“Quan Hà Châu, cho em mượn tiền!” Lời giống vậy, Quan Hà Châu đã nghe đến mức chết lặng.
Đang ở trong thư phòng tăng ca làm việc, đầu còn chưa ngẩng lên lại chợt nghe thấy âm thanh cửa phòng mở ra, không cần nghĩ anh cũng biết người đến là ai, trên thế giới này duy nhất chỉ có cô mới dám như vậy, chưa được sự đồng ý đã xông vào thư phòng của anh.
“Diêu Hiểu Thư, em không biết trước khi vào là phải gõ cửa sao?” Quan Hà Châu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lạnh lùng nói.
“Ôi, là em có việc gấp, cho nên mới quên thôi.” Cô với khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy sức sống xua tay giải thích với anh.
Tuy cô đã lớn, nhưng hành vi cử chỉ của cô lại giống như một đứa bé, Quan Hà Châu đã sớm không còn mong đợi gì với việc lễ nghi của cô.
“Hôm kia em mới mượn của anh ba ngàn đồng, tại sao mới hai ngày thôi mà lại muốn mượn tiếp?”. Đối với tốc độ xài tiền của cô, Quan Hà Châu thật sự là không dám đồng ý bừa bãi, bản thân mình cũng không phải cái máy in tiền.
“Số tiền đó em đã sớm giúp bà nội Ly Ly trả tiền thuốc men rồi.” Diêu Hiểu Thư giải thích với anh: “Em sẽ trả lại cho anh!”
Quan Hà Châu hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nhắc nhở người hay quên như cô. “Hình như em chưa lần nào trả lại tiền cho anh.”
“Ách…” Diêu Hiểu Thư nhất thời nghẹn lời, đột nhiên nhớ tới bản thân mình chưa bao giờ trả lại tiền cho anh, cô ngượng ngùng cười khan nói: “Em … đây là do tình hình kinh tế đang căng thẳng thôi.”
“Em có khi nào tình hình kinh tế không căng thẳng sao?” Quan Hà Châu lạnh nhạt hỏi, thật sự là nói đúng tim đen của cô.
“Em...” Diêu Hiểu Thư mím môi, không thể phản bác, bởi vì anh nói rất đúng sự thật.
“Tháng này em vừa mới được lãnh lương, có phải lại cầm đi giúp đỡ cho những người mà em gọi là chị em tốt hay không?” Quan Hà Châu nhíu mày, bình tĩnh hỏi cô.
“Uh”. Nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, Diêu Hiểu Thư cho dù thần kinh có không ổn định thì cũng biết, cô phải thay đổi thái độ, “Mấy cô ấy nói... gần đây cần tiền, cho nên...”
Thấy cô càng lúc nói càng nhỏ, Quan Hà Châu chỉ biết tiền của cô lại bị những người kia “vơ vét” đến không còn.
“Mấy cô ấy nói cần, thì em mang hết tiền lương cho họ mượn sao, vậy anh cũng nói, sao em lại không cho anh mượn?" Quan Hà Châu tức giận nói.
“Anh... lại không nói với em” Diêu Hiểu Thư nhỏ giọng giải thích.
“Em...” Quan Hà Châu thật sự là thua trong tay cô, “Quên đi.”
Anh cam chịu số phận, lấy từ trong bóp da ra mấy tờ tiền giá trị lớn, sau đó đưa cho cô.
“Em sẽ trả lại, em cam đoan!” Cầm lấy tiền, Diêu Hiểu Thư giơ tay phải lên, cam đoan với anh.
“Yên tâm, nhất định em sẽ có ngày đó, em đừng quỵt nợ là được rồi.” Quan Hà Châu ý tứ sâu xa nói.
“Em là ai chứ, làm sao có thể lại quỵt nợ anh?” Diêu Hiểu Thư vỗ ngực hướng anh cam đoan, một bộ dáng xem thường anh.
Quan Hà Châu cười mà không nói, dưới gọng kính lóe lên một tia giảo hoạt, mà người đơn thuần như cô thì không thể nào nhận ra được.
“Hy vọng đến lúc đó, em còn có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay.” Câu nói của Quan Hà Châu có hàm ý khác, đáng tiếc người có đầu óc đơn giản như Diêu Hiểu Thư nghe không hiểu.
“Em nói chuyện luôn giữ lời.” Diêu Hiểu Thư cười đến mười phần nịnh nọt nói với anh: “Hà Châu, anh thật là một người tốt!”
“Ai cho em mượn tiền thì người đó đều là người tốt à?” Quan Hà Châu liếc xéo cô.
“Nhưng mà chỉ có mình anh cho em mượn tiền thôi, cho nên nếu anh không phải người tốt thì còn ai?” Diêu Hiểu Thư chợt nhớ tới chỉ duy nhất có Quan Hà Châu cho cô mượn tiền, từ nhỏ đến lớn trừ anh ra thì không có người thứ hai.
Tại sao mình mỗi lần đều vay tiền anh chứ? Diêu Hiểu Thư nghiêng đầu, nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân, tâm tình có chút buồn bực.
“Đúng vậy nha, chỉ có mình anh xui xẻo.” Quan Hà Châu cười nhạt nói: “Em luôn thiếu tiền, cuối cùng anh luôn là người có tiền cho em mượn”.
Lại nói, cô có tật xấu này cũng là do bản thân anh cưng chiều cô mà ra. Gia cảnh nhà họ Diêu và nhà anh cũng không tệ, từ nhỏ tới lớn tiền tiêu vặt của hai người đều không thiếu, đáng tiếc là, Diêu Hiểu Thư từ nhỏ liền lập chí phải làm một “Nữ hiệp”, thích lo chuyện bao đồng, cho nên tiền tiêu vặt hàng tháng của cô không đến một tuần liền tiêu hết, mà anh, hàng tháng đều phải tính toán tỉ mỉ, mỗi khoản chi đều được tính toán tốt.
Cứ như vậy, hàng tháng cô luôn tìm anh vay tiền, để “Lấy giúp người làm niềm vui”, anh cũng một lần lại thêm một lần cho cô mượn, dung túng cho hành vi của cô, thế nên hiện tại, cô tìm anh vay tiền cũng là chuyện bình thường.
“Hà Châu, vì sao anh không bao giờ bị thiếu tiền vậy?” Diêu Hiểu Thư nghĩ đến mọi người cũng không giống mình, tiền lương hàng tháng đều không đủ dùng.
Ở trong ấn tượng của cô, Quan Hà Châu chưa bao giờ bị thiếu tiền. Khi còn bé, cha mẹ của hai người cho hai người tiền tiêu vặt cũng bằng nhau, nhưng cô luôn đưa tay hướng anh mượn tiền. Sau khi lớn lên, rõ ràng hai người đều có công viêc, tuy rằng công việc không giống nhau, nhưng đều là dùng tiền lương lãnh được để trang trải cuộc sống, vì sao cô cũng giống như những người kia, cần phải vay thêm tiền để trang trải cuộc sống chứ.
“Đó là bởi vì em luôn xài ở những nơi không đáng xài.” Quan Hà Châu nói trúng tim đen, “Còn giúp một ít người không đáng giúp.”
Những người mà cô gọi là chị em tốt đều là những người không nên giúp. Cô bình thường giúp những người già yếu, phụ nữ và trẻ em còn chưa tính, thế nhưng những người chị em tốt của cô không bệnh không đau, lại luôn không ngừng chiếm lợi ích của cô, mà cái cô gái ngốc này, lúc nào cũng ngốc nghếch đem tiền lương của mình dâng hiến cho họ, anh đối với cô thật là không có biện pháp nào.
“Em đâu có?” Trong mắt Diêu Hiểu Thư, tất cả các việc này đều là giúp người, “Hà Châu, anh quá so đo.”
Quan Hà Châu mắt trợn trắng, “Nếu là anh so đo, em cho là em có thể mượn được tiền của anh nữa sao?”
Cô gái ngốc nghếch này, không những không chịu nghĩ nhiều năm như vậy, là ai không so đo luôn đem tiền cho cô mượn, mà còn luôn thay cô giải quyết tốt những hậu quả mà cô gây nên.
“Ôi trời, anh không cần dễ giận như vậy đâu.” Diêu Hiểu Thư giơ lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt nói: “Tiền lương của anh nhiều hơn của em, cho em mượn một chút cũng đâu có ảnh hưởng.”
A, cô nghĩ tới cái người thanh mai trúc mã này, thế nhưng lại là “Gà đẻ trứng vàng” trong miệng ba mẹ cô, tiền lương mỗi tháng của anh không biết là gấp bao nhiêu lần tiền lương của cô, người này khi còn nhỏ đã có dáng vẻ như người lớn, càng lớn lên lại càng sắm vai đó tốt hơn.
Nếu anh ta đi trên đường gặp phải tên ăn xin nào đó xin tiền cô, thì liền cho người ta là một kẻ lừa gạt, chị em chí cốt có khó khăn nhờ vả cô thì anh ta nói cô là người dễ tin.
“Em không phải là coi anh như cái máy rút tiền chứ?” Quan Hà Châu lạnh nhạt nói, ánh mắt sau gọng kính đen liếc về ai đó.
“Ha ha, không có.” Diêu Hiểu Thư có chút chột dạ, kiếm cớ chuồn đi: “A, em còn có hẹn với bọn Ly Ly. Em đi trước nhé, bye-bye.”
Nói xong, Diêu Hiểu Thư chạy thật nhanh ra cửa như làn khói.
Quan Hà Châu nhìn bóng lưng đang chạy kia khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Thiếu nợ, tóm lại cô vẫn sẽ phải trả, về phần trả như thế nào phải do anh quyết định, ai bảo anh là chủ nợ của cô làm chi.
Ha ha, Diêu Hiểu Thư, xem em làm sao thoát khỏi tay anh!
Diêu Hiểu Thư vội vã chạy tới chỗ hẹn với đám bạn. Đẩy cửa vào, cô liền nhìn thấy ba cô gái xinh đẹp đang ngồi ở một cái bàn bên cạnh cửa sổ. Trên bàn đã sớm bày ra nhiều đồ ăn thức uống, và cả ba đang ngồi buôn chuyện vui vẻ.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tớ tới trễ."
Diêu Hiểu Thư vội vàng chạy qua, thuận tay kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
“Hiểu Thư, sao cậu lâu thế? Cậu xem, đã mấy giờ rồi mới đến.” Một cô gái có nét đẹp diễm lệ, tay nâng cằm, ánh mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn. “Bọn tớ đã chờ cậu hơn nửa giờ.”
Diêu Hiểu Thư vội vàng chạy chậm qua, sau đó tiện tay kéo ra một cái ghế ngồi xuống.
Cô gái đó vừa lớn tiếng nói, vừa tức giận mà hoàn toàn quên bản thân trong những lần hẹn nhau luôn là người đi trễ, và Diêu Hiểu Thư mới là người đợi từ một tiếng trở lên.
Vậy mà, óc đơn giản của Diêu Hiểu Thư không có nhận ra người bạn chí cốt không nhịn được, cũng không có nhớ mình chỉ đến trễ có nửa giờ, so với ba người kia luôn đến trễ từ một giờ trở lên mà nói, quả thật là gặp sư phụ.
“Ly Ly, thật xin lỗi nha, tớ vừa đi tìm Hà Châu, thuận tiện cùng cậu ấy tán gẫu một chút, cho nên mới đến trễ.”
“Ơ, lại là vì cái người thanh mai trúc mã kia!” Vu Ly Ly nói mỉa mai, trong mắt đầy vẻ miệt thị, nói tiếp: “Hiểu Thư à, cậu nói thật cho bọn tớ biết, cậu và cậu ta yêu nhau à? Bằng không, làm sao hễ không có việc gì cậu lại đi tìm cậu ta?”
“Gì?!!!!!!!!!” Diêu Hiểu Thư há cái miệng nhỏ nhắn ra, bộ mặt giống như nhìn người ngoài hành tinh, kinh ngạc: “Ly Ly, cậu bị sốt à? Hà Châu và tớ từ nhỏ cùng nhau lớn lên thân như anh em, làm sao mà yêu nhau được.”
“Vì từ đại học đến giờ, bọn tớ chỉ nghe cậu nói tên con trai duy nhất là Quan Hà Châu. Cho nên bọn tớ không thể không hoài nghi nha.”
Một cô gái có mái tóc ngắn màu nâu khác, vừa hướng Diêu Hiểu Thư nháy mắt, vừa mập mờ mà cười nói.
“Tớ nào có?” Diêu Hiểu Thư lớn tiếng cãi lại: “Mấy cậu không được nói bậy.”
“Hiểu Thư, nói thật, bọn tớ rất muốn gặp người đó một lần, xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Lại một cô gái mặc váy đỏ, hùa theo: “Người ấy chắc là không đẹp trai rồi. Bằng không sao đến giờ cậu còn chưa đem tới giới thiệu với bọn tớ? Hay là sợ bọn tớ thấy rồi cướp đi, cho nên mới không giới thiệu cho bọn tớ quen biết?”
“Các cậu…..”
Bỉnh thường, Diêu Hiểu Thư là người ăn nói khéo léo, vậy mà ở trước mặt ba người, một câu cũng nói không ra, cô hoàn toàn á khẩu.
“Tốt rồi, sao phải vì một người không quen không biết mà cãi nhau làm chi.” Vu Ly Ly liếc mắt, không thích bọn họ bàn chuyện về Diêu Hiểu Thư. “Hiểu thư, cậu có mang tiền đến không?”
“A, có.” Nói đến đây, Diêu Hiểu Thư mới nhớ mục đích chủ yếu. “Ly Ly, tớ chỉ có bao nhiêu đây thôi, cậu xem có đủ không? Bà của cậu đã khá chút nào chưa? Thật sự không cần nằm viện tiếp sao?”
“Chỉ có nhiêu đây?” Vu Ly Ly lấy xấp tiền trên tay Diêu Hiểu Thư, lông mày khẽ nhíu lại: “Ừm, bà tớ đã tốt hơn rồi. Tớ mượn cậu số tiền này chính là muốn mua thuốc cho bà.”
Diêu Hiểu Thư nghe Vu Ly Ly nói vậy, cũng không có phát hiện hai cô gái bên cạnh có gì không đúng, vì lúc này, hai người giống như đứng một bên xem kịch, cười trộm trong lòng.
“Nếu là thế, vậy cậu phải mua thêm thuốc bổ mới được nha.” Diêu Hiểu Thư lại nổi tính ‘Nữ hiệp’, biết nhà bạn mình đang gặp khó khăn, thì cô phải tận lực giúp: “Nếu cần thêm thứ gì, cứ nói với tớ.”
“Yên tâm, tớ sẽ không khách khí đâu.” Vu Ly ly nói không có chút xấu hổ nào, trong lòng nghĩ có một đứa ngốc đưa tiền đến, có ngu mới từ chối: “Đúng rồi, cậu không phải nói là cha mẹ cậu có chuyện tìm cậu sao?”
“Oh, thiếu chút nữa thì tớ quên mất.” Giờ Diêu Hiểu Thư nhớ tới mẹ đã đặc biệt gọi đến, dặn dò cô nhất định phải nhớ về nhà ăn cơm tối: “Không nói chuyện với các cậu nữa, tớ phải về đây.”
Nói xong, Diêu Hiểu Thư vội vàng đứng dậy, phất tay chào ba người, ngay cả một ngụm nước cũng không uống…. ngoan ngoãn đưa tiền đến tay người ta, lại bị người ta ‘vô ý’ mời đi. (Es.: Chị Thư ơi, chị thật là…>’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...