Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau!

Em sẽ phải bỏ cuộc sao anh?
Hôm nay Hạo Du không về nhà thật, mới thế mà tôi đã nhớ anh khôn nguôi. Tôi ngồi trên giường, mắt nhìn vô định. Tôi nhớ anh, nhớ dáng ngồi của anh trên sofa, nhớ lúc anh ăn ngon miệng món do tôi nấu, nhớ cái lần đầu tiên anh cười nhớ tôi, nhớ đến quay quắt. Nỗi buồn như vây lấy tôi, khiến tôi muốn khóc mà không khóc được, chỉ thấy đau nhói ở trong tim. Giờ này không biết anh đang đang làm gì, đã ăn gì chưa, có ai chăm sóc không? Tôi cứ tự hỏi mình rồi lại suy diễn, đã có Tú Giang lo cho anh, tôi đâu cần. Lại trùm kín chăn và một mình trong nỗi nhớ, tôi không dám nhắm mắt lại nữa, chỉ sợ anh lại xuất hiện, cùng với những lời nói vô tình làm trái tim tôi tan nát. Ôi, đau lắm anh biết không.
HAO DU’ S POV (1)
Ôi, tâm trạng gì thế này. Sao mình lại cứ nghĩ đến cô ta. Hic, không biết cô ta có buồn nhiều không, có khóc nhiều không, khéo lại sưng hết cả mắt lên rồi ý chứ. Mong là không phải vậy, nếu cô ta cứ khóc nhiều mà lại không ăn gì thì thật là nguy hiểm, nếu bị làm sao thì sao đây, lại ở một mình nữa chứ. Hic, liệu mình có nên về không nhỉ. Nhưng nếu mới đi mà đã về thế này thì mất mặt lắm, không được. Thôi kệ, không có mình một hôm thì đã làm sao mà chết được, mình được tự do thế này thật là thích, haha.

* * * * * *
Ngày thứ hai không có anh là một ngày thật dài. Để không nhớ anh đến điên dại, tôi lao đầu vào học, học, học và học. Dù sao thì cũng sắp thi học kì rồi, không thể đều chuyện tình cảm choán hết tâm trí tôi như vậy. Nói thế chứ có học thế nào thì hình ảnh của anh vẫn cứ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nhớ anh quá. Hôm nay tôi vô tình thấy anh ở trường, đi cùng Tú Giang. Anh vẫn cười tươi lắm. Vậy là tốt rồi, chỉ cần thấy anh luôn vui khỏe, vậy là tôi yên tâm rồi.
Từ lúc anh không về nhà, tôi chẳng ăn gì cả. Nhưng tôi không thấy đói, chẳng muốn ăn gì. Có vui vẻ gì đâu mà ăn chứ, hic.
HAO DU’ S POV (2)
Hic, ngồi một mình buồn thiu trong kí túc xá trường mới chán làm sao, Tiểu Giang thì đi học suốt. Tự nhiên mình lại thèm có được sự quan tâm như lúc ở bên cô ta. Hic hic, ở nhà lúc nào cũng có người chuẩn bị bữa cơm cho rồi đem tận miệng, lại còn được cô ta gắp thức ăn cho, bây giờ phải tự chăm lo cho nữa ăn của mình mới thấy được cô cần thiết đến thế nào. Chán thật đấy, cả ngày cứ nghĩ đến việc cô ta bị làm sao là lại thấy bồn chồn không yên. Hic, sáng nay vô tình nhìn thấy, thấy cô ta xanh và gầy hơn, có phải nhớ mình quá đến phát ốm không vậy >.<
Mình đã cố không nghĩ mà sao lại nghĩ đến rồi. Mình sắp xếp lịch học kín mít luôn để khỏi nghĩ vẩn vơ nữa nhưng sao vẫn khó tập trung vậy. Điên mất thôi, đau đầu quá đi à.


* * * * * *
Mệt mỏi, vẫn là anh trong tâm trí tôi. Mặc dù tôi không để bất cứ thời gian nào rảnh rỗi mà tôi vẫn nhớ anh. Chết mất thôi, tôi biết làm sao để khỏi nhớ anh bây giờ. Tôi đã học suốt ngày suốt đêm, thậm chí còn chẳng mất thời gian để ăn vậy mà không có giây phút nào là không nghĩ đến anh. Hic, cứ sống thế này chắc tôi chết mất. Mệt cả về thể chất lẫn tinh thần, huhu, ai cứu tôi với TT_TT
HAO DU’ S POV (3)
Ngày thứ ba không về nhà, thấy trong lòng cứ khó chịu làm sao. Chắc tại ở kí túc xá chẳng có ai suốt ngày làm mình bực bội nên mới có cảm giác này. Haiz, lại còn thấy lo cho cô ta nữa, chán quá, đã đi học suốt ngày mệt mỏi rồi, trong đầu cũng không được yên.
Ở đây một mình, Tiểu Giang thì không sang chăm sóc tôi được, cô ta cũng không ở đây. Học nhiều quá cũng thấy mụ mị hết cả đầu óc, haiz. Ước gì có ai nấu cơm ình ăn TT_TT.

* * * * * *6 a.m
Sáng nay anh dậy sớm đón Tú Giang đi học nên tôi cũng đi sớm. Rét quá, gió thổi làm tôi làm tôi lạnh buốt, cảm giác cơ thể có thể đổ gục đến nơi. Tôi đi nhanh vào thang máy rồi dựa người vào tường, mệt quá, có lẽ vì cả đêm hôm qua tôi thức trông anh ngủ. Ra khỏi thang máy, tôi lê từng bưới chân trên hành lang và bất chợt nhìn thấy Đình Phong đang đứng một mình. Thấy tiếng bước chân, anh quay lại ngay rồi hồ hởi chạy lại gần tôi, cười tươi:
_Vịt con, em đến rồi đó hả?
Tôi nhìn anh gật đầu. Rồi bỗng anh hỏi tôi dồn dập:
_Vịt con, em không sao thấy chứ? Sao mặt em lại tái nhợt thế kia, không sao đấy chứ?

Anh vừa hỏi vừa lay vai tôi. Chưa kịp trả lời anh, tôi bỗng thấy mọi thứ trước mặt như tối sầm lại. Tôi ngã ngay xuống và không biết gì nữa.
* * * * * *
Từ từ mở mắt, tôi thấy xung quanh chỉ có một màu trắng toát. Quay đầu sang bên thì tôi nhìn thấy Hạo Du. Thấy tôi tỉnh, anh sốt sắng hỏi:
_Cô tỉnh rồi sao, thấy sao rồi, còn mệt lắm không?
Tôi liền lắc đầu, nói khó nhọc:
_Em…em đang…ở đâu đây?_Đây là phòng y tế, cô không biết sao, cô bị ngất nên cái tên Đình Phong đã bế cô vào đây. Cô y tế bảo cô bị kiệt sức đấy.
_Em…em thấy không sao mà.
Nói rồi tôi cố ngồi dậy, đúng lúc đấy thì Đình Phong với Tú Giang từ đâu chạy vào. Anh ấy chạy ngay đến bên tôi, ôm chặt lấy.
_Vịt con, em sao rồi, em làm anh lo quá đi mất, hic hic.
Vì có Hạo Du nên tôi vội đẩy anh ra, cười hiền:

_Hì, em không sao mà.
_Còn không sao hả, cô y tế bảo em bị kiệt sức do không chịu ăn uống và bị căng thẳng quá đấy, biết không hả. Trưa nay em ở lại đây đi, anh sẽ chăm sóc cho em.
_Ơ, không được…
Đình Phong vừa nói xong, Hạo Du đã phản đối ngay. Cả ba bọn tôi đều quay ra nhìn Hạo Du. Anh lúng túng cười trừ:
_Ý…mình là về nhà có bố mẹ chăm sóc thì vẫn tốt hơn chứ.
_Đúng rồi, nên để Tiểu Minh về nhà thì hơn. – Tú Giang lên tiếng – Hạo Du, anh lai TiểuMinh về giùm em được không?
Hạo Du nghe Tú Giang hỏi liền quay ra nhìn tôi rồi gật đầu. Hết buổi học hôm đó, Tú Giang đi xe tôi về còn Hạo Du lai tôi, mặc dù Đình Phong đòi đưa tôi về bằng được. Ngồi đằng sau xe, khi chỉ còn hai người, tôi mới dựa vào lưng anh, ấm áp và thoải mái lắm, nhưng vẫn thấy mệt ơi là mệt. Về đến cửa, Hạo Du cất xe rồi dìu tôi vào phòng. Sao hôm nay anh lại đối xử tốt với tôi như thế chứ. Chưa bao giờ, tôi lại thấy anh dịu dàng với tôi đến như vậy.
* * * * * *6.30 p.mTôi vừa ăn xong bát cháo nóng anh mua, anh liền đưa cho tôi mấy viên thuốc rồi nói:
_Cô uống cái này vào đi, là thuốc bổ đó, uống cho lại sức.
Đỡ lấy từ tay anh, tôi liền uống luôn một mạch rồi ngồi dựa vào thành giường. Bây giờ tôi mới thấy mệt kinh khủng, mắt chỉ muốn nhắm nghiền lại thôi.
_Cô vẫn còn mệt lắm hả? Ngủ một tí đi.
Ngồi sát gần tôi, anh lại tiếp:
_Tôi chuyển ra trường sống mấy hômi, cô buồn lắm hả, phải không?

Tôi nhìn anh hồi lâu rồi mới gật đầu. Anh đi, tôi nhớ anh tưởng chừng như chết được vậy.
_Ngốc quá, vì vậy nên mới không chịu ăn uống chứ gì.
Anh lại hỏi. Tôi cúi gằm mặt xuống giường, im lặng.
_Vậy…lần này là lỗi của tôi sao, tôi xin lỗi nhé. ^.~
Tôi nhìn anh, thoáng ngạc nhiên rồi cười hiền:
_Hì, vâng.
_Đấy, cười như thế có phải tốt không, hôm qua nhìn mặt cô buồn rười rượi, tôi thấy tội lỗi lắm, biết không hả?
Tôi khẽ gật đầu, lại cười, thấy vui lắm. Cứ tưởng anh đi sẽ chẳng trở lại nữa vậy mà giờ lại ở bên tôi đây rồi, tôi vui quá không giấu nổi nụ cười luôn. Tôi cười tươi nhìn anh, anh cười gượng gạo. Cứ thế này, thì hỏi sao tôi không yêu anh được chứ. Thật may vì những ngày “địa ngục” đã qua rồi.
HAO DU’ S POV
Chưa bao giờ mình lại thấy lo lắng như hôm nay. Cái lúc mà thấy tên Đình Phong bế cô ta chạy xuống, tim mình như ngừng đập, hic, cứ tưởng cô ta bị làm sao chứ. Nhưng mà không hiểu sao nhìn Đình Phong bế cô ta xuống, mình lại thấy khó chịu vô cùng, chẳng hiểu thế nào nữa. Cả cái lúc anh ta đòi để cô ta ở trường chăm sóc, mình cũng thấy rất bực tức nữa. Mà sao cô ta lại thân thiết với cái tên Đình Phong đấy cơ chứ, có tốt đẹp gì đâu, anh ta nổi tiếng chuyên đi dụ dỗ gái nhà lành cơ mà, chắc là cô ta cũng bị dỗ ngon dỗ ngọt đây. Thật là, đã ngốc lại còn cả tin nữa
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận