Đã gần hai tuần rồi tôi không gặp Tiểu Minh, kể từ hôm Tiểu Minh bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt em đấy… Tôi cũng chưa biết làm thế nào để gặp em, tôi có liên lạc, nhưng…
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Một sinh nhật không bánh, không nến, không…
Trừ lời chúc mừng và cái ipad được gửi đến từ địa chỉ của bố mẹ tôi từ sáng nay, cùng với một ngăn bàn toàn thiệp chúc mừng, hoa và quà.
Giá mà trong số đó, có một cái-gì-đó từ vợ yêu-của-tôi.
Tất nhiên là không có.
Buồn nhưng tôi cũng quen rồi.
Haizz…
Giờ là giờ nghỉ sau tiết một, tôi ngán ngẩm nhìn đống quà trên bàn, bỗng thấy điện thoại rung, tôi liền lấy máy ra xem.
“A messenger received”
Là của Tiểu Giang. Mấy năm nay, cứ đến dịp lễ Tết, tôi đều nhận được tin nhắn của em (kể cả hồi tôi còn ở viện, lúc tôi được động vào cái điện thoại thì thấy vẫn còn lưu những tin nhắn cũ), lúc đầu thì tôi cũng đoán là Tiểu Giang, sau mới chắc chắn, tuy các tin nhắn không hề để lại tên, nhưng nhìn kiểu nhắn tin, cộng thêm lời lẽ…chỉ có thể là em thôi.
“Chúc mừg SN, jà đj một tuổi, thêm nhiều hp…”
Tôi khẽ cười rồi nhấn nút gọi lại, mặc dù biết em sẽ chẳng nghe máy đâu, lần nào cũng như vậy, lần nào nhận được tin nhắn của Tiểu Giang tôi đều nhắn tin, rồi gọi lại nhưng em đều không trả lời. Kể cả những lần tôi gửi lời chúc mừng em. Lần này chắc cũng vậy.
_Hi.
Ơ, giọng…Tiểu Giang.
_Tiểu Giang, là em sao, là em đúng không? – tôi vội vàng gọi tên em như sợ mình chậm trễ thêm chút nào thì em sẽ dập máy ngay vậy._Hạo Du.
_Tiểu Giang, là em thật sao, đã bốn năm rồi… Anh đã rất nhiều lần liên lạc với em mà không có hồi đáp. Sao lần này…
_Hì, em biết. Hôm nay…đặc biệt hơn mọi hôm. Mà thôi, hỏi thăm tí nhỉ, anh vẫn khỏe chứ?
_Đặc biệt? Hì, anh khỏe, còn em? Cuộc sống bên đó ổn chứ hả?_Hihi, rất khỏe. Đang từng bước đạt được ước mơ đây. Anh…còn nhớ chứ hả?_Tất nhiên, sao anh có thể quên. Hì, Tiểu Giang…em…bốn năm rồi mới được nghe giọng em, hì.
_Vậy có nhớ em không? Hehe, hỏi linh tinh quá nhỉ. Thế anh với Tiểu Minh…vẫn còn là một đôi chứ hả?
Vẫn còn là một đôi sao? Chưa từng là một đôi… Rõ ràng là thế nhưng không hiểu sao lòng tự trọng và sĩ diện đàn ông không cho phép tôi trả lời Tiểu Giang như thế. Chẳng phải bốn về năm trước tôi đã bỏ Tiểu Giang để đến với Tiểu Minh hay sao, gây cho cả hai người con gái biết bao đau khổ rồi…lại chính mình bị bỏ rơi. _Hì, ừ, còn…em? Đã…_Ừm, hì, cũng có thể coi là có. Mà Tiểu Minh, cô ấy đổi số hả anh, em nhiều lần liên lạc mà không được.
_À ừ, Tiểu Minh dùng số mới rồi.
Tôi vừa lời vừa lo lắng, Tiểu Giang nghe tôi nói thế chắc chắn sẽ hỏi tôi số mới của Tiểu Minh. Rồi hai người sẽ liên lạc với nhau… Tiểu Giang biết tôi nói dối rồi sẽ nghĩ thế nào đây, còn Tiểu Minh, em hẳn sẽ khinh thường tôi lắm. Tôi thậm chí đến giờ cũng không biết lí do Tiểu Minh thay lòng đổi dạ, em còn không tin chuyện tôi đã yêu em (và bây giờ cũng vậy) cơ mà. Biết chuyện tôi nói em và tôi vẫn là một đôi với Tiểu Giang, Tiểu Minh có khi còn thấy hận tôi thêm nữa.
_Vậy cho em… Hì, xin lỗi nha, đợi em tí.
Tiểu Giang đang nói dở thì ở bên ngoài tôi nghe có tiếng con trai gọi tên em, giọng…hơi quen, chắc tôi nhầm, mà gọi Tiểu Giang, chắc là bạn trai em. Vậy là em đã có người mới, vậy tại sao nãy lại nói “cũng có thể coi là có”? Tôi nghĩ vậy thôi chứ cũng không hỏi, trong lòng tự nhiên thấy…vui. Ừ, giờ Tiểu Giang đã có người ở bên chăm sóc, em vẫn khỏe, vẫn…nhớ đến ước mơ của hai chúng tôi (cho dù đã chia tay lâu rồi), tôi tất nhiên là vui rồi, lúc rời xa em tôi cũng chỉ mong có vậy.
Tôi chờ máy một lúc sau mới thấy Tiểu Giang quay lại:
_Hi, Hạo Du, em phải ra ngoài rồi, lúc khác mình nói chuyện nhé. À, anh gửi số mới của Tiểu Minh cho em với nha._Ừ, được rồi. Hẹn hò…vui vẻ nhé!
_Hi, đi ăn tối thôi mà. Vậy nha, happy birthday, hì._Cám ơn em, bye.
Dập máy rồi tôi mới thở phào một cái, may là Tiểu Giang không trực tiếp hỏi tôi số Tiểu Minh, nếu không tôi chẳng biết phải nói sao nữa, haiz. Thở dài thêm cái nữa, tôi mới dựa lưng ra sau, hai tay đưa lên tựa đầu vào, ngồi bàn cuối đôi khi cũng có lợi.
Nhưng mới nhắm mắt lim dim được vài phút, tôi bỗng nghe thấy tiếng thỏ thẻ nhỏ tí, mở mắt ra nhìn, ra là cô bé…cùng lớp với tôi.
_Anh…anh Hạo Du, chiều nay…chiều nay, lớp…lớp…muốn…muốn tổ chức một…một bữa tiệc sinh nhật cho…cho anh, anh…anh…anh…anh…
_Bận rồi.
Tôi đáp gọn rồi lại nhắm mắt (giả vờ) tiếp tục ngủ. Đừng lạ là tại sao cô bé kia lại có vẻ sợ tôi đến vậy, cũng đừng ngạc nhiên khi thấy tôi lạnh lùng trả lời khi còn chưa nghe cô ấy nói xong như thế, tôi đã trở nên như vậy sau khi bị Tiểu Minh bỏ rơi đấy, một con người lạnh lùng khác hẳn trước kia,
Mở một mắt ra nhìn thấy cô bé kia đi rồi, tôi lại thở dài mà dựa lưng vào tường, kể ra cũng hơi phũ phàng thật, nhưng đúng là tôi bận.
Chiều nay, tôi…muốn có một cuộc hẹn với Tiểu Minh.
Là sinh nhật tôi chắc em không nỡ từ chối đâu nhỉ. Chỉ sợ em không còn nhớ hôm nay là sinh nhật Hạo Du này.
Haiz, giờ chắc em đang ở trường, bao giờ tan học tôi phải gọi ngay cho em mới được.
Hôm nay quyết định tôi sẽ nói cho em tin tình cảm của tôi là thật lòng.
Cầu trời cho em đồng ý gặp tôi!!!
11.45 a.m
Trở về nhà sau một buổi học khá mệt mỏi, tôi đang thay quần áo thì bỗng nghe có tiếng chuông tin nhắn. Liền mặc vội lại cái áo cũ vào, tôi chạy ngay ra xem. Cái máy để trên bàn, rung liên hồi, màn hình hiển thị tin nhắn mới đến, từ Hạo Du?!!
Cầm cái máy lên, nghĩ ngợi vài giây rồi tôi mới nhấn xem. “Tieu Minh, em co the bot chut thoi gian chieu nay gap anh duoc khong? Mong la em nho hom nay la ngay gi. Anh cho em truoc cong truong cap ba cu cua chung ta, 5 gio. Mong duoc gap em, anh se cho cho den khi em xuat hien.” (Tiểu Minh, em có thể bớt chút thời gian chiều nay gặp anh được không? Mong là em nhớ hôm nay là ngày gì. Anh chờ em trước cổng trường cấp ba cũ của chúng ta, 5 giờ. Mong được gặp em, anh sẽ chờ cho đến khi em xuất hiện.)
Hôm nay…là sinh nhật Hạo Du.
Thực ra tôi cũng chẳng nhớ đâu (tuần trước thì quả thực có nhớ!), nhưng tối qua đi mua đồ ở quán đồ lưu niệm với Tiểu Phần, tôi gặp “bọn trẻ con” có lẽ là học 11 hay 12 gì đó, đi mua quà còn nói là mua cho “idol”. Nghe chuyện mấy đứa rồi mới biết “idol” của mấy cô bé ấy tên Hạo Du, tôi sực nhớ ra hôm nay chính là sinh nhật của “người không muốn nhắc đến” đấy. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, cùng tên cùng ngày sinh nhưng chắc “idol” của “mấy đứa nhỏ” không phải anh ra. Vì Hạo Du mà tôi biết sao có thể còn “dây dưa” với mấy đứa nhóc này được chứ (bọn chúng còn mặc áo khoác đồng phục trường cấp ba cũ của tôi nữa kìa), mà lạnh lùng, khó gần thì lại càng không thể là anh ta. Hạo Du mà tôi biết chắc chỉ lạnh lùng, khó gần với mỗi mình tôi thôi (cười nhạt).
Thở dài trở lại với cái tin nhắn vừa nhận được, tôi chẳng biết có nên đồng ý chiều gặp mặt Hạo Du không, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật anh ta. À nhưng mà tôi chiều nay cũng có cuộc hẹn với Đình Phong rồi (thực ra cuộc hẹn là do tôi đòi anh…đi đến khu vui chơi >...<~, tôi nhớ anh kinh khủng, cho dù vẫn được nghe giọng Đình Phong qua điện thoại.
_Anh cũng nhớ vợ anh lắm. Mà giờ anh đang ở nhà này, bố mẹ cứ nhắc em.
_Hihi, thế ạ. Cũng lâu rồi em không về thăm hai bác. Hai người vẫn khỏe chứ ạ._Hì, vẫn khỏe, nhưng sao lại là hai bác, bố mẹ chồng chứ nhỉ, keke.
Nghe Đình Phong nói, tôi không khỏi phì cười. Mà thấy anh hạnh phúc bên bố mẹ như thế, tôi rất vui, giờ anh không còn phải chịu thiệt thòi như trước nữa, cũng được “trong vòng tay của bố mẹ”, thế là rất tốt rồi. Đình Phong bây giờ cứ nhắc đến bố mẹ là lại cười vô cùng hạnh phúc, anh tuy ở riêng nhưng rất siêng năng về nhà, siêng một cách kinh khủng luôn =.=. Mà anh còn rất chăm chỉ rủ tôi về cùng nữa chứ, chẳng hiểu cho tôi gì, tôi ngại lắm ý chứ, mới làm người yêu mà cứ suốt ngày về nhà anh ăn cơm (mà toàn do anh nấu mới ngại, hic >...<
[…]
Ngồi nhâm nhi ly…nước lọc một lúc, tôi mới thấy Tiểu Phần đến, vội vàng vẫy tay gọi cô ấy.
_Tiểu Phần, tớ ở đây.
Tiểu Phần nghe tiếng tôi liền chạy lại gần, nhìn vẻ mặt cô ấy đúng là đang có chuyện thật.
Vừa ngồi xuống ghế, Tiểu Phần đã chăm chăm nhìn tôi, lông mày nhíu lại, nom khổ sở vô cùng.
_Tiểu Phần, mọi chuyện là thế nào, bạn cứ bình tĩnh kể tớ nghe. – tôi mở lời trước, ra chiều trấn an, đồng thời gọi ỗi đứa một lu trà sữa trân châu quen thuộc.
_Ôi Tiểu Minh ơi, tên đó, anh ta…anh ta tự nhiên hôm nay lại chuyển đến làm hàng xóm nhà tớ, hic. Nhìn thấy anh ta mà tớ suýt ngất xỉu.
_Hic, chuyển đến làm hàng xóm luôn sao, thế hắn về nước hôm nào, mà tên hắn là gì ý nhỉ?
_Nhất Thiên, nghe nói hắn về được hơn một tháng rồi, hôm qua tớ mới biết, huhu, nản quá.
_Haiz, một tháng rồi cơ à, chắc học xong rồi…nhưng chuyện bạn nói hắn đồng ý chuyện đó là sao.
Tôi nhìn vào mắt Tiểu Phần, hỏi, có phần tò mò.
_Thì chuyện rắc rối là đó đấy, cứ tưởng cái chuyện ghép đôi điên khùng ấy đã kết thúc từ khi anh ta kiên quyết phản đối, rồi bỏ đi du học với lời hứa quyết tâm mang một cô bạn gái về ra mắt bố mẹ chứ, nào ngờ…Nhất Thiên trở về mà chẳng dắt theo cô gái nào cả, thế là bố mẹ anh ta lại đến nhà tớ nói chuyện cho tớ và anh ta tìm hiểu nhau.
_Lại thế hả, cứ bình tĩnh kể tiếp.
Tôi chỉ tay vào ly trà sữa của Tiểu Phần, bảo cô ấy uống rồi mình cũng uống. Đúng như tôi đã nghĩ, chuyện này…rất hay ho mà.
_Ừ, rồi thế, nên tớ đã tìm gặp ngay anh ta để “bàn kế” ngăn chặn chuyện này, không ngờ anh ta lại nói là…
_Nói gì? – sốt sắng, tôi hỏi._Anh ta bảo anh ta…không phản đối gì cả.
_Ách, thế thật sao, tên đó không phản đối gì ư, lạ à nha – tôi gật gù – thế bạn có nói gì nữa không, Tiểu Phần?
_Tớ phải ngơ ra mất đến chục phút ý chứ, hắn nói không phản đối mà mặt cứ lạnh tanh, không biểu cảm chút nào, tớ còn chẳng biết hắn có hiểu tớ nói về vấn đề gì không nữa. Ôi trời ơi, tớ thấy điên kinh khủng ý.
Tiểu Phần than vãn, trán cứ nhăn lại, có vẻ bức xúc và bực bội lắm rồi. tôi liền xua tay như trấn an cô ấy.
_Cứ bình tĩnh đã nào, mà anh ta cứ như biến thành một con người khác ý nhỉ, hồi trước nghe bạn nói hắn kiên quyết phản đối bị ép buộc này nọ mà.
_Ừ, cứ như biến thành một con người khác. Trước kia khi tiếp xúc với anh ta, tuy chẳng có tình cảm gì đâu, nhưng cũng thấy anh ta hiền lành, dễ mến. Ai ngờ anh ta đi du học về, thái độ đổi thay khác hẳn, cảm giác rất khó chịu, khuôn mặt lúc nói chuyện với người khác cứ lạnh tanh, giọng nói thì không có chút cảm xúc nào. Nhưng mà…_Mà sao? – thấy cô bạn có vẻ mặt suy tư, tôi liền hỏi._Anh ta hình như có tâm sự gì, mắt cứ buồn buồn, mà…nhìn anh ta bước đi…rất cô độc.
_Hihi, Tiểu Phần, bạn nhảy cảm quá đấy.
Tôi không khỏi buồn cười khi nghe Tiểu Phần nói thế, mặc dù tôi biết cười vào lúc này chẳng hay ho gì. Rồi nhận được cái nhíu mày của cô ấy, tôi vội vàng kiềm chế cảm xúc. Thở hắt ra một cái, tôi lại nói:
_Thế bạn tính thế nào đây Tiểu Phần. Tớ nghĩ anh ta mà không phản đối thì có lẽ bố mẹ bạn sẽ không để bạn có cơ hội “thoát” đâu.
_Haiz, thì thế, thế mới rắc rối, bố mẹ tớ trưa nay đã liệt kê cho tớ hẳn một list những điểm tốt của hắn, nào là: vẻ ngoài ưa nhìn, thông minh, ngoan ngoãn, lễ phép, hiếu thảo, chín chắn, có trách nhiệm…
_Hehe, thế bạn có thấy như thế không? – tôi nhìn Tiểu Phần với ánh mắt…gian tà.
_Ừ, thì có, đúng thật là con người anh ta toàn điểm tốt như thế, gọi là con người hoàn hảo thì cũng chẳng thể, nhưng mà nói chung là không có điểm nào để chê.
_Vậy hay là…bạn cứ thử tìm hiểu, làm quen với anh ta xem sao.
_Tiểu Minh, giờ này mà bạn còn đùa được sao.
Tôi vừa nói xong liền bị Tiểu Phần…lườm ột cái, tí cháy cổ áo, hic, tôi nói cũng đúng đấy chứ. Tuy tôi chưa gặp mặt cái anh Nhất Nhiên kia bao giờ, nhưng nghe Tiểu Phần nói thế là tôi đã đủ hiểu anh ta là một con người tốt, là một chàng trai đáng để cô bạn thân tôi yêu. Tiểu Phần trước đây cũng đã từ chối không ít người, cô ấy còn tuyệt nhiên chưa lần nào khen ai trong số đó. Cái anh Nhất Thiên này (gọi bằng anh vì anh ta hơn chúng tôi một tuổi), đã khiến cho Tiểu Phần mở lời khen, cũng có thể coi là “có thể duyệt được”.
Thấy Tiểu Phần không nói gì, lại có vẻ đang giận dỗi, tôi liền tiếp tục nói, còn cười xòa cho không khí bớt căng thẳng.
_Tớ nói thật đấy, Tiểu Phần, sao bạn không thử làm quen với anh ta xem, chỉ là làm quen thôi, có mất gì đâu, nếu không hợp thì coi như là để qua mắt bố mẹ, sau đó còn có lí do để giải thích. Nếu hợp thì…đấy…đấy.
Vẫn thấy Tiểu Phần nhìn mình thở dài, tôi cũng thở dài, ỉu xìu nói: _Không được à, tại sao thế, từ trước đến nay tớ chưa thấy bạn chịu quen bất kì chàng trai nào, bạn định làm “những người độc thân vui vẻ” hay sao? Tớ hiểu lí do vì sao hai bác thấy lo cho bạn rồi đấy.
_Tiểu Minh à, tới mới 20 tuổi thôi, có bạn trai chẳng phải rất ràng buộc hay sao. Với lại, tớ đã nói rồi, bao giờ bạn cưới…tớ mới nghĩ đến chuyện ấy.
Tôi nhìn vào Tiểu Phần, lại thườn thượt thở dài. Đúng là Tiểu Phần đã nói với tôi như vậy, không phải một lần mà là rất nhiều lần. Cô ấy bảo bao giờ tôi với anh Đình Phong chính thức là-của-nhau (tức là cưới nhau ấy), Tiểu Phần mới nghĩ đến chuyện có bạn trai. Tôi mới đầu nghe còn tưởng Tiểu Phần nói đùa, nhưng thấy cô ấy bất luận chàng trai theo đuổi tốt đẹp hay xấu xa đều không mảy may rung động, lại ngẫm kĩ những lời cô ấy nói thì… Tiểu Phần mong tôi có thể hạnh phúc bên Đình Phong, khi nào thấy được đám cưới của chúng tôi, cô ấy mới yên tâm tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình. Tôi nghĩ đến lời nói ấy, lại thấy xúc động và cảm kích vô cùng.
_Tiểu Phần à, bạn…đúng là bạn tốt nhất của tớ. – tôi nhìn cô bạn ngồi đối diện, không giấu được những nét xúc động trên khuôn mặt._Bạn đừng nói như mang ơn tớ như thế. Tiểu Minh, bạn cứ coi như đó là những gì tớ nên làm cho người bạn thân nhất của tớ.
Có phải tôi tưởng tượng ra hay không mà sao thấy có những tia hối lỗi trong cái nhìn của cô ấy.
Ưm, chắc tôi nhầm rồi.
_Thế chuyện ấy bạn định thế nào đây, Tiểu Phần?_Haiz, tớ chưa biết nữa, chắc sẽ cố nói chuyện rõ ràng với anh ta thêm một vài lần nữa._Nhưng nếu Nhất Thiên vẫn giữ thái độ bàng quan như thế thì sao đây?
_Thì…thì…tớ chẳng biết nữa. Mà chủ yếu cũng là do bố mẹ tớ…, hic hic.
_Hic, thôi được rồi, có gì bạn cứ nói chuyện với anh ta, không được thì mình nghĩ cách, tớ với bạn cùng thuyết phục bố mẹ bạn chẳng hạn, không thì…tớ, tớ sẽ đi nói chuyện với Nhất Thiên xem sao._Hic, thế có được không?
_Được chứ sao. Mà theo như bạn nói, chắc anh ta có chuyện gì đó liên quan đến tình cảm nên mới thành ra như vậy, chỉ cần nói rõ cho anh ta nghe là được, người như anh ta chắc sẽ hiểu.
_Hì, biết vậy. Đúng là bạn tốt của tớ, Tiểu Minh à, hihi. – Tiểu Phần nói rồi khẽ cười – mà thôi, giờ đã hơn sáu rưỡi rồi, tớ phải về còn ăn cơm, Tiểu Minh cũng về đi, không “anh yêu” lại chờ.
Tiểu Phần buông lời trêu đùa, nhấn mạnh chữ “anh yêu” làm tôi vừa ngại vừa buồn. Haiz, Đình Phong mà đang chờ tôi ở nhà giờ này, chắc tôi vui khỏi tả luôn mất, haiz.
_Hì, ừ, muộn rồi, cũng đối rồi, hihi, phải về thôi, đợi tớ thanh toán đã rồi mình cùng về.
_Ừ, tất nhiên rồi, hì hì. Mà lần này bạn trả, lần sau phải để tớ đó nha.
_Ukie, thế lần sau phải ăn nhiều hơn mới được.
Tôi nói rồi cười toe, Tiểu Phần cũng nhìn tôi cười. Trong tiết trời lạnh giá, hai má cô ấy cứ ửng hồng, nhìn xinh xắn vô cùng. Bất giác tôi lại ích kỉ nghĩ rằng, thật may mắn vì “Phong yêu” của tôi không để ý đến cô ấy, mà kể ra Đình Phong với Tiểu Phần cũng đẹp đôi đấy chứ nhỉ, cô ấy cũng cao hơn tôi nữa…
Aizz, tôi đang nghĩ vớ vẩn gì đây, nếu mà Tiểu Phần và Đình Phong thành đôi thì tôi biết làm sao, hic. Dạo này đầu óc cứ điên điên thế nào không biết. Mà còn chuyện Đình Phong biết giải quyết sao đây, đi với Tiểu Phần nhất thời quên mất nó, hic.
Nghĩ lại thấy buồn chán, tôi lôi điện thoại ra nhìn giờ rồi nhanh chân đi ra chỗ Tiểu Phần, chợt thấy điện thoại rung liên hồi. Tôi có một cuộc gọi, từ…mẹ Hạo Du!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...