Cuối Cùng Lại Trở Về Lần Nữa - Hp/allharry

Sau bữa ăn cậu lặng lẽ đi về phòng, khui các hộp mà bầy cú gửi nhìn sơ qua chắc là từ mẹ cậu

Hộp đầu tiên là một túi đựng đàn violin, trên thân cây đàn được khắc một dòng chữ Harley Potter(tui hông bt tên bà của Harry nên đặt đại)  là bà của mình? Cậu xem xét cây đàn thì thấy đây là một cây đàn cũng khá lâu đời, cây đàn có màu đen sẫm chắc do lâu nên bị phai màu còn có một tờ giấy

'Đây là cây đàn của bà con để lại, trước đây con có nói là thích cây đàn này nên mẹ đã hỏi ý bà và bà đã đồng ý cho con, hãy sử dụng một cách tử tế '

Vậy đấy chính là cây đàn của bà để lại, cũng may cậu có thể đàn violin dù sao lâu rồi cũng chưa đụng qua. Tiếp là một bộ quần áo vest đen cùng một đôi giày da được đánh bóng trước đi cùng là một vài tấm thiệp màu đỏ nhẹ có ghi tên cậu.

'Mong con có thể về nhà dự tiệc sinh nhật thứ 15 của Henry và con dù sao lâu rồi ba và mẹ không hau thấy con về '

Cậu đọc xong mặt không cảm xúc cũng không cảm thấy sự buồn bã trong lòng, cậu biết ba mẹ của cậu 'Harry Potter' không hề quan tâm cậu, bọn họ chỉ quan tâm cậu gần đây vì thấy nhà Durley đánh đập cậu thôi, hừ quả là nực cười.

Cậu cũng bỏ qua một bên, dọn dẹp mọi thứ rồi lấy một cuốn sách cổ của ông quản gia cho cậu đọc để qua thời gian. Cuốn sách khá hút với các lễ nghi quý tộc và cách làm những công việc sổ sách như thế nào... Sau này chắc sẽ mệt đây

.


.

.

.

.

.

.

Đọc được một lúc thấy thời gian đã điểm 7h45,  cậu chỉnh trang lại một chút rồi đi tới phòng của giáo sư Snape cấm túc. Cậu đi tới phòng giáo sư mà lòng luôn suy nghĩ không biết cậu làm gì mà bị giáo sư cấm túc , càng nghĩ cậu càng thấy khó hiểu

Cậu đứng trước phòng ông, tay gõ cửa, một lúc sau bên trong giọng ông vang lên

"Vào đi"_Snape

Cậu mở cửa đi vào thấy ông đang ngồi vắt chéo chân ở ghế sofa đọc sách

"Qua bên kia xử lí dược liệu "_Snape

"Vâng"_Har

Cậu lặng lẽ qua bên chỗ dược liệu chất đống mà xử lí, đống dược liệu này rất đắt tiền nếu cậu làm sai chắc chắn sẽ bị phun nọc độc tới chết mất nhưng cậu là người đã trải qua một kiếp sao lại không biết xử lí các dược liệu này chứ


Cậu ngồi xử lí dược liệu, Snape ngồi trên sofa đang đọc sách thì lướt mắt về phía cậu nhìn châm chú, khi nãy lúc Harry chưa tới Lily đã gửi một tấm thiệp dự sinh nhật tuổi 15 của Henry và Harry, ông nhìn tấm thiệp rất lâu rồi cất nó vào hộc tủ nhỏ rồi lấy một cuốn sách đợi Harry tới. Ông nhìn bóng lưng cô đơn, hiu quạnh của cậu làm ông nhớ tới khi mình còn trẻ cũng từng như cậu cũng cô đơn và luôn mang ánh mắt của sự buồn bã nhưng khác với cậu là ông có Lily, ánh sáng đời ông đã tới cứu vớt ông ra khỏi nơi tâm tối còn cậu thì không có ai, tuy cô nàng vạn sự thông cũng không thể làm cậu trở nên tươi sáng và thuần khiết nữa.
Ông nhìn cậu hồi lâu thấy cậu di chuyển ông liền chuyển ánh mắt vào cuốn sách.

Cậu đang làm được một nữa thì cảm giác ai đó đang nhìn mình, cậu khẽ nhúc nhích để cảnh báo rồi cậu cũng cảm thấy ánh mắt đó không nằm trên người mình nữa thì thở nhẹ ra, cậu lạnh nhạt nhìn đống dược trước mắt mà nhìn chằm chằm, vài ngày nữa sẽ tới sinh nhật của em trai yêu quý của cậu và ... Sinh nhật của cậu, cậu thật sự không mong gì về ngày này vì cậu khá chắc là không ai sẽ tặng quà cho cậu ngoài trừ Mione và ba mẹ cậu sẽ vì em trai mà tặng quà mà phớt lờ sự tồn tại của cậu.

Cậu cố gắng lục trong tiềm thức thì một đoạn kí ức mờ nhạt lúc 'Harry Potter' còn nhỏ hiện lên. Cậu thấy ba mẹ đang vây quanh Henry với khuân mặt lo lắng và sợ hãi còn cậu thì nhìn qua cũng đoán được là cậu bị trật khớp chân và bị xước vài chỗ còn Henry thì không sao cả

"Harry con làm sao vậy, con lớn rồi sao không bảo vệ được em trai con thế"_Lily

"Thắng bé nhỏ hơn con mà, sao con làm anh mà không vệ được em nó, lỡ thằng bé bị gì rồi sao"_Jame

Bao nhiêu lời trách móc liền đổ lên đầu cậu,  cậu lặng lẽ rơi nước mắt, cậu cảm thấy có một giọng nói trẻ con vang lên

"Tại sao... Tại sao ba mẹ lại không quan tâm con như thế nào? Con cũng bị đau mà, nó có bị gì đâu, con đã dùng thân con che chắn cho nó rồi mà sao ba mẹ lại trách con, con cũng bằng tuổi nó chỉ là nó sanh sau con nửa tiếng thôi, sao ba mẹ lại yêu thương nó hơn con chứ"

Cậu lặng lẽ nhìn đứa đang cúi gầm mặt xuống khóc bất lên từng đợt. Một hồi kí ức đi qua, toàn là những kí ức đáng buồn làm sao, hình ảnh mini của bản thân những lần bị so sánh với người em trai 'hoàn hảo' bởi chính ba mẹ của mình, ha thế giới này cũng thú vị quá rồi

Cậu đang chìm vào kí ức thì đột nhiên ngón tay cậu hơi nhói, cậu bừng tỉnh nhìn lại ngón tay của mình thì nó đang chảy máu chắc vì cậu lo tập trung nên vô ý cắt trúng tay, do Snape ở gần cậu lập tức nghe mùi tanh của máu thì buông quyển sách xuống mà đi nhanh về phía cậu, nhìn xuống ngón tay đang bị chảy máu nhiễu xuống sàn ông lập tức kéo tay cậu lên


"Ngươi bị ngốc sao, cắt trúng tay cũng không kêu lên, lỡ máu bẩn của ngươi làm dơ dược liệu của ta thì sao, ngươi... Y hệt thằng cha ngươi vậy"

Ông gằng giọng khi nói tới đoạn cuối, làm cậu mở tròn mắt ngước lên nhìn ông, cậu bất ngờ giật phăng cái tay đang bị chảy máu của mình

"Tôi không phải cái gương để ngài nhìn vào rồi nói ai trong đó, tôi chính là tôi,  tôi không phải ai cả, không phải ba tôi cũng không phải mẹ tôi, mong ngài tự trọng đã quá giờ giới nghiêm em xin phép về phòng, tối vui vẻ giáo sư "_Har

Cậu nhìn ông bằng ánh mắt lạnh nhạt mà quay người bước ra phía cửa bỏ lại ông khuân mặt đang ngơ ngác, khi Harry bước ra khỏi phòng ông liền ngã xuống sofa tay run run ôm mặt mình mà nhớ lại câu nói của Harry

"Tôi không phải cái gương để ngài nhìn vào rồi nói ai trong đó, tôi chính là tôi,  tôi không phải ai cả, không phải ba tôi cũng không phải mẹ tôi, mong ngài tự trọng đã quá giờ giới nghiêm em xin phép về phòng, tối vui vẻ giáo sư "_Har

Có lẽ cậu đã đúng, ông đã nhìn qua cậu thể thấy một người khác, ông thực chất không ghét cậu mà là do cậu quá giống kẻ thù của ông, khiến ông không chịu được mà xả vào người cậu, có lẽ... Là do ông đã sai.

Snape ngồi đó suốt đêm đến sáng hôm sau,  gương mặt ông đờ đẫn mà vào phòng vệ sinh cá nhân, ông nghĩ sẽ tặng cậu quà sinh nhật thay cho lời xin lỗi vậy. Ông không phải là người giỏi thể hiện cảm xúc nên lần đầu làm việc này ông không phải làm sao cả... Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận