Đối với chuyện của Giai Giai và doanh trưởng Cao bị dừng lại đột ngột, Lưu Vũ không vui nhưng chẳng thể làm gì. Từ Nhan nói rất đúng, nam nữ chưa lập gia đình thì có thể thân thiết, chẳng qua chỉ là thân mật trước khi kết hôn mà thôi. Mặc dù trong mắt Lưu Vũ hành động hôn môi của Cao Phong nhìn rất chướng mắt, nhưng hiện giờ anh cũng chẳng có cách nào ngăn cản, bởi vì Giai Giai không hề có phản cảm. Nghe nói ngày mai, Cao Phong sẽ đưa Giai Giai đến quân đội, rồi sau đó sẽ là gì nữa, anh cũng không nghe được nữa.
Anh đã từng gọi điện bảo Giai Giai, phải chú ý tên tiểu tử thối Cao Phong này, không được để cậu ta ăn, kết quả bị Giai Giai nói lại: “Anh, anh nói cái gì vậy?” Thế nhưng Lưu Vũ vẫn luôn nghiêm khắc, buổi tối Giai Giai phải về nhà, không thể qua đêm ở bên ngoài. Chỉ cần mỗi ngày Giai Giai đều về nhà, anh sẽ không sợ em mình bị tên tiểu tử thối Cao Phong ăn. Muốn có thể kết hôn, phải đi qua được cửa ải anh vợ này, muốn viết báo cáo, cũng như thế, phải đi qua cửa ải Phó Xử Trưởng – phòng chính trị anh đây.
Từ Nhan đã được nghỉ lễ, mà việc quan trọng nhất bọn họ cần làm hôm nay chính là về nhà ăn tết. Mặc dù anh và Từ Nhan đã kết hôn gần hai tháng, nhưng Từ Nhan vẫn chưa về nhà chồng lần nào, nhà họ Lưu thật mong đợi người con dâu này, trong điện thoại, hết lần này đến lần khác, họ bảo Lưu Vũ mau đưa vợ về cho hai người già trong nhà xem.
“A Vũ, anh nói mình nên mua quà gì về cho cha mẹ?” Từ Nhan không biết lần đầu gặp cha mẹ chồng thì phải tặng quà gì, cô đã từng lên các diễn đàn trên mạng tham khảo ý kiến, cuối cùng vẫn không tra ra được đáp án gì.
“Không cần mua gì cả, chỉ cần em vui vẻ về thăm nhà, ba mẹ anh đã hài lòng rồi, còn mua quà tặng chi nữa.” Lưu Vũ vội vàng thu dọn đồ đạc.
“Sao có thể không mua được? Lần đầu tiên gặp mặt người lớn, nghi lễ này không thể thiếu, em sẽ thương lượng với mẹ em một chút.” Từ Nhan nghĩ, cứ nói với Lưu Vũ như thế cũng chẳng được việc gì, ở trước mặt hai người lớn của nhà họ Lưu, cô nhất định phải hiểu lễ phép, đó cũng là để giữ thể diện cho Lưu Vũ.
Cuối cùng thật sự vẫn không biết nên mua gì, Lưu Vũ lại không có ý kiến, cô đành gọi điện thoại cho mẹ mình, sau cùng dựa vào lời đề nghị của mẹ Từ, cô mua cho mẹ chồng cái máy làm ấm đầu gối, nghe nói mẹ chồng có bệnh dễ bị lạnh của người già, với mua một ít thuốc bổ, còn mua cho bố chồng một ít rượu tẩm bổ, còn có một quyển Thái Cực quyền rất quý giá, nghe nói bố chồng rất mê Thái Cực. Đối với tất cả những chuyện Từ Nhan làm, Lưu Vũ đều rất hài lòng, không ngờ vợ mình bình thường hung hăng, cũng có mặt chu đáo như vậy.
Lưu Vũ nói bên tai cô: “Không hổ là vợ anh, đúng là cẩn thận. Thật ra nếu như em mang theo một món quà nữa, ba mẹ anh càng vui vẻ hơn.”
“Quà gì nha?” Từ Nhan nghĩ, còn có gì mà cô không nghĩ ra?
Lưu Vũ càng ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Em mau có thai đi, để họ có thể ẵm cháu trai, vậy thì sẽ có giá trị hơn các món quà kia rất nhiều.” diễn đàn lê quý đôn
Từ Nhan sững người, khuôn mặt đỏ bừng giống như hoa hồng nở rộ. Cô giơ nắm tay nhỏ lên đấm vào ngực chồng mình, tức giận: “Anh lại giễu cợt em.”
“Anh không giễu cợt em, trong mắt ba mẹ anh, không gì có thể làm cho họ ngạc nhiên mừng rỡ hơn việc có cháu trai. Vợ à, chúng ta cũng mau có em bé đi.”
Từ Nhan liếc anh một cái: “Anh đúng là không biết xấu hổ!”
“Sao phải xấu hổ? Em mang thai con trai của anh, là chuyện hiển nhiên, cho dù nói với ai thì đây cũng đều là lời có lý.” Lưu Vũ không phục phản bác lại, tiếp theo quấn quít ôm chặt lấy cô: “Vợ ơi, chúng ta sinh một đứa bé đi, bây giờ sản sinh luôn…”
“Em có khi nào nói không đồng ý sinh con cho anh không? Chúng ta cũng không dùng biện pháp tránh thai nào, nhưng gần hai tháng rồi vẫn chưa có, anh gấp cái gì?” Hôm nay Từ Nhan cảm thấy tính tình Lưu Vũ có chút giống trẻ con.
“Em xem, Tiểu Thạch Đầu đã làm cha, anh lớn hơn cậu ta, lại vẫn là thế giới hai người như trước, nếu như có thêm một tên nhóc nữa thì thật tốt, như vậy vợ cũng an phận.” Cách nghĩ của Lưu Vũ rất đơn giản, có đứa bé ở bên cô, cô sẽ thực sự an phận.
“Được được, em đồng ý sinh con cho anh, nhưng trước tiên thả em ra, em vẫn chưa sắp xếp được quà.” Từ Nhan đành đáp ứng, dỗ dành chồng mình giống như dụ dỗ con nít.
Có lúc đàn ông giống như một đứa bé, có đôi khi tính rất trẻ con. Có người nói, cư xử với đàn ông giống như dạy dỗ một đứa bé, vậy mới có thể chung sống lâu dài với nhau được. Những lời này, trước đây Từ Nhan chưa hiểu hết ý nghĩa của nó, hiện tại chợt nhớ tới, cảm thấy hoàn toàn giống với Lưu Vũ.
“Vậy bây giờ sinh ngay đi, không cần sắp xếp gì cả, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp quà tặng, bây giờ kế hoạch tạo người mới là chuyện lớn hàng đầu của chúng ta.” Lưu Vũ vội vã kéo Từ Nhan đi về phía giường ngủ.
Giờ Từ Nhan mới hiểu được nguyên nhân thật sự anh lôi kéo mình, tay phải đánh vào bàn tay đang cầm cánh tay mình, cố gắng nghiêm mặt nói: “Vì sao anh nói gió thì chính là mưa? Anh gấp như vậy à? Bây giờ có lên ngay giường, hẳn không phải là tạo người, là trong lòng anh tính toán cò con? Đừng cho là em không biết trong lòng anh thật sự đang nghĩ gì.”
Lưu Vũ cười hắc hắc: “Người hiểu anh, chỉ có vợ. Vợ ơi, em cũng đã biết rồi, chúng ta đây…” Anh không ngừng nháy mắt với cô.
“Hôm nay không được, anh muốn đói thì để lúc khác đói.” Dường như Từ Nhan cố ý làm khó dễ anh, nhưng vẫn không rời được.
“Vợ, vận động thỏa đáng mới có lợi cho cơ thể, em nghe lời anh đi?” Da mặt Lưu Vũ càng lúc càng dày.
Ở trước mặt Từ Nhan anh buông thả như thế đó, ở trước mặt binh lính hay bạn bè anh là một lãnh đạo đứng đắn cùng lạnh lùng hà khắc, nhưng khi đối mặt với vẻ mặt này của vợ, cho dù khuôn mặt anh có đứng đắn đến đâu chăng nữa cũng lập tức bị buộc chặt lại. Cả đời này, xem như anh đã bị người phụ nữ trước mắt ăn sạch rồi.
“Em nói không được là không được, anh buông ra, a…..” Nhưng lời cô còn chưa nói hết, đã bị Lưu Vũ ôm lấy, cô “A” một tiếng kinh hãi.
Lúc này Lưu Vũ vô cùng nghiêm túc, anh quyết định chủ kiến, muốn bắt đầu kế hoạch tạo người. Nếu không làm cho Từ Nhan thành công mang thai một đứa bé, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Từ Nhan.
Anh nghĩ nghĩ hay trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết quyết định của mình, đột nhiên xoay người ôm lấy Từ Nhan, khiến cô kêu to: “Anh muốn làm gì? Mau buông em ra.” ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
“Không buông, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ cố gắng thực hiện kế hoạch tạo người, tranh thủ mang thai vào lễ mừng năm mới.” Nét mặt Lưu Vũ ra vẻ vừa đứng đắn vừa bỉ ổi.
“Nào có ai như anh, cứ muốn cho bằng được.” Từ Nhan phản kháng, thế nhưng động tác giãy dụa đã từ từ biến mất.
Lưu Vũ không đáp lại vợ mình bằng lời nói mà… trực tiếp dùng hành động để chứng minh. Có thể mang thai tự nhiên thì tốt, nếu không được vậy anh sẽ liên tục thân mật. Mùa xuân sắp tới rồi, anh nhất định phải làm cho vợ mình có thai. Có con trai rồi, cô sẽ không cảm thấy cô đơn và buồn chán nữa.
“Lưu Vũ, anh thật xấu…” Câu nói kế tiếp bị Lưu Vũ chặn lại bằng một nụ hôn, rốt cuộc cũng không thốt ra được.
Nhiệt tình, lửa cháy, vào lúc này nhanh chóng bành trướng.
Trong phòng, chỉ có tiếng thở dốc, còn tiếng rên rỉ yêu kiều, còn có tiếng cầu xin tha thứ của Từ Nhan: “Anh Tiểu Vũ, em không được… A… Thả… Buông tha cho em đi…”
“Không được, anh muốn cho em thấy sự cường tráng của chồng em, để cho em hưởng thụ cả đời.” Tiếng thở dốc của Lưu Vũ càng ngày càng nặng.
“Em đã hưởng thụ rồi… A…” Từ Nhan nắm chặt bờ vai Lưu Vũ, run rẩy, cô lên đỉnh.
Lúc này, “Cạch” một tiếng, cửa chống trộm phía ngoài có người mở ra. Nhưng âm thanh này không lớn làm sao có thể ảnh hưởng tới hai người đang ra sức vận động trong phòng, tiếng rên rỉ vẫn như trước.
Giai Giai mở cửa tiến vào, trong phòng ngủ phát ra âm thanh mờ ám hấp dẫn. Khi cô nghe rõ ràng âm thanh đó thì mặt của cô đột nhiên đỏ lên.
Cô vội vàng mở cửa đi ra ngoài, nhưng tiếng tim đập giống như tiếng sấm vang lên, cô lại nghe được âm thanh vận động của anh trai và chị dâu mình.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện tình cảnh lúc trước cô bị Cao Phong ôm vào trong ngực. Khi ấy Cao Phong cũng thở hổn hển giống vậy, cô cũng rên rỉ yêu kiều như thế d…đ…l…q…đ…
“Giai Giai, anh yêu em…” Cao Phong không ngừng hôn môi cô, động tác gấp rút như thế.
Mắc cỡ chết người! Giai Giai vỗ nhẹ mặt của mình, nhưng mặt lại nóng đỏ như bị hun trên lửa than, không cách nào khắc chế rung động trong lòng.
Hai người họ quyết định ngày thứ ba đi về. Lúc ấy anh trai hỏi Giai Giai có muốn đi cùng họ không, Giai Giai lại lập lờ, nói ở thành phố này còn một ít chuyện chưa làm xong, nhưng trước tết âm lịch sẽ về nhà.
“Em có hẹn với Cao Phong phải không?” Lưu Vũ nói trúng tim đen của cô.
Giai Giai đỏ mặt, ấp úng nói: “Không có, vì chuyện công việc thôi, anh đừng có đoán mò.”
Nhưng nhìn vẻ mặt đỏ ửng của cô đã nói rõ hết thảy, Lưu Vũ giận tái mặt nói: “Hai người yêu nhau anh không phản đối, nhưng em không thể bán đứng mình quá sớm như vậy, con gái phải biết cẩn thận, hiểu không?”
“Anh, em biết rồi, em không phải là con nít, sao anh vẫn cho là em chưa trưởng thành?” Khuôn mặt Giai Giai hơi hồng, cũng có chút thẹn quá hoá giận.
Từ Nhan nhìn em chồng mình nóng nảy, vội vàng giải thích thay chồng: “Giai Giai, em đừng trách anh em. Anh em cũng vì muốn tốt cho em. Chị không nghi ngờ tình cảm của doanh trưởng Cao dành cho em, nhưng con gái không thể tin tưởng hoàn toàn vào đàn ông, nên giữ lại cho mình chút khoảng cách, một khoảng không gian, như vậy con gái mới không bị tổn thương. Theo anh chị trở về đi, nếu như doanh trưởng Cao thật sự yêu em, cậu ta cũng sẽ nôn nóng như vậy; nếu như cậu ta thật sự yêu em, sẽ tới nhà tìm em, sẽ xin ba mẹ cầu hôn.”
“Chị dâu, em biết, nhưng mà…” Giai Giai cảm thấy rất khó xử, cô không nghĩ sẽ quay về.
“Trở về đi, em ở lại thành phố N làm gì? Khuya nay có chuyến bay, anh đã mua vé cho em rồi.”
“Anh, anh cũng không hỏi qua em có đồng ý hay không, sao anh lại tự mình quyết định cho em?” Giai Giai rất tức giận vì tính độc tài của anh trai mình.
Lưu Vũ lại không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đưa va-ly hành lý cho cô: “Xếp đồ đạc vào đi.”
“Em không đi!” Giai Giai cũng cố chấp.
“Tiểu Nhan, em giúp nó sắp xếp đồ đạc vào đi, một lúc nữa chúng ta sẽ đi.” Lưu Vũ thấy cô không cầm valy, nên đổi sang đưa cho Từ Nhan.
“Anh!” Giai Giai không chấp nhận gào lên.
“Anh sẽ để chị dâu thu dọn hành lý cho em, về phần trở về hay ở lại đây, em tự mình quyết định, anh sẽ không quyết định thay em. Nếu như em muốn ở lại đây, cha mẹ có hỏi, anh nhất định sẽ nói nguyên văn cho họ nghe, cha mẹ sẽ không giống như anh, để mặc em tùy hứng hồ đồ như vậy đâu.” Lưu Vũ ném ra một câu nói, không để ý đến cô nữa.
“Anh…”
Từ Nhan nhìn bộ dáng buồn bực của Giai Giai, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng cũng không biết làm thế nào.
“Chị dâu, chị cũng cười em.” Giai Giai bĩu môi trừng mắt liếc Từ Nhan.
Vốn là Từ Nhan còn đang cố nhịn cười, bị cô chọc cười như vậy, rốt cục khống chế không được cười ha ha.
“Chị còn cười, chị còn cười, em không để ý tới chị.” Giai Giai càng nghĩ càng tức giận, bị nụ cười của Từ Nhan làm cho xị ra.
Rốt cuộc Từ Nhan cũng nín cười được, nói: “Được rồi, chị không cười em. Anh của em nói không sai, em không thể sống một mình ở chỗ này, lời này là lời nói thật? Theo anh chị trở về, nếu như trong lòng doanh trưởng Cao thật sự có em, cậu ta sẽ tìm cách tới gặp em, nếu như trong lòng cậu ta không có em, em có ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tin tưởng chị dâu, chị dâu là người từng trải, không thể quá dính vào đàn ông, phải nhớ kỹ, như gần như xa mới là tốt nhất.”
“Chị dâu, em…” Giai Giai không biết nên nói cái gì.
“Theo anh chị trở về, em xa nhà đã lâu như vậy, ba mẹ rất lo lắng cho em. Nếu như lần này anh chị trở về, em không quay về, em nghĩ xem, trong lòng cha mẹ sẽ nghĩ như thế nào? Anh của em không dọa em, anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Được rồi, đừng có thể hiện tính khí như con nít nữa, nhanh đi sắp xếp hành lý, rồi ra cửa.”
Cuối cùng Giai Giai chịu không được sự kiên trì của Lưu Vũ và Từ Nhan, rốt cục quyết định trở về. Cô gọi điện thoại cho Cao Phong, muốn nói cho anh biết quyết định của mình, nhưng không gọi được, không có người bắt máy, trong lòng cô nặng trĩu. Nhớ tới lời Từ Nhan nói…, cô biết mình không nên dính sát vào Cao Phong như vậy, khiến cho anh có cảm giác có được cô một cách dễ dàng. Còn nhớ rõ lúc Từ Nhan nói với mình: “Có đôi khi đàn ông hay coi thường, đối với cái dễ dàng có được, bọn họ sẽ không biết quý trọng. Cho dù trong lòng em rất thương yêu cậu ta, cũng không thể để cậu ta đoán được tâm tư của em. Đừng cho rằng chị dâu lớn tiếng đe dọa, lời chị nói đều là sự thật, không thể để cho đàn ông chiếm được mình một cách dễ dàng.”
Suy nghĩ lại, cô quyết định gởi cho Cao Phong một tin nhắn, nói cho anh biết mình đang trên đường ra sân bay, cũng nói cho anh biết giờ máy bay cất cánh. Trong lòng cô ít nhiều cũng có hy vọng xa vời, hy vọng Cao Phong có thể đi đến sân bay gặp cô, tiễn cô. Nhưng tin nhắn đã gửi đi rất lâu cũng không thấy Cao Phong trả lời.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Cao Phong cũng không gọi điện thoại, trong lòng cô không biết là lo lắng hay không lo lắng. Lúc này Từ Nhan đưa tay nắm chặt tay của cô, dành cho cô ánh mắt an ủi: “Đừng lo, cậu ấy sẽ đến tiễn em.” Sau khi Từ Nhan kết hôn, dưới sự hun đúc yêu thương của Lưu Vũ, tính tình từ từ thay đổi, không hấp ta hấp tấp và bốc đồng như lúc trước nữa.
Cô vẫn luôn chờ điện thoại của Cao Phong, nhưng vẫn không có ai điện đến, mãi cho đến khi gần đến giờ, sắp sửa kiểm tra an ninh, cô đột nhiên nhận được điện thoại Cao Phong: “Giai Giai, bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đang ở sân bay.” Nghe được giọng nói của anh ta, rốt cuộc lo lắng trong lòng Giai Giai cũng tan thành mây khói.
“Anh biết em ở sân bay, ý anh là em đang đứng chỗ nào? Bây giờ anh đã đến sân bay rồi nhưng không nhìn thấy em.”
“Hiện tại em đang đứng ở cổng số ba, bây giờ đang xếp hàng để kiểm tra an ninh.”
Giọng nói Cao Phong từ trong điện thoại truyền đến: “Biết rồi, em đứng yên đừng đi đâu, anh đến gặp em.”
Lúc Cao Phong thở hồng hộc chạy tới thì Giai Giai cũng bất chấp ánh mắt những người bên ngoài, chạy tới ôm lấy anh, một tiếng lại một tiếng nói: “Rốt cuộc anh cũng tới, em nghĩ anh sẽ không tới tiễn em.”
“Không phải anh tới rồi sao? Lúc đó anh bận huấn luyện, điện thoại không mang theo người, sau khi huấn luyện xong thì nhìn thấy có tin nhắn, đầu tiên chạy đi xin phép nghỉ, sao em không đợi anh đã đi?” Cao Phong vuốt ve mặt cô, đau lòng nói: “Đừng khóc, xem mặt em khóc tèm lem hết rồi kìa.”
Hai người ôm nhau nói một hồi lâu, lúc ấy Cao Phong từ sân huấn luyện đến, cho nên vẫn còn mặc đồ huấn luyện, trên người cũng rất bẩn, anh cũng không kịp rửa ráy đã lập tức chạy tới đây. Tay của anh lau nước mắt cho Giai Giai, bụi trên tay theo động tác của anh làm cho mặt Giai Giai càng bẩn hơn, nhưng anh không để ý, vẫn đang dỗ dành cô.
“Giai Giai, tới giờ lên máy bay.” Từ Nhan cũng hi vọng bọn họ có thêm nhiều thời gian, nhưng giờ đã đến, không thể không lên tiếng thúc giục.
“Em phải đi.” Giai Giai lưu luyến không rời nói.
“Đi đi, anh sẽ tới tìm em, em ở nhà chờ anh đến.” Tuy Cao Phong không nỡ, nhưng vẫn thúc giục cô lên máy bay.
“Giai Giai, em mau lên máy bay đi, đừng để lỡ máy bay.” Lưu Vũ lặng lẽ đi qua, nói với Cao Phong: “Nếu quả thật yêu em gái tôi, chúng tôi ở nhà chờ cậu đến.” Trong ánh mắt rõ ràng có mùi vị cảnh cáo, nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng, Cao Phong không thể tùy tiện trong chuyện tình cảm với Giai Giai.
“Tôi sẽ đến, thủ trưởng.” Đối với vị thủ trưởng cũ này, trong lòng Cao Phong vẫn dành một sự tôn kính như yêu quý anh trai cả vậy.
Lúc này Lưu Vũ mới nở nụ cười, vươn tay nói: “Một lời đã định.”
Hai cái nắm đấm đánh vào nhau một cái, hứa hẹn không có tiếng động.
Máy bay bay lên, bầu trời nghênh đón họ ra sao?
Đáp án, chỉ có trong lòng mỗi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...