Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Tạ Tinh Thuỳ ngẩn cả người.
“Không muốn làm anh thất vọng?”
Tống Ý hơi há miệng, rất nhiều, rất nhiều lời đã chạy đến bên môi, sắp thành tiếng nhưng đều bị vướng lại, chúng bị nén chặt giống như có một miếng băng dính dán kín, không tìm được chỗ để khơi thông.
Tuy cô chưa nói ra nhưng Tạ Tinh Thuỳ lại bỗng hiểu hết toàn bộ.
Trong đầu anh hiện ra trận đấu đầu với Cửu Thiên.
Sau khi hai bên giằng co một lúc, Tống Ý bị Tôn Tẫn Cửu Thiên tính kế, bọn họ hi sinh nhưng Quỷ Cốc Tử Tống Ý lại vô tình còn sống.
Bắt đầu từ lúc đó phải không?
Từ đó về sau……
Tạ Tinh Thùy không ngừng nhớ lại, những điểm nhỏ nhặt bị bỏ qua dần rõ ràng.
Tống Ý bài xích Tôn Tẫn, Tống Ý sợ hãi Cửu Thiên, từ đấu đến cuối Tống Ý chưa hề thoát khỏi lần “thất bại” đó. Chỉ là cô ngụy trang quá tốt, chịu áp lực cực lớn như thế mà trong lúc thi đấu vẫn không có sai sót, phát huy ổn định bình tĩnh như thường ngày.
Ai có thể nghĩ đến trạng thái tâm lí của cô lại thành như thế này? Ai có thể ngờ một người sợ trước sợ sau như thế còn có thể điềm tĩnh đến vậy?
Không…… Không chỉ như vậy.
Cuối cùng Tạ Tinh Thuỳ cũng chạm vào điểm mấu chốt.
Trận đối chiến với Cửu Thiên là khởi đầu chứ không phải nguyên do.
Nguồn áp lực lớn nhất của Tống Ý…… Vậy mà là anh, là anh, Tạ Tinh Thuỳ.
Tạ Tinh Thùy buông tay, hơi cúi người nhìn vào mắt cô.
Hốc mắt Tống Ý đỏ bừng, nước mắt chảy thành dòng nhưng không hề có chút tiếng nghẹn ngào nào.
Tạ Tinh Thùy rất đau lòng nhưng vẫn chịu đựng được, anh nhìn cô, dùng ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy nhìn.
“Tống Tống, vì sao em lại thi đấu? Vì sao em lại đứng trên sân khấu này?”
Tống Ý bị khựng lại bởi câu hỏi của anh.
Vì sao lại thi đấu?
Trong mắt cô có chút mây mờ thoáng hiện.
Đây là một câu hỏi rất đơn giản nhưng lại rất khó trả lời.
Có lẽ rất nhiều người sẽ đáp…… Vì khát vọng của mình!
Nhưng Tống Ý……
Mạch nghĩ của cô chuyển về hai năm trước, khi cô đang ở giai đoạn tăm tối nhất cuộc đời, lúc bất lực và không biết làm sao nhất, CST đã thu nhận cô, cho cô chỗ an thân, để cô làm chuyện nên làm.
Khi đó đội cần có một support, cô luyện dùng support; đội cần một tuyển thủ nữ marketing, cô tích cực phối hợp; đội muốn thắng giải, cô cố hết sức rèn luyện mình; sau đó đội từ bỏ cô, cô lại được Tạ Tinh Thuỳ công nhận.
Vào YD, cô tiếp tục thi đấu, tiếp tục cố gắng, vì mục đích duy nhất là……
Tạ Tinh Thùy nhìn cô hỏi: “…… Vì cho anh một quán quân sao?”
Hàng mi Tống rủ xuống, run rẩy ngầm thừa nhận.
Tạ Tinh Thùy nói tiếp: “Anh không cần bất kì ai cho anh quán quân.”
Từng chữ từng chữ đập vào lồ ng ngực Tống Ý.
Tạ Tinh Thùy tiếp tục: “Tống Tống, anh hi vọng em làm điều mình thật sự thích.”
“Em……” Tống Ý hơi há miệng: “Em……”
Cô cúi đầu thì thầm, có hơi không biết nên nói gì.
Tạ Tinh Thùy nhìn cô chăm chú: “Em có thể sơ suất, có thể phạm sai, có thể buồn, có thể thua, tất cả đều không thành vấn đề. Anh chỉ muốn biết em có thích sân thi đấu này không? Không bởi vì bất kì ai cũng như chuyện gì, chỉ đơn thuần tự hỏi mình……”
Cô thích trò chơi này không?
Cô thích giải đấu này không?
Cô thích đội ngũ này không?
Trong đầu Tống Ý hiện lên vô số hình ảnh……
Từ lúc trong tay không có gì đến lúc có được niềm vui từ trò chơi, khi không được công nhận, lại tìm thấy điều đó từ fans, sau khi liều mạng cố gắng, cô đã nâng được cúp quán quân……
Tôn Tẫn, Quỷ Cốc Tử, Trương Phi, Mộng Kỳ, Tô Liệt……
Vô số hình ảnh anh hùng tựa như sống lại, đứng trước mặt, nghiêm túc nhìn cô.
Có thích không?
Cô có thích chúng không?
Hơn bảy trăm ngày đêm, mười ngàn giờ, cô ở bên chúng, ở cùng sân thi đấu này……
“Thích.”
Giọng Tống Ý run run: “Rất thích.”
Thích trò chơi này, thích sàn đấu này, thích chiến đội này, thích chuyện mình đang làm.
Khoé môi Tạ Tinh Thùy cuối cùng cũng nhoẻn lên, vẽ ra nụ cười tươi, anh nói với cô: “Nếu thích, vậy em hãy hưởng thụ nó đi.”
Tống Ý ngẩng đầu nhìn anh.
Đột nhiên, lồ ng ngực chật chội rộng rãi hẳn, sương mù che lối được đánh tan, sau khi tất cả mây đen bay đi, một món đồ cực kì thuần khiết được đặt ở đó.
Tạ Tinh Thùy nói cho cô nghe: “Không cần vì bất kì ai mà tranh quán quân, em phải làm vì chính mình.”
Bởi vì thích nó, vì yêu quý nó, vì đã lựa chọn nó.
Đừng quên sơ tâm[1], đừng quên vì sao lại đi trên con đường này.
[1]: Lòng dạ ban đầu
Chẳng qua chỉ là một chữ “thích” đơn giản, đơn thuần nhất.
Hưởng thụ giải đấu này, tin tưởng đồng đội của mình, theo đuổi cái mình thích, viết nên mơ ước của chính mình!
Không cần một mình vác hết tất cả trên lưng, vì người đi con đường này không hề đơn độc.
Cuối cùng khúc mắc của Tống Ý được Tạ Tinh Thuỳ kiên nhẫn gỡ ra một cách chuẩn xác.
Thất bại Cửu Thiên tặng cô chẳng qua chỉ là mồi dẫn lửa.
Người quấy nhiễu cô thật sự là chính cô.
Lúc ở CST, hạt giống này đã được chôn ở đáy lòng cô.
Chẳng qua khi đó cô chỉ cần nỗ lực, chỉ cần vì đội ngũ này bỏ ra tất cả, cố gắng làm tốt nhất.
Vào YD, sau khi thích Tạ Tinh Thuỳ lại làm hạt giống này sinh trưởng tốt.
Thích một người là luôn hi vọng có thể cho người đó thứ tốt nhất, Tạ Tinh Thuỳ nghĩ như thế, Tống Ý cũng vậy.
Đây là mùa giải đầu cũng như cuối cùng của cô và Tạ Tinh Thuỳ, cô rất trân trọng.
Cô hi vọng mùa giải này thật hoàn hảo, mong sẽ lấy được quán quân tặng cho Tạ Tinh Thuỳ như một món quà, muốn tất cả đều là điều tốt đẹp nhất.
Nhưng càng để tâm lại càng loạn.
Sự áp chế Cửu Thiên dành cho cô chẳng qua chỉ là sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Bởi vì không cho được nên trạng thái cứ thế tuột dốc.
Nhưng giờ phút này Tạ Tinh Thùy nói cho cô biết: “So với quán quân, anh càng muốn cùng em hưởng thụ giải đấu này.”
Cuối cùng Tống Ý cũng hiểu được hàm ý trong lời Quỷ Đăng.
Anh ấy nói không dễ nghe nhưng lại rõ ý.
“…… Cô hoàn toàn không xem đồng đội là đồng đội, cô không tin tưởng bất kì kẻ nào.”
“…… Tôi chỉ muốn lấy quán quân cùng đồng đội!”
Làm sao để đồng đội trở thành đồng đội?
Kiểu độc tài như Cửu Thiên không đúng, nhưng “support” mù quáng như cô cũng không phải.
Chẳng qua sự độc tài của Cửu Thiên mọi người đều nhìn thấy, sự hỗ trợ của cô vì được phủ thêm lớp ngoài điềm đạm giả dối nên không ai nhận ra.
Ở một mức độ nào đó, cô và Cửu Thiên không khác nhau: Một người dùng bản lĩnh ưu việt để ép đồng đội phối hợp anh ta, một người dùng từng sợi mềm dẻo đan thành lưới, nhốt mọi người bên trong.
Vì sao sau khi cô rời khỏi, CST tan thành từng mảnh?
Bởi vì lưới rách.
Vào được YD, cô vẫn không thay đổi, vẫn làm như thế, một mình gánh vác, tính toán, một mình đi trên cung đường giành giải quán quân.
Tiếp đó cô gặp phải chướng ngại.
Một người chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân không có cách nào thắng được Cửu Thiên.
Trạng thái của cô tuột dốc, “lưới” YD rơi vào nguy khốn nên thua trận với tỉ số 4:0.
Nhưng bây giờ Tạ Tinh Thuỳ nói cho cô cái gì là thi đấu thật sự, đồng đội thật sự.
Thích và hưởng thụ.
Đoạt quán quân là mục tiêu cuối cùng, nhưng hình dáng đẹp nhất là khi năm người đồng tâm hiệp lực, nhờ cậy lẫn nhau, cùng nhau đi qua bụi gai và những nơi gập ghềnh để nắm lấy cúp vàng!
Hình ảnh cười chân thành với nhau dưới ánh hào quang mới là đẹp nhất.
“Không cần phải sợ Cửu Thiên.” Tạ Tinh Thùy thấp giọng: “Em nghĩ xem, một cây buộc bốn cây kia lại một chỗ với mình chắc hơn hay năm cây vắt ngang nhau chắc hơn?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, tất nhiên là vế sau!
Giờ phút này sương khói trong lòng Tống Ý cuối cùng cũng tiêu tan hoàn toàn.
Mắt cô ngập tràn ý cười thật sự thoải mái, cô nói với Tạ Tinh Thùy nói: “Đội trưởng, cảm ơn anh.”
Tạ Tinh Thùy cũng cười, anh cúi đầu nhìn cô: “Thật ra anh thấy rất vui.”
Tống Ý: “Hửm?”
Tạ Tinh Thùy: “Dù nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến em sẽ vì anh mà phạm sai.”
Một Tống Ý rất xuất sắc, rất bình tĩnh thận trọng vậy mà vì anh mà sinh ra “tâm ma”, như vậy xem ra……
Cô thật sự để ý anh, thật sự đặt anh vào lòng.
Chỉ cần nghĩ đến điểm này, Tạ Thần của chúng ta liền muốn bay lên chín tầng mây.
Chiều đến, mọi người rục rịch rời giường, thành thật ngồi trong phòng huấn luyện chờ xem chiếu lại.
Trước khi buổi xem lại bắt đầu, Tống Ý nói: “Thật xin lỗi xin lỗi, lần này là tôi sai.”
Phì ca chớp mắt vội hỏi: “Là sao thế? Cả bốn ván Thiên Thần không hề phạm sai……”
Đôi mắt Tống Ý trong veo, trạng thái ổn định, giọng nói còn dễ nghe hơn ngày thường: “Từ lúc gặp CST ở vòng loại, tôi đã rất sợ khi đối diện với Cửu Thần. Bốn ván này tôi không phạm sai nhưng lại không phối hợp tốt với mọi người.”
Phì ca tiếp thu chậm mất nửa nhịp: “Cô sợ…… Cửu Thần?”
Tống Ý trả lời: “Trạng thái như đóng băng toàn bộ, lúc thi đấu, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.”
Gương mặt Phì ca lộ vẻ không thể tin được: “Sao có thể được?” Hoàn toàn không nhìn ra! Hơn nữa trạng thái như thế mà có thể phát huy ổn định như vậy sao? Phóng đại quá rồi!
A Mãn cũng rất bất ngờ: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
Quỷ Đăng hừ lạnh một tiếng.
Tống Ý tiếp tục: “Rất nghiêm trọng, sợ đến mức không dám dùng Tôn Tẫn……”
Sau khi nói ra được, cô phát hiện thì ra cái này cũng không khó, một chút cũng không, trái lại còn rất vui.
Có lẽ là do cô nghĩ thông rồi nên mới nói ra được.
Nhưng giờ cô đã trải nghiệm qua một lần, đã biết được cảm giác này, lần sau…… Cô nhất định vẫn có thể nói ra!
Quỷ Đăng vẫn luôn im lặng lên tiếng: “Các cậu cũng vậy, đừng ỷ lại cô ấy như thế.”
Lúc anh ấy nói không nhìn Tống Ý, giọng toàn là ý ghét bỏ nhưng gò má không hiểu vì sao ửng hồng: “Các cậu không biết xấu hổ à, một nhóm già khụ suốt ngày trông cậy một cô gái giành nhịp điệu.”
Phì ca chớp mắt, A Mãn cũng chớp theo, Tạ Tinh Thuỳ cười ra tiếng, Tống Ý cũng cong mắt.
Quỷ Đăng: “……”
Sau một hồi im lặng, thiếu niên thẹn quá hoá giận, vỗ bàn đứng lên: “Ai muốn quản mấy người!” Nói xong liền muốn đi.
Anh ấy vừa đi đến cửa, Tống Ý đã nói: “…… Về sau xin hãy chỉ dạy nhiều hơn, tôi cũng cần mọi người hỗ trợ!”
Nghe thấy câu nói đó, Quỷ Đăng xì một tiếng rồi đẩy cửa ra ngoài.
Ở vòng cuối cùng của nhóm bại trận cho trận chung kết cuối, một YD mới, Thiên Vũ mới xuất hiện.
Tất cả mọi người thấy được họ đã sống lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...