Vừa nói xong lời này, hắn liền bắt đầu sờ soạng, chỉ hai ba bước đã lột sạch quần áo cô, Kiều Mạt tựa như bắp cải trắng nõn, trơn bóng phơi bày trước mặt hắn.
Hắn đang cởi thì bị Kiều Mạt phản kháng, hiện tại cô đã rõ ràng ý đồ của hắn, nhưng cô không muốn, không phải không muốn, mà là cô không muốn hồ đồ giao nộp mình trong một tình huống hoang mang rối loạn như này.
Cô nằm dưới thân hắn sợ hãi cầu xin: “Đừng như vậy.”
Thế nhưng hắn căn bản không thèm nghe.
Trong phòng VIP nhỏ chỉ có hai người bọn họ giống như hai người đang đuổi bắt nhau, Kiều Mạt vô cùng sợ hãi, cô bắt đầu phản kháng, đẩy tay Kỷ Vĩ ra, thúc đầu gối vào bụng hắn, hắn hôn cô, đôi môi ấm nóng cuồng nhiệt càn quét trong miệng cô, cô lấy ta ngăn cản đôi môi hắn, không muốn tiếp xúc thân mật với hắn, nhưng Kỷ Vĩ lại cho rằng cô đang rụt rè, từ chối chính là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, hắn gắt gao đè chặt lên người, một cảm giác sợ hãi bao trùm, Kiều Mạt xoay người định chạy khỏi giường, nhưng hắn nhanh chóng kéo cô lại, sít sao trói buộc cô dưới thân mình.
Nhịp tim của Kiều Mạt vô cùng hoảng loạn, cô không nói nên lời. ánh mắt hắn và cô giao nhau, “Nhìn anh này.”
Kiều Mạt không dám chớp mắt nhìn hắn.
Ánh mắt hắn rời khỏi khuôn mặt cô dần dần nhìn xuống, dừng ngay trước ngực cô.
Kỳ thật ngực của cô cũng không lớn lắm, nhưng mà phát triển tốt, săn chắc, căng tròn mà chỉ những cô gái trẻ mới có, cô dịu dàng, xinh xắn, đầu óc có chút ngốc nghếch, tự tin, giọng hát như bị uống nước muối, khàn khàn, hắn đành phải nuốt nước miếng xuống.
Mồ hôi trên trán nhỏ xuống, nhịn không được, hắn cúi đầu, hôn cô….
Toàn thân Kiều Mạt run rẩy sợ hãi.
Mà hắn, yêu chiều hôn cô, từ ngực cô chuyển qua miệng, đến vành tai, hắn vô cùng dịu dàng, giống như một miếng sô cô la mịn màng, nhẵn bóng đang đoạt lấy trong miệng cô, nhất thời tầm mắt cô mơ màng, xung quang tựa như thước phim đen trắng ba mươi năm về trước, không có lấy một chút màu sắc.
Đàn ông chỉ khi không yêu một người phụ nữ hoặc coi đó như một trò đùa, gặp dịp thì chơi, mới không cần lo lắng gì mà trực tiếp đòi hỏi, đùa giỡn, tựa như cắt bắp cải trắng, chỉ cần giơ tay cắt một nhát liền gọn gàng sạch sẽ.
Hắn hôn cô, chịu đựng lửa nóng trong lòng, dịu dàng hôn cô, vô cùng nhẫn nại, tỉ mỉ từng chút một, Kiều Mạt sợ hãi, khẩn trương đến rơi nước mắt, nhưng hắn không nhìn thấy.
Đỡ thắt lưng cô, hắn nhanh chóng tiến vào.
Trong nháy mắt, hai người đều giật mình sửng sốt.
Tại đây Kiều Mạt chỉ cảm thấy thân thể bên dưới một trận đau nhức kịch liệt, tựa như hải quỳ đang mở ra, bất ngờ bị người ta đâm ột nhát, vô cùng khẩn trương, theo bản năng gắt gao khép hai chân lại.
Trong lúc đó Kỷ Vĩ cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô?
Cảm giác không giống như vậy.
Cái loại cảm giác này thật trúc trắc, tuy rằng đã ẩm ướt, ấm nóng, nhưng biểu hiện khẩn trương này, hơn nữa cả người cô đau đớn phản kháng khi anh ra vào, cái cảm giác ấy trong nháy mắt khiến hắn kinh ngạc.
Cô là lần đầu tiên.
Cô gái này, là lần đầu tiên.
Hắn ngẩng đầu, cúi xuống nhìn khuôn mặt Kiều Mạt.
Dưới ngọn đèn, sắc mặt Kiều Mạt nhợt nhạt, ánh mắt cô cũng không nhìn hắn, dường như đang nhìn lên tường, nhưng hình như trên tường chỉ có một chiếc ổ điện.
Kỷ Vĩ không dám động, một chút cũng không dám, dừng lại vài giây, hắn nhẹ nhàng rút ra khỏi cô, sau đó tay hắn cẩn thận sờ xuống, sau khi dời xuống nơi đó, hắn nhấc ngón tay lên, chỉ nhìn thấy, hai ngón tay dính máu đỏ tươi, có chút màu hồng nhưng vẫn còn mới, thật sự là máu.
Một loại cảm xúc không tên bủa vây trong tâm trí hắn, tâm trí hắn giống như một vụ nổ đường ống dẫn dầu, khiến hắn cảm thấy choáng váng vô cùng, hắn không khỏi chột dạ cúi đầu, một từ cũng không nói nên lời, đột nhiên hắn xoay người với áo choàng tắm bên cạnh, cũng không dám nhìn cô, trong nháy mắt khoác áo choàng lên người, hốt hoảng tông cửa ra ngoài.
Kiều Mạt ngây người nhìn hành động đó.
Hắn chạy rồi?
Cả phòng tĩnh mịch, từ đầu tới cuối chưa đến 5 phút đồng hồ, nhưng đã xảy ra chuyện gì?
Kỷ Vĩ chạy đến nhà tắm công cộng, cổ họng hắn khô nóng , kích động cúi đầu xuống dưới vòi nước, nhịn không được mà điên cuồng uống mấy ngụm nước.
Sao lại thế này, sao lại thế này, đến tột cùng vừa rồi mình đã làm cái gì?
Máu, trên ngón tay hắn có dính máu, trong ánh mắt cô chứa đựng đau đớn, miệng run run.
Xông hơi xong đi tắm, hắn thấy tỉnh táo hẳn.
Lau khô thân thểm mặc áo choàng tắm vào, hắn trở lại phòng VIP, trên giường không có ai.
Hắn cứ nghĩ cô sẽ ở trong phòng tắm, gọi một tiếng Kiều Mạt, đẩy cử phòng tắm ra, nhưng bên trong không một bóng người.
Cố bình tĩnh lại trái tim đang vô cùng lo lắng bất an, hắn nắm chặt điện thoại gọi cho cô.
Hắn muốn nói, xin lỗi Kiều Mạt, thật ra anh không cố ý trốn chạy đâu, anh, anh, anh.
Điện thoại lại tắt máy.
Nghe tiếng trả lời tự động trong điện thoại, hắn áy náy vô cùng, vò đầu, đi tới đi lui trong phòng, vừa cáu kỉnh vừa sốt ruột như sư tử bị giam trong lồng sắt.
Kiều Mạt, xin lỗi, hắn vò đầu nghĩ thầm, hắn phải làm thế nào mới tốt đây, đến nay, hắn và Khí Thành chia nhau tìm kiếm mọi ngóc ngách trong thành phố mà vẫn không tìm thấy cô.
Suốt đêm, hắn gọi cho cô không biết bao nhiêu lần, nhưng điện thoại của cô trước sau vẫn tắt máy.
Hắn mơ màng thiếp đi trong phòng VIP nhỏ này, không còn vẻ chơi bời phóng khoáng, vô hình trung nhã nhặn đến không ngờ.
Khi tia nắng đầu tiên lướt qua song cửa sổ, hắn giật mình một cái lại gọi điện cho cô, nhưng Kiều Mạt vẫn tắt máy.
Nhưng hắn không nghĩ tới điện thoại của cô lại tắt máy, thoáng cái đã hai tháng rồi.
——————
Bên ngoài trời đang mưa, Kỷ Vĩ đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngã tư đường ngập trong màn mưa bụi mù mịt.
Trên đường về, không có nhiều người qua lại, chỉ có xe cộ đang lưu thông.
Trong lòng hắn cũng thấy cô đơn, cảm giác vô cùng khó chịu.
Ngày đó từ trung tâm tắm hơi về nhà, hôm sau hắn phải dự một cuộc họp cấp chính phủ, họp liên tục trong ba ngày liền, buổi tối hắn đinh gọi điện cho cô, nhưng khi cầm di động lên lại không biết phải nói chuyện gì. Chuyện này cứ lần lữa mãi, một tuần sau, hắn cảm thấy chuyện này không nên dây dưa kéo dài nữa, rốt cuộc, hắn quyết định đến gặp cô.
Đồng nghiệp của Kiều Mạt khách sáo nói với hắn: “Hôm kia Kiều Mạt đã xin thôi việc rồi.”
Hắn vô cùng sửng sốt, đã thôi việc?
Không ai biết cô đã đi đâu.
Hắn vẫn không từ bỏ, chạy đến nhà Kiều Mạt tìm cô, nhưng gõ cửa một lúc lâu mới thấy một người phụ nữ xa lạ đang bế con ra mở cửa, rất ngạc nhiên khi thấy hắn.
Bên kia nói rằng, chủ nhà đã cho bọn họ thuê ngôi nhà này rồi, bọn họ mới chuyển đến hôm qua.
Hắn vội hỏi, vậy chủ nhà đâu rồi?
Bên kia nói: “Không biết nữa, chúng tôi trực tiếp thanh toán tiền thuê nhà, phí điện nước, phí hệ thống sưởi ấm và cước phí truyền hình cáp một năm một lần bằng tài khoản ngân hàng, nếu ngôi nhà có vấn đề, cũng có thể trực tiếp gọi thợ đến sửa chữa, chủ nhà đã đàm phán trước rồi.”
Nhất thời hắn ngây dại, mới qua một tuần, cô lại có thể biến mất khỏi thế giới của hắn?
Chết tiệt, hiệu suất làm việc cao như vậy sao, hắn chửi mắng trong lòng, cho dù em thật sự muốn mở một bộ phim kinh dị, ít ra trước đó em cũng phải phát khúc nhạc dạo rùng rợn chứ.
Người này, đồ hồ ly tinh đáng ghét.
Hắn nhắn tin cho Kiều Mạt: “Kiều Mạt, em đang ở đâu, làm ơn gọi cho anh một lần được không? Anh rất nhớ em.”
Không trả lời.
Hắn tiếp tục hét lớn: “Xin lỗi, em làm ơn gửi cho anh một tin nhắn thôi được không? Không thì gọi cho anh một lần thôi cũng được.”
Vẫn như mọi lần, hoàn toàn không có lấy một chút hồi âm.
Hắn hơi tức giận, cho dù ném một viên đá xuống biển cũng nghe thấy tiếng vọng, cô gái này thật giống như một trái táo rơi xuống rồi mất tăm trong bụi dây leo chằng chịt.
Thoáng cái hắn rất khó chịu.
Không có lời nào có thể diễn tả được tâm trạng hắn lúc này, phân nửa là áy náy, phân nửa là nhớ mong, mỗi lần nhớ đến cô, trái tim hắn đau đớn vô hạn, nhưng mỗi khi nhấc máy gọi cho cô, lại chưa từng nhận được hồi đáp. Anh không biết cô đã đi đâu, cho dù là gặp dịp thì chơi, trong lúc đó dù là bạn bè cũng không hẳn có một kết cục như vậy, huống chi, hắn cũng không tính là gặp dịp thì chơi.
Từng ngày qua đi, thời gian không ngừng trôi, mỗi một ngày qua đi, trong lòng hắn lại càng lo âu, phiền muộn, hắn vẫn không tìm thấy cô.
Hắn càng ngày càng lo lắng, biết rõ là cô vẫn chưa rời khỏi thành phố này, thật ra cô đang ở đâu?
Lái xe qua ngã tư đường, mỗi một lần nhìn thấy bóng dáng một cô gái mảnh khảnh, hơi gầy một chút, làn da trắng nõn, hắn đều không nhịn được nghiêng đầu nhìn một chút, nhìn lầm rồi, không phải cô ấy.
Sau khi tan tầm, hắn đến tất cả các cửa hàng bánh ngọt, khi không có việc gì thì đi dạo một vòng, nhìn bánh ngọt trưng bày bên trong tủ kính, tùy tiện chọn một chiếc, sau đó lại gần hỏi han người ta, “Xin hỏi, gần đây cửa hàng có tuyển nhân viên mới nào không?”
Đây không phải lần đầu tiên yêu đương nhưng hắn lại cảm thấy bản thân giống như lần đầu vậy, mà lần đầu tiên, hắn yêu thật lòng một người con gái, nhưng tình cảm đó lại giống như một trái bóng bay, vốn dĩ, nó đang yên phận nằm trong tay một người, nhưng đột nhiên, cô lại buông tay, trái bóng bay này không còn gì trói buộc nữa, cứ nhẹ nhàng bay lên, bay càng cao thì trái tim lại càng hoảng loạn hơn.
Hắn thật sự rất khó chịu, lần đầu tiên không như ý muốn, hắn vô tình khiến cô sợ hãi, làm một người bị thương, nhưng kết quả lại khiến bản thân mình khó chịu không kém, trong lòng hắn lưu lại một dấu vết không cách nào xóa nhòa, trừ phi tìm được cô, trừ phi nói với cô mấy câu, nếu không, khoảng trống trong tim hắn vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Hai tháng rồi, di động của Kiều Mạt vẫn tắt máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...