lệ, lập tức thở dài.
"Đại phu cũng đã nói, bệnh tình của Tử Khâm đã không còn ôm hy vọng gì nữa. Đứa nhỏ này mệnh khổ, chỉ hy vọng thời điểm ra đi có thể thoải mái một chút, cha mẹ vô năng, đời này chỉ có thể xin lỗi nó."
Nghe vậy, Thường Dương Tử ngược lại không biết nói gì cho tốt, chỉ là an ủi vài câu rồi mới nói: "Làm cha mẹ, đều hy vọng con mình có thể bình an qua một đời. Diệp công tử gặp chuyện này, chính là do số mệnh của hắn, Diệp lão gia cùng phu nhân đã làm rất tốt, không phụ lòng thì không cần xin lỗi. Ta Thường Dương Tử nếu không gặp được Diệp lão gia thì thôi, nếu đã gặp liền không có lý do gì mà không giúp được. Diệp lão gia cứ yên tâm, có ta Thường Dương Tử ở đây, nếu như diêm vương muốn đoạt người trong tay ta, cũng phải nghĩ lại a."
Nghe thấy Thường Dương Tử nói thế, Diệp lão gia liền cảm ơn rối rít. Lời nên nói cũng đã nói xong, Thường Dương Tử tiễn người ra khỏi phòng. Quay đầu nhìn thấy Hồng Hề Việt đang dựa cột đằng sau, Thường Dương Tử lắc đầu đi đến bên cạnh y.
"Hồng Hề Việt, ta vừa thử thăm dò Diệp lão gia, ông ấy cũng không giống như đang nói dối. Nếu như Diệp công tử thật sự là do ông ấy nhận nuôi, ông ấy cũng không có lý do gì đối xử tốt với một đứa nhỏ không hề có quan hệ máu mủ với mình như vậy, hay là đệ đã thật sự tìm lộn người?"
Hồng Hề Việt lắc đầu nhìn chằm chằm vào gạch lát dưới chân: "Không có khả năng, trực giác của ta nói cho ta biết hắn chính là A Ly." Nói xong, Hồng Hề Việt ngẩng đầu nhìn Thường Dương Tử: "Từ chỗ Diệp lão gia không được, ta liền tìm cơ hội thăm dò Diệp phu nhân, ta cũng không tin không tìm ra dấu vết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...