Giờ giải lao, Tịnh Kỳ lại chiếm chỗ của Trương Khánh Hoà.
Cô nằm dài trên bàn, trò chuyện với Vũ Gia.
Đoạn cô nhìn vào ngực mình rồi nhìn ngực Vũ Gia, nhỏ giọng nói: “Này, mày có biết làm cách nào để….ngực phát triển không?”
Vũ Gia nhìn ngực Tịnh Kỳ, ghé sát lại nói: “Mày có uống sữa đậu nành đều đặng không đấy?”
“Đương nhiên là có rồi.
Ngày nào tao cũng uống hết đấy.
Mày còn cách nào khác không?”
Vũ Gia nghe Tịnh Kỳ nói thế thì ngồi suy tư một lúc.
Sau đó cô nàng nhìn ngó xung quanh, đoạn ghé sát tai Tịnh Kỳ nói: “Tao đọc trên mạng, muốn ngực to thì….nhờ người yêu xoa bóp giúp cho.”
Nói xong, Vũ Gia giơ tay trước ngực Tịnh Kỳ làm động tác xoa bóp.
Tịnh Kỳ giật mình xấu hổ, đánh lên cái tay để trước ngực mình của Vũ Gia: “Mày nói cái gì thế?!”
Nhưng sau đó Tịnh Kỳ xấu hổ, nhích lại gần Vũ Gia, tò mò hỏi: “Mày đã thử chưa? Có kết quả không?”
Đoạn nói xong, cô liếc nhìn ngực Vũ Gia.
Vũ Gia theo ánh nhìn của Tịnh Kỳ nhìn xuống, cô nàng vội che ngực mình lại, mặt cũng đỏ lên, quát nhỏ: “Mày bị điên à!”
Vũ Gia nói xong, cả hai đều đỏ mặt nhìn nhau, rồi nằm sụp xuống bàn cười rung cả người.
Trương Khánh Hoà nhìn hai người cư xử lạ kỳ, hắn khó hiểu hỏi Lê Minh: “Mày nghĩ hai người họ nói gì?”
Lê Minh liếc Trương Khánh Hoà rồi liếc nhìn hai người bàn trên, nói: “Mày muốn ngồi đây đến khi nào?”
Trương Khánh Hoà bĩu môi, nói: “Mày tưởng tao muốn ngồi đây chắc? Không phải là vì người yêu mày dành chỗ của tao à.”
Sau khi bình tĩnh lại, Vũ Gia hỏi Tịnh Kỳ: “Ngày mốt trường cho nghỉ, mày với Lê Minh có kế hoạch gì chưa?”
Tịnh Kỳ ngẫng ngơ, rồi chợt buồn rầu nói: “Chưa.
Còn mày thì sao?”
“Đương nhiên là có kế hoach rồi.
Hôm đó tao với Khánh Hoà sẽ đi chơi công viên, rồi sau đó đi ăn tối với nhau.”
Tịnh Kỳ hụt hẫng nằm trên bàn.
Cô chưa từng nghe Lê Minh nói gì về việc đó.
Vũ Gia nhìn Tịnh Kỳ, khuyên: “Mày nên rủ Lê Minh đi chơi đi.
Hai tụi bây mới quen nhau, phải lo bồi dưỡng tình cảm đi.”
Trước khi vào tiết, Tịnh Kỳ và Trương Khánh Hoà đổi chỗ lại cho nhau.
Tịnh Kỳ lén lút nhìn ngắm sườn mặt nam tính của Lê Minh.
Khi cậu chăm chú làm gì đó, mày sẽ hơi nhíu lại.
Trông rất hung dữ, nhưng cô lại thích ngắm nhìn khuôn mặt ấy vô cùng.
Tịnh Kỳ mím môi, lấy hết can đảm muốn mời Lê Minh đi xem phim.
Nhưng cô chưa kịp nói gì, Triệu Thư Di đã đi tới, đưa tấm vé xem phim về phía Lê Minh, thẹn thùng nói: “Ngày mốt cậu có thể đi xem phim với tớ không?”
Lê Minh thả bút xuống, bất giác liếc nhìn Tịnh Kỳ.
Cô ngay lập tức phồng má hừ, rồi quay đầu đi nơi khác.
Lê Minh nhếch mép cười.
Thì ra nhóc con đang ghen.
Triệu Thư Di thấy Lê Minh đang nhìn Tịnh Kỳ.
Ngay lập tức nụ cười trên mặt cô ta méo sệch đi.
Sau đó, Lê Minh nhìn về phía Triệu Thư Di, nhưng nụ cười yêu chìu ban nãy đã không còn trên môi cậu nữa.
Cậu lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tớ không đi được.”
Tuy đã đoán trước được kết quả, nhưng khi chính tai nghe Triệu Thư Di vẫn không chấp nhận được mà nắm chặt vé xem phim trong tay.
Cô cắn môi lén liếc nhìn Tịnh Kỳ rồi mới quay người đi.
Sau khi Triệu Thư Di rời đi, Lê Minh mỉm cười chọc tay vào má Tịnh Kỳ: “Cậu đang ghen?”
Tịnh Kỳ phồng má mặc kệ cậu, chỉ lo cúi đầu làm bài nhưng trong đầu cô lại không có một chữ nào.
Lê Minh bật cười về sự dễ thương của cô nàng.
Cậu nhéo má Tịnh Kỳ hỏi: “Ngày mốt cậu muốn đi xem phim với tớ không?”
Tịnh Kỳ quay qua nhìn Lê Minh, đôi mắt long lanh ánh nước.
Chỉ một câu hỏi của cậu thôi đã khiến lòng cô vui sướng lạ kỳ.
Cô vội gật đầu đồng ý.
Nhưng có một chuyện khiến Tịnh Kỳ lo lắng.
Đó là làm cách nào để xin Viên Tịnh đi chơi đây.
Vì sắp thi tới nơi rồi, cô sợ mẹ mình không cho đi.
Tối hôm đó, Tịnh Kỳ thấp thỏm nhìn Viên Tịnh đang ngồi xem tivi với Tịnh Thi.
Cứ bước lên, rồi lại rụt xuống không dám đi tiếp.
Nhưng nghĩ đến mai là buổi hẹn hò đầu tiên, cô vẫn lấy hết can đảm đi tới ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách.
Tịnh Thi thấy Tịnh Kỳ đi tới, cô bé chỉ nhìn cái rồi vừa ăn trái cây vừa xem tivi.
Tịnh Kỳ bất giác cầm lấy một miếng táo, vừa ăn vừa liếc nhìn Viên Tịnh.
Đoạn cô lấy hết can đảm, mở miệng nói: “Mẹ…”
Viên Tịnh vừa xem tivi vừa nói: “Sao vậy con gái?”
Tịnh Kỳ ngập ngừng nói: “Ngày mốt, mẹ cho con đi chơi với bạn nha?”
Tay đang cầm miếng táo của Viên Tịnh dừng giữa không trung, bà nhíu mày liếc Tịnh Kỳ rồi lại liếc Tịnh Thi vẫn đang vừa ăn táo vừa xem tivi.
Tịnh Kỳ chột dạ nắm chặt lấy hai tay, tưởng Viên Tịnh đã phát hiện ra cô yêu sớm.
Nhưng sau đó bà gật đầu, nói: “Mai đi chơi nhớ về sớm là được.”
Mẹ cô đồng ý dễ vậy sao?
Lúc Tịnh Kỳ và Tịnh Thi đi về phòng ngủ, Tịnh Thi bỗng nhiên hỏi: “Mốt chị cũng đi chơi với người yêu sao?”
Tịnh Kỳ dừng lại, nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Cũng đi là sao?”
“Hồi nãy em mới xin mẹ mốt đi chơi.
Chưa đầy 10 phút sau chị đã tới xin tiếp.”
Thì ra đây là lý do tại sao khi nãy Viên Tịnh lại liếc nhìn Tịnh Kỳ và Tịnh Thi như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...