"Mẫu hậu".
"Giờ con lập gia đình rồi, trưởng thành lên con nhé".
Người nhẹ giọng nhắc nhở, Từ Hào Vương ngoan ngoãn vâng lời.
"Vâng".
"Con kiếm nương tử phải không? Ban nãy thấy con dâu đi lang thang ngoài này, mẫu hậu sợ hai đứa mệt mỏi quá khuyên vô ngủ mà con bé không chịu, mẫu hậu tưởng hai đứa mới cưới đã xảy ra xích mích, ta nghĩ hơi nhiều nên tản bộ vòng vòng trò chuyện xôm xôm cho khuây khỏa".
Từ Hào Vương khinh bỉ tôi trong lòng than oán phu quân bị nương tử chơi xấu, cho ngủ đất, không cho động phòng, chưa từng thấy người vợ nào hư đốn đến vậy.
Thấy nhi thần bần thần không trả lời, Diêm Hậu nói tiếp.
"Thôi ta về phòng nghỉ ngơi, hai đứa có gì tâm sự tiếp đi".
Người hiểu ý cười thầm bỏ đi, muốn cho đôi vợ chồng son có không gian riêng tò tí te.
"Này".
Từ Hào Vương bấu chặt bờ vai, tôi sẵn sàng để phản biện mọi lời tra hỏi của hắn rồi.
"Nương tử thô bạo".
"..."
"Đêm hôn nhân lại chạy ra mách mẫu hậu".
"..."
"Loại như nàng nên bắn bỏ".
"Bắn đi ạ, thần thiếp sẵn sàng rồi".
May mắn Từ Hào Vương không uống nước nếu không sặc thấy ông bà.
Tôi chuyển sang giọng các cô nương dịu dàng và tôi đang thách hắn đó, cho quy động cả Diêm Điện luôn, một mình tôi chấp hết.
"Ta định lên trần gian thông báo đám bạn nàng là chúng ta đã thành một đôi rồi, nhắc nhở chuẩn bị tiền ăn thôi nôi mấy cục mầm là được".
Tôi thở dài bỏ đi.
Hắn muốn khoe khoang đấy.
Tôi hiểu nhầm hắn rất lâu rất lâu về trước, nhờ Diêm Hậu tôi cảm thấy thương hắn hơn là ghét.
Cái thời tôi tạo làng sóng tại Diêm Điện, Từ Hào Vương trước mặt tôi ra vẻ lạnh lùng, ở sau lưng thì giúp tôi hết lần này đến lần khác.
Lúc học phép lực bị mọi người bắt nạt, mấy vụ đến tai Từ Hào Vương, hắn lập tức giết, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Tôi quen Phương Lâm đều một tay hắn sắp đặt.
Ăn trộm viên ngọc Hỏa Thiên, Từ Hào Vương đứng ngoài dòm thấy hết mọi chuyện vẫn giả vờ chưa biết gì mặc tôi ung dung lấy chúng, sau Diêm Vương biết được đem hắn bỏ vào lửa chịu đau đớn mười năm.
Tôi bắt đầu quậy phá Từ Hào Vương cũng ngó lơ, khi Diêm Vương sai hắn bắt tôi, hắn để tôi đánh hắn bị thương nặng, để lộ sơ hở cho tôi chạy thoát thân.
Có lần lùng sục tôi, Từ Hào Vương biết tôi trốn sau tảng đá hắn liếc nhìn rồi sai thuộc hạ sang chỗ khác tìm, chỗ này không có.
Tôi nhảy trúng chỗ đầu thai, Từ Hào Vương chỉ biết nhìn tôi từ xa, chẳng cản mà xót.
Hắn bị cha ruột tống xuống mười tám tầng địa ngục khi có kẻ mách lẽo những chuyện Từ Hào Vương từng bao che tôi.
Chịu phạt xong lập tức kiếm tôi, đau lòng nhất là tôi chả nhận ra hắn, Từ Hào Vương không buồn ngược lại rất vui vì ngày tháng tôi vui vẻ cùng hắn chẳng có vật rào cản.
Còn nhiều lắm.
Tôi nghe xong câu chuyện tôi đã khóc suốt nữa tiếng, Diêm Hậu muốn bảo vệ tôi nhưng hồi xưa lời nói người chả bằng cung nữ nên chẳng dám lên tiếng, đành phối hợp Diêm Vương tẩy chay, hắt hủi, cay nghiệt tôi.
Giờ thoải mái hơn rồi, lời nói đã có giá trị.
Tôi cưới Từ Hào Vương vì mục đích riêng, chiếm đoạt loại trái Ức Xông năm ngàn năm tuổi, bây giờ tôi cần mỗi hắn không cần bất cứ thứ gì nữa.
Tiêu Cát Yên thương Diêm Hào Vương, Tiêu Cát Yên thích Diêm Hào Vương, Tiêu Cát Yên yêu Diêm Hào Vương.
Có nhiêu đó chữ thôi mà tôi chẳng hét to cho hắn nghe được thì còn làm nên trò trống gì được nữa?.
"Nương tử lên trần gian kết hôn đỏ thêm lần nhé?".
"Kết hôn trắng thấy ổn mà?".
"Kết hôn dương - âm cho đủ bộ, ta muốn cả đám người ghen tị cơ".
Tôi cười âu yếm gật đầu đồng tình, bây giờ thấy hắn trẻ con một cách đáng yêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...