Kim Tông Trạch có phần xấu hổ, suy đi nghĩ lại mãi, tuy rằng trong lòng còn nhiều thắc mắc nhưng vẫn nên giữ gìn hình tượng một chút thì hơn.
“Xin lỗi, chẳng qua vừa nãy anh nghe thấy em luôn miệng mắng chửi người, nên không nghĩ ngợi gì liền xông ra ngoài.”
Kiều Mạt phủi phủi tay, nhảy khỏi mặt bể, “Chào bếp trưởng Kim, tôi đi làm việc đây.”
Kim Tông Trạch vẫn đứng đó, cô đi rồi, hắn tựa lên tường, trong lòng muôn vàn cảm xúc.
Vừa nãy ở nhà vệ sinh, hắn vô tình nghe thấy Kiều Mạt cãi nhau với Kỷ Vĩ, tình hình ra sao hắn cũng không rõ lắm, quan hệ giữa hai người hắn cũng không tiện hỏi, nhưng có một điều hắn có thể xác định, đó là người đàn ông đó với Kiều Mạt tuyệt đối không phải loại quan hệ bạn bè bình thường. Hơn nữa có một việc hắn hiểu rất rõ.
Người đàn ông kia thích Kiều Mạt, Kiều Mạt cũng không phải không có cảm tình gì với hắn.
Đột nhiên lưỡi như nếm phải mù tạt, vị cay nồng xộc thẳng lên mũi, tiếp đó đến mắt, cay đến chảy nước mắt, nhưng trái tim hắn nhói đau, chóp mũi cũng từng đợt đắng chát.
Ba năm trước, lần đầu tiên hắn gặp Kiều Mạt là lúc cô đang ngồi cuối lớp say sưa chép bài, ngẩng đầu vô tình nhìn vào mắt hắn, ánh mắt cô trong suốt như thủy tinh, trong lòng hắn khẽ động, nhưng lúc đó hắn đã có bạn gái rồi, cũng không dám đứng núi này trông núi nọ, sau đó trở về Hàn Quốc, lại phải đến Pháp du học, chia tay với bạn gái, thỉnh thoảng cũng nhớ đến Kiều Mạt, nhớ tới nụ cười của cô lúc chia tay ở lối vào trung tâm mua sắm, nụ cười mỉm làm tan chảy mùa xuân, nụ cười ấm áp, sáng lạng, nụ cười vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, cô tựa như một chiếc bánh ga tô vị hoa quả tinh xảo đẹp đẽ, xa cách ba năm, hắn hoàn toàn không nghĩ tới khả năng có thể gặp lại cô ở khách sạn C này, hắn vô cùng vui sướng, vốn cũng muốn dốc sức theo đuổi cô một lần, nhưng hắn phải thất vọng rồi, thời gian ba năm khiến hắn bỏ lỡ cô.
Trái tim hắn nảy lên một cảm giác mất mác, tựa như một chiếc đồng hồ cát, nhưng hạt cát bên trong không ngừng rơi xuống, lúc này đây, nỗi buồn của hắn tựa như những hạt cát kia, tích một chút liền đầy.
————
Cuối cùng cũng tan ac, Kiều Mạt thay quần áo xong, do dự mãi cũng quyết đinh ra lối cửa sau.
Tay đút vào túi, nhàm chán chậm rãi bước đi, lúc này có tiếng còi xe inh ỏi phía sau.
Cô ngoảnh lại, lúc này Kỷ Vĩ nhìn như một tên bại hoại, tay phải lái xe, tay trái ra sức đập cửa xe, miệng gọi cô: “Bà xã cô tình gây sự này, ầm ĩ đủ chưa?”
Nhất thời Kiều Mạt có chút tức giận, hắn giống hệt một con vịt trên ruộng cạn, dù có phí sức thế nào cũng không thể thắng nổi con gà.
Mấy tiếng trước trong nhà vệ sinh nam, gằn từng tiếng nói lý lẽ với cô, bây giờ lại còn mặt dày mày dạn lấy lòng cô trên đường cái.
Hắn quẹo xe phanh gấp lại, dừng sát trước mặt cô, chặn đường đi của cô, sau đó hắn xuống xe, giữ cô lại, chăm chú nhìn cô, thở dài một tiếng: “Em yêu, em trốn cũng trốn xong rồi, về nhà thôi.”
Kiều Mạt nhìn chăm chú người trước mặt, giọng mỉa mai hỏi hắn: “Anh từ đâu đến, vì sao lại chặn đường tôi?”
Hắn cụp mắt xuống, uể oải, “Kiều Mạt, em điên rồi!”
——————
Ngồi trong nhà hàng, Kiều mạt không nói một lời, chỉ lẳng lẳng lặng ăn cơm.
Hắn hết cách đành nói chuyện một mình.
“Ngày đó em đi rồi, ngày hôm sau vốn định tìm em giải thích chuyện đó, nhưng phải đi họp liên tiếp ba ngày. Xin lỗi.”
“Chờ đến khi anh đi tìm em, mới biết rằng em đã thôi việc, ai cũng không biết số điện thoại mới của em, anh đã đến nhà em, thế này mới biết được em đã cho người khác thuê nhà.”
Kiều Mạt vẫn không nói lời nào. Tìm người nên tìm từ sớm, cô không hiểu hành động của người đàn ông này, cô cũng không muốn truy vấn nguyên nhân vì sao hắn lại bỏ chạy, nếu hắn đã không muốn nói thì người khác có làm cách nào cũng không thể biết rõ chân tướng.
Kiều Mạt ăn cơm xong, cô đeo túi lên, “Tôi ăn xong rồi, anh thanh toán đi.”
Cô vừa rời khỏi, Kỷ Vĩ liền đuổi theo sau, hai người đi trên đường cái, cô đi phía trước, hắn duy trì khoảng cách theo sau, cô đi nhanh, hắn cũng đi nhanh, cô bước chậm lại, hắn cũng bước chậm lại.
Kiều Mạt đi được một lát, nhịn không được quay đầu lại, Kỷ Vĩ tựa như con nai con sợ hãi lập tức đứng sững lại, Kiều Mạt nhíu mày, hắn lập tức cúi đầu, giơ chân đá một hòn đá nhỏ.
“Anh Kỷ, cả bữa ăn anh nới với tôi 34 câu, từ câu chào hỏi, em thích không, ăn ngon không, còn có một số câu anh tự lẩm nhẩm, xin hỏi, trừ bỏ những điều này anh còn điều gì muốn nói với tôi sao?”
Hắn giật mình, chân hắn vẽ vòng tròn dưới đất.
Kiều Mạt cười khổ: “Anh Kỷ, nếu anh muốn tìm Kiều mạt tâm sự, nghe anh kêu than việc gia đình, lần sau anh đừng đến tìm tôi nữa, bạn bè như tôi với anh có rất nhiều.”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô, “Không đâu, trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ, nhưng người tên là Kiều Mạt, hợp với anh nhất, chỉ có duy nhất em thôi.”
Kiều Mạt giật mình.
Hắn khẽ thở dài một hơi: “Anh biết anh làm như vậy là sai, nhưng em hãy cho anh vài phút, cho dù qua tòa tuyên án, phạm nhân cũng có thể tự do biện hộ không phải sao?”
Kiều mạt không nói gì, hai người đứng trên lề đường nhìn nhau.
Hắn khẽ nói: “Lúc anh mười một tuổi, có một lần ra ngoài chơi, khi nhảy hai tay chống vào cọc gỗ, không nhìn thấy trên cọc gỗ có đinh, chiếc đinh đó đâm vào đùi anh, làm tổn thương mạch máu trong đùi.”
Kiều mạt không rõ lời hắn nói có ý gì?
“Anh đau đớn ngã xuống đất, máu thấm đẫm trên đùi và quần, anh rất sợ, dù bị thương ở chỗ nào đều khiến anh sợ hãi, tại sao chứ? Bởi vì ngay lúc đó theo bản năng anh nghĩ là mình đã bị thương …..Chỗ đó, kể từ đó anh bắt đầu sợ máu, có thể em không tin, mười mấy năm qua, anh gần như không bao giờ đi tiêm, vì anh sợ ngay khi y tá lấy ven sẽ làm anh chảy máu.”
Kiều Mạt mơ hồ nhớ lại, ngày đó khi đến bệnh viện, y tá tiêm ình, cũng chính hắn đã cõng cô.
“Ngày đó nhìn thấy máu của em, lúc ấy anh rất sợ hãi, đầu óc như thể bị chập mạch, anh hoang mang tông cửa mà chạy, anh biết là đàn ông thì không nên làm như vậy, nhưng anh là một thằng đàn ông khốn nạn đã bỏ mặc em mà chạy trốn, xin lỗi, Kiều Mạt.”
Kiều Mạt quay người rời đi.
Hắn đuổi theo sau: “Hãy nghe anh nói, Kiều Mạt.”
Kiều mạt phớt lờ hắn, cô vẫn bước đi, hắn theo sát phía sau, hai người như đang chạy đua, Kiều Mạt vung tay chạy thật nhanh, đôi chân dài của hắn cũng vội bước nhanh theo cô, tiếng đá kêu lộp cộp phía sau, Kiều Mạt nghe loáng thoáng như đang đọc thơ.
“Ánh dương, Hoa hồng Thịnh Đế, Ngải Lị Á, Thiên Tứ, Kim Ngọc, …..”
Kiều Mạt đứng lại, là hắn đọc chứ không phải ai khác, đọc tên một số cửa hàng bánh ngọt.
Cô quay đầu nhìn mặt hắn, hắn khẽ thở dài, nhẹ giọng nói với cô:
“Anh cũng đã đi tìm, anh nghĩ rằng cho dù em có làm gì, cũng chỉ có thể làm việc trong các cửa hàng bánh ngọt, cho nên anh đi tìm ở tất cả các cửa hàng bánh ngọt, nhưng mọi người đều nói, dạo này lạm phát, thịt lợn còn không mua nổi, ai còn có tiền mà thuê người làm.”
Kiều Mạt chẳng nói câu nào, hắn hệt như đứa nhỏ mắc lỗi đứng trước mặt cô, trong mắt vô vàn buồn bã, tỉu thân, còn thật chờ mong được cô tha thứ.
“Em có thể không tin, nhưng những gì anh nói đều là thật.”
Đột nhiên Kiều mạt bật cười, “Kỷ Vĩ, anh thật sự là một con quỷ phong lưu tự tâng bốc mình, anh bị choáng sao? Lý do này thật dễ nghe, tôi còn tưởng anh không bình thường!”
Nhất thời hắn ngây dại, không hiểu sao như có một ngọn lửa đang bùng lên trong vũ trụ nhỏ bé, “Ý em là gì? Em nói anh không bình thường?”
Kiều Mạt tức giận: “Vò một thời điểm như vậy, người đàn ông có thể bỏ chạy, không phải không bình thường thì có thể là cái gì?”
Nhất thời hắn cực kỳ tức giận, nhìn cô gái này, cách suy nghĩ của cô ấy khiến ột người có năng lực suy nghĩ bình thường như hắn không biết nên dùng từ nào để có thể diễn tả được.
Bất đắc dĩ hắn chua chát nói, “Đúng, nói đúng lắm, xem ra hôm nay anh thật sự phải chứng minh cho em thấy anh có bình thường hay không.”
Hắn lại gần ôm chặt cô, không nói năng gì liền kéo cô về, Kiều Mạt vội vàng đẩy tay hắn, “Kỷ Vĩ, anh bỏ tay ra.”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Có những lời không thể nói tùy tiện, rượu không thể uống bừa, em đã muốn cuộc tình một đêm, vậy hãy vui vẻ một lần đi, tránh cho sau này phải nuối tiếc.”
Kiều Mạt ngây dại.
Hắn đã kéo cô lên xe, khóa chặt cửa xe lại rồi nổ máy, Kiều Mạt tỉnh táo lại định đẩy cửa xe, hắn tựa như nhặt ốc biển mà kéo đầu cô vào ghế, mờ ám thắt dây an toàn cho cô, ngẩng đầu ghé sát vào mặt cô, hắn oán giận mắng: “Về nhà, để xem anh sẽ trừng trị em thế nào!”
Nhất thời Kiều Mạt sợ ngây người, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, “Tôi không cần.”
Rất nhanh bọn họ đã về đến dưới lầu nhà Kỷ Vĩ, hắn hệt như chồn tha gà, kéo Kiều Mạt xuống xe, hùng hổ lôi cô vào thang máy, dù cô có giãy dụa thế nào, hắn cũng không buông, gắt gao nắm chặt tay cô, kéo thẳng đến trước cửa nhà, một tay lấy chìa khóa ra mở cửa.
Kiều Mạt rút tay không được liền há miệng cắn hắn.
Kỷ Vĩ bị đau, hắn mắng, “Miệng em quả là uy lực như súng máy, nhưng bây giờ anh thấy rất tò mò, nếu ở trên giường, liệu em có thể hét to hơn người khác hay không? Đừng vội, anh sẽ cho em cơ hội thể hiện.”
Kiểu Mạt quát: “Anh bỏ tay ra, nếu anh không bỏ tay ra, tôi sẽ hét lên đấy. A!”
Hắn mắng: “Em cứ kêu đi, em giữ sức chút đi, lát nữa anh sẽ để em kêu thỏa thích.”
Kiều Mạt bám chặt cửa không buông, hắn buộc phải gỡ tay cô ra, không phân bua gì liền kéo cô vào phòng.
. . . . . . . . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...